“Mẹ ta cầu tình thay cho ta. Cha ta lúc này mới chịu thả ta ra. Đều đã nhốt tám năm rồi, cũng nên được thả rồi. Vương đạo hữu là tới thăm Triệu sư điệt, sao Lưu sư muội lại xuất hiện ở đây? Ta nghe Quan sư muội nói, Lưu sư muội thường xuyên chạy tới Nghênh khách điện. Không phải là bởi vì Vương đạo hữu chứ!”

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Nam Cung Thần nhìn Vương Trường Sinh hiện ra vài phần địch ý.

Lưu Nguyệt Dong mi dày nhẹ nhíu,, giải thích: “Vương đạo hữu là hảo hữu mới của ta, ngươi không nên hiểu nhầm.”

“Nam Cung đạo hữu hiểu nhầm rồi. Tại hạ biết một chút khôi lỗi thuật. Chỉ là chỉ điểm Lưu tiên tử một chút mà thôi.”

Vương Trường Sinh cũng lên tiếng phụ hoạ. Nam Cung Thần trẻ tuổi như vậy đã là Trúc cơ. Nếu không phải có xuất thân bất phàm, thì là tư chất tốt, hắn không muốn đắc tội với Nam Cung Thần. Lỡ như tương lai Nam Cung Thần trở thành cao tầng của Dược Vương cốc, vậy thì phiền toái rồi.

Triệu Ngưng Hương cười ngọt ngào, cũng phụ hoạ nói: “Đúng vậy! Trường Sinh biếu ca chỉ là chỉ điểm Lưu sư thúc luyện chế khôi lỗi thú mà thôi. Nam Cung sư thúc, người không cần hiểu lầm.”

Vương Trường Sinh ôm quyền về phía Lưu Nguyệt Dong, rồi nói: “Lưu tiên tử, Nam Cung đạo hữu. Tại hạ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, sẽ không tiếp tục quấy rầy. Cáo từ.”

“Ngưng Hương biểu muội, ta đi rồi. Ngươi chiếu cố bản thân cho tốt, ta có thời gian rảnh sẽ lại đến thăm ngươi.”

“Vương đạo hữu, ta tiễn ngươi.”

Lưu Nguyệt Dong tự mình tiễn Vương Trường Sinh đến cửa lớn của Nghênh khách điện. Nhìn theo Vương Trường Sinh cưỡi Thanh lân mã rời khỏi.

Nam Cung Thần nhìn về phía Lưu Nguyệt Dong, mỉm cười nói: “Lưu sư muội, đêm nay ta thiết yến ở trong phủ. Chúc mừng ta được khôi phục tự do. Quan sư muội các nàng đều đã đến, ngươi cũng đến đi! Nhiều người mới náo nhiệt.”

Lưu Nguyệt Dong lắc lắc đầu, từ chối: “Không được, ta cảm thấy thân thể không được khoẻ. Sẽ không đi, các ngươi cứ chơi vui vẻ. Đi thôi! Triệu sư điệt, chúng ta hồi tông môn.”

Tay ngọc của nàng vỗ lên túi linh thú bên hông, một đạo hồng quang từ trong đó bay ra. Hồng quang rõ ràng là một cự hạc màu đỏ, cự hạc hạ thấp thân mình.

Lưu Nguyệt Dong dẫn đầu nhảy đi lên, Triệu Ngưng Hương theo sát phía sau.



Nam Cung Thần xoay chuyển tầm mắt, môi khẽ niệm.

Triệu Ngưng Hương quay đầu lại, ngượng ngùng gật gật đầu.

Cự hạc màu đỏ cất lên một tiếng kêu thánh thót, hai cánh giương rộng, chở Lưu Nguyệt Dong và Triệu Ngưng Hương bay cao về phía bầu trời. Không qua bao lâu đã biến mất vào sâu trong Dược Vương sơn mạch.



Bạch Long cốc, Nguỵ Quốc.

Sáng sớm, sắc trời vừa sáng, trên đường còn chưa có bao nhiêu người đi đường.

Tại phòng bếp, Bách Linh lâu.

Hơn mười người tu tiên đang bận việc, người cắt thái, người nhóm lửa, phân công rạch ròi.

“Triệu Nghị, Lưu Hạo, các ngươi mau chưng tốt bánh bao. Lâm Minh, ngươi xem xem Cháo ngao linh tảo đã được hay chưa. Trần Phong, Đôn phẩm đã làm xong chưa? Đã sắp đến giờ mở cửa buôn bán rồi, đừng có chậm chậm rề rề nữa, đều linh hoạt lên.”

Vương Trường Tuyết chậm rãi đi qua đi lại, chỉ huy những người khác làm việc.

Nàng ở Bách linh lâu làm việc đã được tám năm. Đãi ngộ từ mỗi tháng ba khối linh thạch đã biến thành mỗi tháng ba mươi khối linh thạch.

Nàng lúc đầu là làm điểm tâm học đồ, nhưng nàng làm việc chăm chỉ. Không sợ khổ không sợ mệt, việc gì khó việc gì mệt cũng đồng ý làm.

Ngày lễ tết nàng đều dâng lễ vật, bái phỏng hai vị Điểm tâm đầu bếp và vài vị Linh đầu bếp, lễ nhẹ tình ý trọng.

Nàng dùng năm năm thời gian, đả động Điểm tâm sư phụ và Linh đầu bếp. Điểm tâm sư phụ dạy nàng làm điểm tâm, Linh đầu bếp dạy nàng nấu ăn.

Đương nhiên, Điểm tâm sư phụ và Linh đầu bếp đều chỉ là dạy nàng một ít món đơn giản, sẽ không dốc lòng truyền dạy cho nàng.



Trở lại chỗ ở, nàng sẽ tự mình mua nguyên liệu nấu ăn để nấu nướng hoặc là chế tác điểm tâm. Gặp được điều không hiểu thì tìm Điểm tâm sư và Linh đầu bếp xin thỉnh giáo.

Trải qua ba năm học tập, trù nghệ của Vương Trường Tuyết có tiến bộ rất lớn. Tự mình xuất linh thạch nghiên cứu ra những món ăn và điểm tâm mới. Trở thành nữ Linh đầu bếp duy nhất của Bách linh lâu.

Tinh thông nấu nướng và chế tác điểm tâm, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp. Không ít người tu tiên theo đuổi Vương Trường Tuyết.

Vương Trường Tuyết vẫn luôn một mực cự tuyệt. Nàng rất rõ ràng, những người đó coi trọng là năng lực của nàng. Không ít tửu lâu đưa ra giá cao muốn mời nàng về, đều bị nàng từ chối.

Dựa vào trù nghệ của mình, tự mình mở một cái tiểu điếm không thành vấn đề. Nhưng thứ nàng suy xét lại là Trúc cơ.

Trong vài năm đầu rời đi, Vương Minh Trí có đến thăm nàng vài lần. Nhìn thấy nàng có thể tự nuôi sống mình, Vương Minh Trí rất vui mừng.

Lâm Ngọc Đình tuy đã thành thân rồi, nhưng Lâm gia ôm được một cái đùi lớn là Kim Đan chân nhân, lại có một tộc nhân Trúc cơ. Giao thiệp rộng, kết thân nhiều, kết nạp nhiều vị tán tu, thực lực ngày càng hùng hậu.

Dưới tình huống như vậy, ngày quay về gia tộc của nàng lại càng ngày càng xa.

Dựa vào năng lực của nàng, nuôi sống chính mình không có vấn đề gì. Nhưng nếu muốn tiến vào Trúc cơ kỳ, bái nhập tu tiên môn phái là lựa chọn tốt nhất.

Nàng đã hỏi thăm qua, cứ cách mười năm, ngũ tông Nguỵ Quốc sẽ mở núi. Trong đó, điều kiện thu đồ đệ của Bách Linh môn không giống các nơi khác. Người tu tiên am hiểu nấu nướng hoặc là chế tác điểm tâm, sẽ thông qua khảo hạch để có thể bái nhập Bách Linh môn.

Bách Linh môn dựa vào thuật gieo trồng mà vang danh Nguỵ Quốc, môn đồ am hiểu nấu nướng và chế tác điểm tâm. Tám phần Linh đầu bếp và Điểm tâm sư của Nguỵ Quốc đều xuất thân từ Bách Linh môn.

Bách Linh môn là một trong năm tông môn của Nguỵ Quốc, môn đồ của tông môn này rất ít dùng đan dược. Mà là dùng linh tài chế tác cơm canh, điểm tâm để tăng tiến tu vi. Tục truyền trấn tông công pháp của Bách Linh tông là Bách Linh đại pháp, lấy thực nhập đạo. Thông qua dùng các loại linh thiện và linh vật để tăng tiến tu vi. Tuy môn đồ đều chỉ am hiểu nấu nướng và chế tác điểm tâm, nhưng không ai dám xem thường đệ tử Bách Linh tông.

Môn chủ Quảng Đông Nhân là tu sĩ chính tay đâm chết tam giai Giao long. Nghe bên ngoài đồn đãi, ở tu tiên giới vốn không có linh vật mà Quảng Đông Nhân không dám ăn.

Chưởng quầy Lưu Hồng của Bách Linh lâu là đệ tử Bách Linh môn. Vương Trường Tuyết ở lại Bách Linh lâu, đương nhiên là vì muốn từ Lưu Hồng tìm ra được phương pháp có thể bái nhập Bách Linh môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play