Một khắc đồng hồ sau, Bách Linh lâu mở cửa buôn bán. Lượng lớn thực khách tiến vào Bách Linh lâu dùng cơm.

Vương Trường Tuyết ngay cả thời gian để uống một ngụm nước cũng không có. Liên tục làm hơn mười món thức ăn.

Giờ Thân, một vị Linh đầu bếp khác tới thay cho Vương Trường Tuyết, lúc này nàng mới có thể nghỉ ngơi.

Rời khỏi Bách Linh lâu, Vương Trường Tuyết đi Trà diệp điếm mua một hộp nhị giai trà diệp. Đi vào một toà tiểu viện u tĩnh, đánh ra một tấm Truyền âm phù.

Không qua bao lâu, cửa viện mở, một phụ nhân trung niên vai thô eo mập đi ra.

“Ồ, Trường Tuyết, là ngươi à! Vào đi!” Phụ nhân trung niên nhìn thấy là Vương Trường Tuyết, cũng không cảm thấy bất ngờ. Dẫn nàng vào trong viện, ngồi xuống bên trong một toà thạch đình.

“Chưởng quầy, mấy năm nay đa tạ sự chiếu cố của ngài. Năm nay vừa sao Phượng minh hồng bào, là một chút tâm ý của ta. Mong rằng ngài không ghét bỏ.”

Vương Trường Tuyết lấy ra một hộp trà tinh mỹ màu đỏ, đưa cho Lưu Hồng.

Lưu Hồng có chút kinh ngạc, nàng tiếp nhận hộp trà, để lên trên bàn rồi nói: “Phượng minh hồng bào là nhị giai linh trà. Cây trà năm năm mới thu hoạch một vụ, một gốc cây trà chỉ sao được có năm sáu cân trà diệp. Cái này ít nhất phải tốn ba trăm khối linh thạch. Vô công không nhận lộc. Có chuyện gì, ngươi nói rõ đi.”

“Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng. Nghe nói ngũ tông Nguỵ Quốc sắp tuyển nhận đệ tử. Ta luôn yêu thích nấu nướng, nghe nói Bách Linh môn có rất nhiều Linh đầu bếp. Trường Tuyết muốn bái nhập Bách Linh môn, không biết chưởng quầy có thể đề cử ta được hay không? Nếu sau này sự thành, Trường Tuyết chắc chắn sẽ hậu tạ.”

Nói đến đây, Vương Trường Tuyết đứng dậy, thi lễ với Lưu Hồng.

Lưu Hồng trầm ngâm một lát, rồi nói: “Trù nghệ của ngươi không tồi, còn có thể chịu khổ. Nhưng nếu muốn bái nhập bản tông, tư chất cũng không thể quá kém. Xuất thân cũng phải sạch sẽ. Đúng rồi, xuất thân của ngươi là ở đâu? Nếu là gia đình trong sạch, ta thật ra có thể tiến cử ngươi. Nhưng có bái nhập được bản tông hay không, còn phải xem vận khí của ngươi.”

Vương Trường Tuyết cũng không định giấu diếm. Môn phái thu nhận đồ đệ đều sẽ hỏi về xuất thân, nghe nói còn có thể dùng bí thuật hoặc là pháp khí để phát hiện kẻ nói dối.

“Ta xuất thân từ Thanh Liên sơn Vương gia ở Ninh Châu Tống Quốc. Bởi vì nguyên nhân đặc thù không thể không rời khỏi gia tộc. Đến Bạch Long cốc sinh sống, ta…”



“Cái gì? Tống Quốc? Ngươi tới từ Tống Quốc?”

Lưu Hồng sắc mặt khẽ biến, kinh ngạc hỏi.

Nàng vốn tưởng Vương Trường Tuyết là nhân sĩ Nguỵ Quốc. Một tu sĩ Luyện khí kỳ không có khả năng từ Tống Quốc chạy đến Nguỵ Quốc kiếm ăn.

“Đúng vậy! Chưởng quầy, có chuyện gì không ổn sao?”

Vương Trường Tuyết nhìn thấy phản ứng của Lưu Hồng, có chút thấp thỏm bất an.

Lưu Hồng thay đổi sắc mặt, lộ ra chút thân thiết tươi cười, cất lời: “Không có gì. Chỉ là ta thật không ngờ, ngươi là tu sĩ Tống Quốc lại có thể trèo non lội suối chạy tới tận Nguỵ Quốc xa xôi để kiếm ăn. Phụ trách thu nhận đồ đệ là Tô sư thúc, ta có thể tiến cử ngươi với người. Nhưng trước đó, ngươi phải nói rõ cho ta nguyên nhân vì sao chạy đến tận Nguỵ Quốc. Cũng đừng nghĩ đến việc giấu diếm cho qua. Trước khi nhập môn, sư thúc sẽ dùng bí thuật để phát hiện nói dối. Nếu ngươi nói dối, nói không chừng sẽ xem ngươi như là thám tử của môn phái khác phái đến mà xử trí.”

Vương Trường Tuyết nghe vậy, trong lòng căng thẳng. Do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Ta vốn dĩ là…”

Nghe xong Vương Trường Tuyết tự thuật, Lưu Hồng hài lòng gật gật đầu, rồi nói: “Tốt rồi, xem ra xuất thân của ngươi không có vấn đề gì. Qua vài ngày nữa Tô sư thúc sẽ đến, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp ngài. Ngươi trở về nghỉ ngơi đi!”

Vương Trường Tuyết lên tiếng đáp ứng, mang theo tâm tình thấp thỏm rời khỏi.

Trong lòng nàng có chút thấp thỏm bất an, Lưu Hồng biết được nàng xuất thân là gia tộc tu tiên Tống Quốc. Lại có vẻ rất cao hứng.

Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, Vương gia chỉ là một tiểu gia tộc. Không có đồ gì có thể làm cho Bách Linh môn mơ ước.

Xem phản ứng của Lưu Hồng, Vương Trường Tuyết mơ hồ có chút bất an. Nàng vốn định rời khỏi Bạch Long cốc. Nhưng mà nàng vừa suy nghĩ lại, nếu hiện tại rời khỏi, chẳng phải chứng tỏ rằng trong lòng nàng có quỷ sao?

Nàng quyết định lưu lại, chỉ cần nàng đi đường quang minh chính đại, Bách Linh môn cũng sẽ không hạ độc thủ với một thiếu nữ như nàng.

Hiểu rõ được điểm này, trong lòng Vương Trường Tuyết nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cất bước trở về chỗ ở.



Sau hơn ba tháng, Vương Trường Sinh quay trở về Thanh Liên sơn.

Trước khi quay về Thanh Liên sơn, hắn đã đi đến Triệu gia một chuyến, cùng Triệu Ngọc Tuệ nói một chút về tình hình của Triệu Ngưng Hương.

Biết được Triệu Ngưng Hương khỏe mạnh, Triệu Ngọc Tuệ cùng Lâm Vũ Đình đều rất vui.

Trở về Thanh Liên sơn, Vương Trường Sinh đi thẳng đến thư phòng của Vương Minh Viễn. Hắn sắp bế quan một khoảng thời gian, có việc cần giải thích rõ ràng với Vương Minh Viễn.

Đi vào thư phòng, Vương Trường Sinh nhìn thấy Vương Minh Viễn đang dùng cơm, Liễu Thanh Nhi cũng đang ở đây.

Trên mặt hắn lộ ra một chút cươi cười, cất lời: “Phụ thân, mẫu thân, con đã trở về.”

Liễu Thanh Nhi gật đầu, ân cần hỏi: “Trở về là tốt rồi, trên đường có xảy ra việc gì không? Sao lâu như thế mới trở về.”

Vương Trường Sinh cũng không giấu diếm, đem sự tình trải qua kể lại một lần.

Vương Minh Viễn nghe xong, trong ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi, rồi nói: “Lưu Nguyệt Dong là con gái duy nhất của chưởng môn Dược Vương cốc. Quan hệ này không thể cắt đứt, tương lai có lẽ sẽ có ích.”

“Con cũng nghĩ là như vậy. Sớm biết như vậy, con đã mang theo vài tộc nhân. Để Luyện đan sư của Dược Vương cốc chỉ dạy một chút Luyện đan thuật.”

Lúc Vương Trường Sinh dạy Lưu Nguyệt Dong luyện chế Khôi lỗi thú, đã đề cập đến việc này. Hắn hy vọng Luyện đan sư Dược Vương cốc có thể chỉ dạy một chút Luyện đan thuật.

Tạp sẽ không tinh, Vương Trường Sinh đã học tập luyện khí cùng luyện chế Khôi lỗi thú, không có thời gian và tâm sức học Luyện đan thuật. Còn nữa, số linh thạch để đầu tư vào giai đoạn đầu của Luyện đan thuật cao hơn Luyện khí nhiều. Vương gia tạm thời không có ý định này.

Một gia tộc nếu muốn phát triển mạnh, nhất định phải có Luyên đan sư của riêng mình. Không phải lúc nào đan dược cũng có thể mua được tại các phường thị.

Lưu Nguyệt Dong cũng đã đáp ứng. Ngày sau có cơ hội, có thể giới thiệu một vị Luyện đan sư cho Vương Trường Sinh, giúp chỉ điểm Luyện đan thuật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play