Bà bắt đầu chia: “Qủa này do chú ba cùng thím ba của các con lên núi hái, theo lý thuyết phải hiếu kính cha mẹ. Nhưng cha mẹ không ăn hết nhiều thế này, dù sao cũng vào miệng mấy đứa nhỏ, thôi cứ trực tiếp chia luôn đi. Các con nhớ cảm ơn vợ chồng thằng ba đấy.”
“Vâng ạ, mẹ.”
“Tổng cộng có 59 quả, đại phòng nhị phòng mỗi nhà hai mươi; cha và mẹ giữ mười quả; dư lại chín cho lão tứ.” Bà nhìn chung quanh một vòng, hỏi: “Có ý kiến gì không?”
“Không có không có ạ!”
Lúc này Chương Thải Hồng cùng Vương Xảo đều đã đi ra, nghe thấy câu này hai người đều không có động tĩnh gì. Thật ra, thật ra Vương Xảo có chút ý kiến, nhưng lại không dám nói ra, phàm chỉ cần nói nhiều thêm một chữ, chị dâu hung dữ kia sẽ ấn đầu cô ấy trên đất đánh ngay.
Đừng nói đến chuyện bà mẹ chồng đanh đá nhất xóm; em dâu ba cũng chẳng phải người hiền lành.
Dưới ánh nhìn của biết bao nhiêu người đanh đá, Vương Xảo kiên định: “Một chút ý kiến cũng không có!”
Khương Lâm bắt đầu rung chân, nói: “Mấy người cứ nịnh em đi, em chia cho mà ăn!”
Sơn Kê vốn yên tĩnh như gà ngay lập tức lẻn đến trước mặt Khương Lâm: “Chú nhỏ, cháu nghe lời chú nhất, đêm nay cháu bưng nước rửa chân cho chú nhá.”
Khương Lâm sờ sờ đầu nhóc con, mỉm cười: “Ái chà nhóc con hiểu chuyện thật đấy, sáng mai cho cháu một quả nhé.”
Đường Diệu khen ngợi hai đứa nhỏ xong, quay đầu nói với Khương Thành: “Lát nữa về nhà chia quả hạnh thành từng phần đi anh, đừng đợi đến mai.”
Khương Thành gật đầu, hạnh đã chín nên cùng lắm chỉ để được vài ba ngày. Những quả Khương Thành để lại trong nhà ăn bản ăn không hết, anh đang định đưa cho những nhà lúc trước hay giúp đỡ mình mấy phần, dù không phải đồ gì quá đáng giá, tóm lại đây cũng là chút tâm ý.
Đường Diệu lại nói: “Nhưng mà, em thấy mẹ cho anh cả và anh hai mỗi người hai mươi, nếu chúng ta cho người khác thì không nên vượt quá con số này! Nếu như vậy, còn dư lại…”
Cô hiểu những ân tình thói đời đó. Nhưng nếu chia như vậy sẽ thừa lại rất nhiều, còn tiếp tục đưa sang bên nhà cha mẹ, hình như cũng không tốt lắm.
“Là do em lúc đầu không suy nghĩ cẩn thận.” Dù sao cũng hôn mê ba năm, lúc này cô làm việc có chút sơ ý.
Khương Thành cười, nói: “Ai u, sao vợ anh lại đáng yêu thế chứ! Mấy chuyện này mà cũng đáng để em để trong lòng hả, không được thì chúng ta cứ ăn thôi! Chẳng lẽ ăn hết không được à?”
Đường Diệu đỏ mặt véo eo anh một cái. thấp giọng: “Sao mấy lời này anh cũng nói bậy trước mặt con cái thế. Mà quả hạnh kia ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, đừng làm loạn.”
“Chúng ta có thể bán mà!” Tiểu Đường Đường lắc lư cẳng chân, giọng nói non nớt ngọt chết người: “Bán hết đi, đổi tiền nha!”
Ánh mắt Đường Diệu lập tức sáng lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT