“Năm người một tổ, tập trung hoả lực đánh một con yêu thú. Tận khả năng chọn lựa con yêu thú có lực công kích lớn, để tránh chúng nó tạo thành thương tổn lớn hơn đối với trận pháp hộ thành.”
Ba người Vương Trường Sinh cùng hai gã tán tu cùng một tổ, tổ trưởng là Vương Minh Chiến.
Yêu thú ngoài thành có hơn vạn con, nếu để yêu thú công phá thành công trận pháp, bọn họ sẽ là người đầu tiên lãnh tai ương. Bởi vậy, bọn họ đều không dám lưu thủ.
Vương Trường Sinh gọi ra Kim tiễn kiếm, dưới sự chỉ huy của Vương Minh Chiến, công kích một con nhất giai thượng phẩm yêu báo.
Con yêu báo này dài đến hai trượng, cao một trượng, có hai cái đầu, miệng có thể phun ra trận pháp công kích phong nhận.
Năm món linh khí chém vào trên người yêu báo, ngay cả da lông nó cũng không mảy may tổn hại. Linh khí của năm người Vương Minh Chiến có phẩm chất chênh lệch, tốt nhất chỉ là một món thượng phẩm linh khí.
Thanh âm tỳ bà dồn dập vang lên, hơn mười đạo phong nhận dài nửa trượng màu xanh bắn ra. Đem một con cự thử cao bằng một người chém thành thịt nát.
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn lại.
Uông Như Yên trên tay ôm một cây tỳ bà lập loè linh quang màu xanh, ngón tay ngọc lướt qua dây tỳ bà. Lại một trận tiếng tỳ bà vang lên, hơn mười đạo phong nhận màu xanh từ cây tỳ bà bắn ra. Đem một con trư yêu màu đen hình thể thật lớn chém thành nhiều mảnh.
Thấy Uông Như Yên lợi hại như vậy, Vương Trường Sinh muốn lấy ra linh khí uy lực lớn, lại bị Vương Minh Chiến ngăn trở.
“Hiện tại thế công của yêu thú mãnh liệt, tận lực không cần sử dụng linh khí. Sử dụng pháp thuật đi!”
Vương Minh Chiến nhắc nhở, Vương Trường Sinh phát hiện linh quang ảm đạm của Kim tiễn kiếm.
Người tu tiên khống chế linh khí, pháp khí công kích yêu thú. Yêu thú phóng thích pháp thuật hoặc là nọc độc công kích linh khí, pháp khí. Không ít linh khí, pháp khí của người tu tiên chịu tổn thất, vũ khí của một số người bị yêu thú huỷ diệt. Một số tu sĩ khôn khéo thu hồi linh khí, pháp khí. Thi triển pháp thuật công kích yêu thú.
Tuy nhiên tốc độ thi triển pháp thuật của phần lớn bọn họ đều không nhanh. May là vòng sáng màu bạc cũng đủ chắc chắn. Trong một khoảng thời gian ngắn, yêu thú không thể phá được Cửu cung bát quái trận.
Vương Trường Sinh thu hồi Kim tiễn kiếm, một tay bấm quyết. Lượng lớn chấm sáng màu lam hiện lên, bay nhanh hoá thành một băng truỳ trong suốt dài tầm nửa trượng, tản mát ra hàn ý lạnh thấu xương.
“Đi.”
Trong suốt băng truỳ theo tiếng quát nhẹ của Vương Trường Sinh, bắn ra, đánh vào trên đầu của một con yêu báo.
Băng truỳ tuy không thể xuyên thủng đầu của yêu báo, nhưng mang theo hàn ý. Làm cho nó phản ứng chậm nửa nhịp.
Nhân cơ hội này, một số món linh khí hùng dũng xông lên, chém xuống đầu của yêu báo.
Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, mấy đạo sáng trắng bắn ra từ trên tay hắn. Chợt loé lên rồi dừng lại ở dưới chân của một con sư tử đỏ hình thể to lớn.
Con Liệt hoả sư này không ngừng phóng xuất ra hoả cầu, nện vào mặt trên vòng sáng bạc.
Bốn luồng sáng trắng lướt qua, nhập vào dưới chân Liệt hoả sư. Hoá thành một tầng băng thật dày, đông cứng tứ chi nó.
Một đạo phong nhận vụt bay tới, trảm lên trên lưng Liệt hoả sư. Trên lưng nó lập tức lưu lại một vệt máu dài. Lập tức một số món linh khí linh quang lập loè bay đến, nương theo vết thương trên lưng của Liệt hoả sư, chém thẳng xuống bụng.
Vương Trường Sinh lại biến đổi pháp quyết, lượng lớn ánh sáng lam hiện lên, nhanh chóng ngưng tụ thành một đám mây màu trắng.
“Đi.”
Đám mây màu trắng bay lên trên đỉnh đầu của đoàn yêu thú. Sau đó, đám mây màu trắng điên cuồng chuyển động, diên tích mở rộng mấy chục lần, biến thành một cụm mây lớn.
“Mưa đến.”
Cùng với tiếng quát nhẹ của Vương Trường Sinh, cụm mây lớn bắt đầu kịch liệt chuyển động, từng hạt mưa lớn tiêu sái rơi xuống.
Mưa lớn làm ướt mặt đất, mấy chục con yêu thú bị mưa xối ướt nhẹp.
Theo thời gian trôi qua, mặt đất dần xuất hiện những hố nước nhỏ.
Vương Trường Sinh lại biến đổi pháp quyết, mười ngón tay không ngừng chuyển động. Một luồng lại một luồng ánh sáng trắng bay ra, mất dấu vào trong mặt đất.
Mặt đất rất nhanh liền kết băng, từng lớp từng lớp băng rất nhanh lan tràn mở rộng. Một số con yêu thú bị tầng băng đông lạnh tứ chi, không thể động đậy. Thậm chí, trên người chúng ta cũng bao trùm một tầng băng mỏng.
Hai năm Vương Trường Sinh ở lại phía sau Thanh Liên sơn, phụ trách trông coi linh điền. Hắn mỗi ngày đều dành ra nửa canh giờ, đem hai môn sơ cấp pháp thuật luyện đến đại viên mãn. Hiện tại hắn đã có thể sử dụng nhuẫn nhuyễn pháp thuật.
Mọi người đều biết, pháp thuật hệ Hoả là pháp thuật có lực công kích lớn nhất trong ngũ hành pháp thuật. Pháp thuật hệ thuỷ phần nhiều chỉ có thể đóng vai trò trợ giúp. Vương Trường Sinh không có hoả linh căn, đành phải tu luyện nhiều thêm mấy môn pháp thuật hệ thuỷ. Hắn tin tưởng chỉ cần hắn vận dụng tốt, pháp thuật gì cũng có thể phát huy thật lớn uy lực.
Thùa dịp mấy con yêu thú bị băng đông cứng tứ chi, đám người Vương Minh Chiến vội vàng khống chế linh khí. Tập trung hoả lực đánh về phía yêu thú bị băng đông cứng.
Đám người Uông Như Yên cũng bắt lấy cơ hội này, tập trung công kích.
Rất nhanh, số yêu thú bị băng đông cứng đều ngã xuống.
Những yêu thú khác tuy rằng không có bị đông cứng tứ chi.Nhưng pháp thuật hệ băng mang theo hàn khí, làm cho chúng nó cảm thấy không khoẻ. Đặc biệt là yêu thú hệ hoả, chúng nó đặc biệt chán ghét pháp thuật hệ băng.
“Thuấn phát pháp thuật (pháp thuật phát ra trong tích tắc), đạo hữu thế mà tu luyện sơ cấp pháp thuật đến đại viên mãn, cũng là khó có được.”
Trong mắt đẹp của Uông Như Yên xẹt qua vài phần kinh ngạc, cười nhẹ nói.
“Tại hạ chỉ là phụ trợ mà thôi, giết chết yêu thú, vẫn phải dựa vào các vị đạo hữu.”
Vương Trường Sinh khiêm tốn nói.
Biện pháp này có thể đối phó với nhất giai yêu thú, còn đối với nhị giai yêu thú lại không có tác dụng gì.
“Không tốt, một đội yêu cầm đang tiến lại đây. Đừng cho chúng nó công kích trận pháp.”
Nghe xong lời này, đám người Vương Trường Sinh ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy một đàn yêu cầm màu đỏ hình thể thật lớn đang bay tới vị trí của bọn họ.
Đàn yêu cầm này có ngoại hình giống với gà trống ở thế tục. Chân có ba cựa, trên đầu mọc hai cái mào gà đỏ thẫm. Trên cổ có mấy cái vảy màu đỏ, miệng phun ra hoả diễm màu đỏ.
“Hoa lân kê quan thú!”
Hoa lân kê quan thú là một loại yêu cầm thông thường trong Bách thú sơn mạch. Tuy tên có chữ thú, nhưng Hoa lân kê quan thú là yêu cầm. Yêu cầm loại này có thịt rất ngon, rất được linh đầu bếp yêu thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT