Lui một bước mà nói, cho dù gia tộc có được Trúc cơ đan, chưa chắn sẽ cho Vương Trường Sinh dùng. Tư chất Vương Trường Sinh thua kém rất nhiều tộc nhân. Khả năng bọn họ lên được Trúc cơ sẽ cao hơn một chút.

Môn phái tu tiên khống chế chặt chẽ Trúc cơ đan, không dễ dàng xuất ra ngoài. Làm cho Trúc cơ đan ngày càng lên giá. Đệ tử gia tộc tu tiên nếu tư chất không tốt, chỉ có thể tự mình cố gắng mua Trúc cơ linh vật.

Mỏ huyền kim khoáng thạch có thể nộp lên, linh mạch có thể báo cáo, da thú có thể giao ra. Duy chỉ có Trúc cơ đan, Vương Trường Sinh không thể cho, cũng sẽ không cho.

“Quên đi. Ta sẽ nói cùng Minh Viễn về việc này, ngươi luyện chế Khôi lỗi thú trước đi. Trước khi có hồi âm của Minh Viễn, không cho ngươi ra ngoài chạy loạn, lại càng không để ngươi một mình vào núi.”

Vương Diệu Long thật sự không nghĩ ra được lý do thuyết phục Vương Trường Sinh. Đành phải để Vương Trường Sinh ở trong phòng luyện chế Khôi lỗi thú trước.

Vương Trường Sinh đáp ứng, không cần Vương Diệu Long nhiều lời, hắn cũng sẽ cố gắng luyện chế Khôi lỗi thú.

Mục tiêu ngay từ đầu của người tu tiên là yêu thú, nhưng sau đó một ít người tu tiên ỷ thế hiếp người, cướp đoạt túi trữ vật người khác. Từ mục tiêu lúc đầu là quét sạch yêu thú, hiện tại trở thành mâu thuẫn nội chiến giữa những người tu tiên. Làm cho tứ tông Đại Tống không thể không ra tay.

Đại Tống có chín châu, bọn họ phân chia Bách thú sơn mạch thành mười khu vực. Gia tộc tu tiên phụ trách dọ dẹp bảy khu vực, môn phái tu tiên phụ trách hai khu vực, tán tu phụ trách một khu vực. Nghiêm cấm người tu tiên xảy ra nội chiến, phát hiện cướp đoạt tài vật của người khác, giết không tha. Cũng phái ra Chấp pháp đội luân phiên tuần tra, chém giết hơn mười tu sĩ làm trái quy định. Tình huống lúc này mới đỡ hơn.

Người tu tiên cùng yêu thú đánh nhau, Chấp pháp đội sẽ không nhúng tay. Nhưng người tu tiên chém giết lẫn nhau, Chấp pháp đội sẽ nhúng tay vào.

Thời gian bốn tháng rất nhanh trôi qua, gia tộc tu tiên liên tục phái người đến Tiên Duyên thành, vào núi rà giết yêu thú.

Trong thời gian bốn tháng thời gian ở đây, một số gia tộc đã tích góp đủ điểm, đổi được Trúc cơ đan. Số lượng Trúc cơ đan không ngừng giảm bớt.



Vương Diệu Hoan năm nay năm mươi hai tuổi, tu vi luyện khí tầng chín, đứng hàng thứ mười hai. Vương Minh Viễn sau khi nhận được tin từ Vương Diệu Long, lập tức phái Vương Diệu Hoan dẫn theo mười lăm tộc nhân đến Tiên Duyên thành. Vương Diệu Tông đang bế quan tu luyện, không ra ngoài được.

Sau khi đến Tiên Duyên thành, Vương Diệu Hoan dẫn theo mười lăm tộc nhân tới Vương thị luyện khí điếm, cùng Vương Diệu Long nói một chút về tình hình hiện tại.

Khoảng cách từ Thanh Liên sơn đến Tiên Duyên thành quá xa. Đã qua bốn tháng, thời gian quá dài, Trúc cơ đan đoán chừng là không còn, nhưng có thể đổi lấy linh vật khác cũng không tồi.

Biết được Vương Trường Sinh cũng muốn tham gia, Vương Minh Viễn cũng không có phản đối. Nhưng hắn bắt buộc Vương Trường Sinh theo sát sau trưởng bối, không thể tự mình hành động. Liễu Thanh Nhi viết cho Vương Trường Sinh một phong thư, dặn dò Vương Trường Sinh chú ý an toàn, không được một mình hành động.

Biết được có thể đi theo tộc nhân vào núi vây giết yêu thú, Vương Trường Sinh rất vui.

Đúng lúc tứ đại tông môn công bố số lượng Trúc cơ linh vật còn thừa. Trước mắt Trúc cơ đan còn lại mười lăm viên, Tử ngọc linh thủy sáu mươi bình. Để đổi một bình Tử ngọc linh thủy cần năm ngàn điểm cống hiến.

Ngoại trừ Vương Diệu Hoan, còn có hai tộc lão luyện khí tầng tám, lần lượt là Vương Diệu Khánh đứng hàng thứ mười ba, Vương Diệu Đào thứ mười lăm. Bối tự “Minh” đến đây mười người, tu vi cao nhất là Vương Minh Nghị, bối tự “Trường” đến đây ba người, tu vi cao nhất là Vương Trường Ca.

Vương Trường Ca bây giờ là luyện khí tầng bảy đỉnh phong. Còn hai gã bối tự “Trường” khác, lần lượt theo thứ tự là Thập đệ Vương Trường Bân và Thập nhất đệ Vương Trường Huy, cả hai người tu vi đều là luyện khí tầng năm.

Đoàn Vương Diệu Hoan có mười sáu người, thêm Vương Trường Sinh và Vương Minh Chiến tổng cộng là mười tám người. Chia thành ba tiểu đội, mỗi tiểu đội sáu người.

Sáu người Vương Trường Sinh, Vương Trường Ca, Vương Minh Chiến, Vương Minh Tiêu, Vương Minh Phong, Vương Diệu Hoan là một đội.

Sau khi báo danh, mười tám người nhanh chóng tiến vào núi.



Người tu tiên Ninh Châu phụ trách khu vực phía Tây của Bách thú sơn mạch. Trên đường đi đến, Vương Trường Sinh nhìn thấy không ít người tu tiên. Thậm chí nhìn thấy tu sĩ khác chém giết yêu thú, thỉnh thoảng có tu sĩ của Chấp pháp đội bay qua ở trên trời cao.

Tiến vào Bách thú sơn mạch, người tu tiên rất nhiều. Ngay cả khi tứ đại tông môn đem Bách thú sơn mạch phân chia thành nhiều khu vực. Nhưng vì kiếm đủ điểm cống hiến, không ít tu sĩ vượt qua khu vực diệt sát yêu thú.

Nhất giai yêu thú lúc trước tấn công thành, hầu như chết không còn bao nhiêu. Hầu hết yêu thú quay lại Bách thú sơn mạch đều là nhị giai yêu thú. Tuy nói người tu tiên số lượng rất đống, nhưng vẫn chịu thua thiệt không nhỏ. Không ít người tu tiên chết trong miệng yêu thú, nhưng dưới sự dụ dỗ của Trúc cơ đan. Vẫn có lượng lớn tổ đội tu tiên tiến vào Bách thú sơn mạch.

Dọc theo đường đi, mười tám người Vương Trường Sinh sắp xếp thành một hàng dài, chậm rãi tìm tòi. Năm ngày trôi qua cũng chỉ giết được năm con nhất giai trung phẩm yêu thú.

“Thập nhị ca, như vậy không ổn, một lọ Tử ngọc linh thủy cần năm ngàn điểm cống hiến. Chúng ta đến khi nào mới có thể tích góp đủ năm ngàn điểm cống hiến? Không bằng chúng ta phân công làm việc đi. Như vậy hiệu suất cũng sẽ đề cao một ít.” Vương Diệu Khánh đề nghị nói.

“Tách ra hiệu suất cao một ít, nhưng nếu gặp được nhị giai yêu thú, chỉ sợ cũng phiền toái. Làm không tốt, toàn đội sẽ bị yêu thú giết chết.”

Vương Diệu Hoan có chút do dự.

“Việc gì có lợi thì cũng sẽ có hại. Tách ra là nguy hiểm nhưng trên người chúng ta đều có nhị giai linh phù. Cho dù gặp được nhị giai yêu thú, cũng có thể chiến một trận. Thập nhị ca, chúng ta đều đã già, gia tộc nếu muốn kéo dài đi tiếp, phải có vũ lực cường đại. Chúng ta từ xa đến đây đều là vì Tử ngọc linh thủy, không phải chạy tới du sơn ngoạn thủy. Không gạt gì ngươi, chuyện này trong lòng ta đã chuẩn bị tốt, chỉ cần có được một lọ Tử ngọc linh thủy, ta chết cũng không tiếc.”

Vương Diệu Đào chậm rãi nói, ánh mắt vô cùng kiên định.

Nghe xong lời này, đám người Vương Trường Sinh cảm thấy có chút nặng nề.

Gia tộc chỉ có một vị Trúc cơ thì không được, một khi Trúc cơ tu sĩ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gia tộc rất dễ dàng sụp đổ. Gia tộc muốn phát triển lớn mạnh, phải có đầy đủ vũ lực. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu phần đông tu sĩ ùa vào Bách thú sơn mạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play