Nhà họ Đào các người đúng là không phải thứ gì tốt mà, cả đám đều ăn cứt xong mới đi ra người, cả người toàn mùi hôi, trong miệng chỉ toàn cứt thôi! Giống bọn bộ hung thôi, chẳng qua chỉ khoác lên lớp da người!”
Dù kỹ năng mắng chửi hay ra tay đánh người, sức chiến đấu của Chương Hà Hoa đều vô cùng đáng sợ, căn bản không ngừng được: “Trên dưới cái thôn này chưa thấy người phụ nữ nào lười như cô, dâu con nhà ai cũng ra ruộng làm việc, chỉ có cô hoa hòe lộng lẫy ăn ngày chỉ biết đi khoe khoang thôi! Sao nào? Làm thế sẽ nhặt được vàng hay được bạc! Chắc không phải vì mong nhặt được đàn ông đâu nhỉ?”
Đào Tiểu Nha giống như mẹ mình, từ nhỏ đã không thích Chương Hà Hoa, thật sự hận bà thấu xương: “Bà nói chuyện kiểu gì thế! Con dâu bà cũng làm việc chó nào đâu!”
“Phi phi! Cái đồ không có lương tâm nhà cô, nhà họ Đào các người trong bụng chỉ nghĩ mấy chuyện xấu xa thế thôi, đúng là một chút cũng không kém! Biết rõ vợ thằng ba bệnh nặng mới khỏi, ngay cả đại phu cũng nói hạn chế đi kiểm tra, nhưng con bé lại một mình chạy ra ngoài làm việc!
Con bé có làm việc hay không thì liên quan gì đến cô không? Ăn hết của nhà cô à? Thiên địa chứng giám cho, vợ thằng ba nhà tôi bị bệnh ba năm, cũng tròn ba năm không nhận lương trong đội. Bây giờ con bé tỉnh lại, không làm được việc nặng, chúng tôi cũng không đến đại đội đục nước béo cò chọc cột sống mọi người.
Vợ thằng ba nhà tôi thật sự là người tốt, không đến đội làm việc nhưng cũng chẳng nghỉ tay, cùng mấy đứa nhỏ đi đào đồ ăn. Cô nhìn đi này, khuôn mặt trắng xanh hết cả, đây chính là người bệnh nặng mới khỏi đấy! Đồ lười nhác như cô thì lấy gì để so với con bé? Ngay cả chân nó cô cũng chẳng bằng chứ ngồi đó mà so!”
Lúc Chương Hà Hoa dốc hết toàn bộ hỏa lực, ngay của bà Đào chua ngoa trong thôn cũng chẳng phải đối thủ chứ nói chi đến con gái Đào Tiểu Nha. Lúc thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, cô ta xấu hổ đỏ mặt, nói: “Tôi không nói với bà!”
Cô ta bắt lấy thím Mã, nói: “Không phải thím nói muốn đi xem vải sao? Đi thôi!”
Hai người lúc này không khác gì chạy trối chết!
Tiểu Đường Đường vui vẻ vỗ tay: “Bà nội giỏi quá, bà nội là dũng sĩ, đánh bại ác long, cứu vớt công chúa!”
Chương Hà Hoa: “Ác long?”
Tiểu Đường Đường chỉ một ngón tay về phía Đào Tiểu Nha: “Là cô ta đó! Ác long xấu xa!”
Lúc này Đào Tiểu Nha còn chưa đi xa, nghe thấy câu này lập tức lảo đảo một cái. Đi thêm mấy bước vừa vặn vướng phải cục đá, bốp một cái ngã trên mặt đất!
Thím Mã vội chạy đến nâng cô ta dậy, hai người vội vàng ôm lấy nhau chạy mất hồn.
Chương Hà Hoa cười ha ha, nói: “Quả nhiên là đồ thiếu đạo đức, ông trời cũng chẳng vừa mắt!”
Tiểu Lang nắm chặt tay nhỏ, nghiêm túc nói: “Sau này cháu cũng muốn làm dũng sĩ như bà nội!”
Chương Hà Hoa: “Ai u, cháu trai bà hiểu chuyện quá!”
Bà nhìn về phía Đường Diệu, nói: “Sau này nếu lại gặp phải mấy đồ xui xẻo này không cần khách sáo đâu! Con cho chúng ta chút mặt mũi, nó lại hận không thể dẫm con xuống dưới chân, đúng là không sợ thiên lôi đánh chết!”
Đường Diệu nhu thuận: “Con biết rồi, nghe mẹ ạ.”
Chương Hà Hoa nhấp miệng gật đầu, nói: “Được rồi, mau về nấu cơm cho thằng ba đi! Tiểu Ngư đi cùng bà nội nào!”
Mọi người cũng đường ai nấy đi, Đường Diệu về nhà lập tức nhóm lửa nấu cơm, đồ trong nhà không còn nhiều, nhưng Đường Diệu cũng không quá tiết kiệm. Cày bừa vụ xuân luôn rất mệt mỏi, cô thật sự không muốn người đàn ông của mình quá mệt nhọc. Hơn nữa hai bé con cũng yêu cầu dinh dưỡng trong những thời điểm nhất định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT