Đường Diệu lấy một con gà ra, Tiểu Lang lập tức gọi em gái: “Đường Đường, chúng ta vào sân hun ngải cứu đi.”

Tiểu Đường Đường vội nói: “Vâng ạ!”

Hai bé quen làm một cách thuần thục, Đường Diệu sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra nên nhấp miệng cười cười.

Lúc Khương Thành về nhà, xa xa đã ngửi thấy mùi ngải cứu bay ra từ trong sân nhà mình. Lông mày anh hơi nhướng lên, nghĩ đến gì đó thì nở nụ cười.

Quả nhiên, vừa vào sân đã nhìn đến hai nhóc tì hun ngải cứu chăm chú: “Cha về rồi!”

Khương Thành thả cuốc vào phòng, lúc này Đường Diệu đã nấu cơm xong. Cô làm một nồi bánh bột ngô, nấu thêm một nồi gà hầm khoai tây, lại tích góp lại thêm một nồi canh gà rau dại: “Anh A Thành mệt lắm rồi đúng không, mau ăn cơm nào.”

Khương Thành cười: “Từ xa anh đã biết là đồ ăn nhà chúng ta làm.”

Đường Diệu: “Bình thường các anh đều làm vậy hả?”

Khương Thành gật đầu, nói: “Cũng không còn cách nào khác.”

Anh ngồi xuống ăn một ngụm canh, nước canh ngon ngọt quả thật có thể nổ tung trong miệng: “Ngon quá! Tay nghề của vợ anh tốt thật đấy.”

Đường Diệu cười: “Ăn nhiều một chút, ăn no mới làm việc được!”

Một nhà bốn người ngồi xuống, hai nhóc con thèm thuồng nhìn đồ ăn, thị gà hầm khoai tây ngon đến mức nuốt lưỡi. Trong khoang miệng ngập tràn mùi thơm của gà, vừa căn một miếng đã cảm nhận được sự mềm nhũn của khoai tây, thật sự như tan trong miệng.



Tiểu Lang cảm khái y như ông cụ non: “Cuộc sống này, dù thần tiên có muốn cũng không đổi!”

Đường Diệu cười vò đầu nhóc con, nói: “Sau này chúng ta sẽ sống những ngày như thế.”

Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường đồng loạt nhìn sang mẹ mình, đôi mắt sáng lấp lánh.

Tiểu Lang thật cẩn thận hỏi: “Nhưng mà, nhưng mà trong nhà có tiền đâu ạ?”

Đừng thấy cậu bé còn nhỏ tuổi mà chê, lúc này đã vô cùng hiểu chuyện.

Đường Diệu cười nói: “Tiểu Lang không cần lo lắng những chuyện này. Mẹ đã khỏe, không cần tiêu tiền vào thuốc thang nữa, cha tụi con cũng rất giỏi, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn, không để các con thiếu ăn đâu.”

Tiểu Lang nghe thế, trong mắt ngập tràn sung sướng: “Quá tuyệt vời!”

Tiểu Đường Đường xoa bụng nhỏ đã no căng của mình, gật đầu: “Chúng ta sẽ sống càng tốt nha.”

Đường Diệu bật cười, nói: “Hai vật nhỏ này đúng là!”

Cô liền hỏi: “Đã ăn no chưa hai đứa? No rồi thì sao trong viện chơi một lát, sau đó ngủ trưa.”

Hai bé con vô cùng ngoan ngoãn: “No rồi ạ.”



Tiểu Lang nắm tay em gái, nói: “Chúng ta vào trong viện chơi.”

Lúc thấy hai đứa nhỏ đều đi ra ngoài, Đường Diệu lấy “Hòn đá nhỏ” trong túi ra. Cô đưa cho Khương Thành, giống như đang dâng lên vật vô cùng quý giá: “Anh xem này!”

Khương Thành đang ăn bánh bột ngô cùng nước canh, vừa ngẩng đầu nhìn liền suýt nữa làm rớt bánh ngô xuống dưới đất. Anh vội buông bánh xuống bàn, cẩn thận xoa xoa, hỏi: “Bạc ở đâu ra thế?” Sau khi ước lượng mấy lần, nói: “Gần ba lạng không?”

Đường Diệu cùng dùng hai tròng mắt ước lượng, vui mừng nói: “Con gái anh đào được trong lúc đào đồ ăn ở rừng cây dương đấy.”

Cô nói hết tình huống lúc ấy một cách tỉ mỉ, Khương Thành hết sức vui mừng, nói: “Vận khí của con gái chúng ta tốt thật đấy.”

Sau đó lại nói: “Nhưng vận khí tốt đến mấy cũng phải có vợ anh, nếu không bé ngốc kia xem như hòn đá ném đi rồi. Hắc hắc!”

Đường Diệu véo đùi chồng ngay: “Không cho nói con gái em ngốc!”

Khương Thành: “Vâng vâng vâng, anh không nói là được chứ gì!”

Hắn lau một phen mặt, nói: “Sao hôm nay may mắn như đang nằm mơ thế?”

Đường Diệu đưa mắt nhìn xung quang vắng lặng, chụt một tiếng, mổ trên mặt anh một chút: “Tỉnh rồi chứ?”

Khương Thành lập tức mơ rơi vào trạng thái mơ hồ: “Vẫn chưa tỉnh, còn phải…”

Đường Diệu dùng sức véo anh một cái rồi đứng dậy làm việc: “Ai thèm quan tâm đến anh chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play