Anh không muốn nói mấy thứ xa vời này, người bên cạnh không có ai nghe hiểu, nghe rồi cũng sẽ nói đầu óc anh ấy có vấn đề, vậy nên anh đơn giản trả lời Lâm Kiến Bình, “Ừ, vẫn chưa muốn.”

Lâm Kiến Bình cứ muốn bát quái, càng là đè thấp giọng nói hỏi anh: “Có phải trong lòng anh có người mình thích rồi không?”

Lâm Kiến Đông trả lời quả quyết dứt khoát, “Không có.”

Lâm Kiến Bình vùi cái đầu đang ngẩng lên vào gối rơm, “Anh thật kỳ lạ.”

Lâm Kiến Đông âm thanh lạnh nhạt, “Anh chỉ nghĩ, làm sao mới có thể dẫn dắt xã viên của chúng ta tất cả mọi người đều có cuộc sống tốt đẹp.”

Lâm Kiến Bình không có hứng thú với điều này, cậu không có suy nghĩ và lòng dạ như vậy, xoay người ngáp một cái, “Vậy anh từ từ nghĩ đi.”

* * *

Giấc ngủ này Ninh Hương ngủ vô cùng an ổn, buổi sáng vẫn dậy sớm như cũ.

Mà cô dậy sớm, Lâm Kiến Đông dậy còn sớm hơn. Cô thức dậy thu dọn giường gọn gàng, rửa mặt rồi vừa buộc tóc xong, Lâm Kiến Đông đã đến phòng nhân giống. Anh đến sớm để kịp cho gia súc trong đội ăn, thuận tiện đưa một chút gạo cho Ninh Hương.

Anh đặt gạo xuống trên bàn nhỏ nói: “Tính là đội sản xuất phân theo đầu người đưa cho em, anh không thể tự làm chủ cho, cho nên em xem xem hay là cùng mọi người đi làm kiếm chút điểm công, hoặc là thêu thùa kiếm tiền, đến cuối năm lấy tiền đến trả.”

Ninh Hương cảm ơn anh ấy chu đáo như vậy, vội vàng gật đầu nói: “Được, vậy cuối năm em lấy tiền đến trả.”

Vốn dĩ đến đội sản xuất làm công việc tập thể kiếm công điểm, thứ kiếm được cũng là tiền. Một năm trong nhà ăn bao nhiêu lương thực, đến cuối năm trừ vào điểm công. Nếu như trong nhà ít người ăn ít, còn thừa lại công điểm, vậy thì có thể nhận được chút tiền. Nếu như trong nhà nhiều người ăn nhiều, điểm công kiếm được không đủ trừ, vậy thì phải lấy tiền trong nhà bổ sung cho đội sản xuất.

Lâm Kiến Đông đưa lương thực cho Ninh Hương, lại đi chăn gia súc, xong liền về nhà.



Ninh Hương ước lượng gạo trong tay cảm thấy không nhiều, liền nắm một vốc nhỏ, vò sạch rồi cho vào nồi nấu một ít cháo trắng. Ăn cháo rửa bát xong xuôi, không có chuyện gì làm tự nhiên lấy nguyên liệu thêu của cô ra, đến phường thêu làm việc.

Tự cô cũng có khung thêu, lúc đó khi kết hôn đồ cưới có cái này, nhưng mà tạm thời cô không muốn đến nhà họ Giang lấy. Nghĩ vẫn là đợi Giang Kiến Hải quay về, chính thức ly hôn xong, cô lại đến nhà họ Giang lấy đồ cưới.

Đồ cưới cũng không nhiều, chỉ là hai cái rương, mấy cái chăn cùng một ít quần áo. Qua một đoạn thời gian nữa là trời trở lạnh, những đồ này cô nhất định phải lấy về, nếu không mùa đông sẽ khó mà trải qua.

Khi Ninh Hương cầm theo nguyên liệu đến phường thêu, đúng lúc Hồng Đào đến mở cửa.

Hồng Đào không chỉ quản chìa khóa của phường thêu đại đội Điềm Thủy mà còn là Hội trưởng hội liên hiệp phụ nữ của đại đội Điềm Thủy, mỗi ngày ngoài việc thêu thùa kiếm tiền phụ giúp trong nhà, làm việc nhà nuôi dưỡng con cái, còn phải quản mấy chuyện giữa vợ chồng, mẹ chồng nàng dâu đánh nhau cãi nhau.

Thấy Ninh Hương đến mắt chị ấy sáng lên, mở miệng liền hỏi: “Em không quay về nhà chồng à?”

Chuyện tối hôm qua cô cãi nhau cùng cha mẹ bị tát một cái rất nhanh đã truyền đi trong thôn. Ninh Hương vừa xách túi đi, mọi người đều thỏa luận sau lưng, nghĩ chắc là về nhà chồng rồi. Kết quả ai biết qua một đêm, cô lại đến phường thêu.

Ninh Hương không hề trốn tránh ánh mắt bát quái tìm tòi nghiên cứu của Hồng Đào, bước qua ngưỡng cửa đi vào phòng thêu: “Không quay về.”

Hồng Đào nhấc tay vén tóc ra sau tai, vào theo Ninh Hương hỏi: “Ai ôi, vậy em ở đâu ?”

Ninh Hương đến trước khung thêu ngồi xuống, theo thứ tự lấy nguyên liệu và công cụ thêu thùa ra, “Ở tạm ở phòng nhân giống của đội sản xuất.”

Ngủ ở đâu thì không có gì hay để bát quái cả, Hồng Đào sáp đến bên cạnh Ninh Hương lại hỏi: “Em đây là… …không định về nhà chồng?”

Ninh Hương chọn tơ cúi đầu tách sợi, “Ừ, không định quay về nữa.”

Ninh Hương không hề do dự nói như vậy, trong mắt Hồng Đào chính là đang giận dỗi. Chị ấy không nhịn được lo lắng chuyện này, vậy là nói lời thấm thía: “A Hương, nghe chị khuyên một câu, làm như này là được rồi đấy, em cứ tiếp tục náo loạn nữa, nhà chồng nhà mẹ đẻ hai bên đều khó coi, người chịu thiệt không phải là em sao? Làm vợ người khác, ở đâu không chịu uất ức? Vả lại chỗ em còn có 3 đứa nhỏ, khẳng định càng khó hơn chút. Nhưng mà em nghĩ xem, xưởng trưởng Giang công việc tốt, mạnh hơn những cái khác nhiều.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play