Nhà họ Khương tổng cộng có bốn phòng, ngoài Khương lão tứ còn chưa kết hôn ra thì chỉ có Tiểu Ngư và Tiểu Đường Đường là bé gái. Tuy chủ là chị em họ nhưng quan hệ giữa hai người rất tốt! Đã mất công hôm nay tới đây, chờ đến lúc gần trưa, giỏ nhỏ của hai nhóc đã đầy ắp. Hai người giấy dâu tây xuống phía dưới, tim đập bùm bùm bùm.
Trên đường trở về, hai người nhìn thấy cô gái nhỏ đào rau dại ở Dương Lâm, hai bên đều đưa mắt nhìn sọt nhỏ của đối phương. Hôm nay rừng cây Dương rất nhiều người, mọi người chỉ thu hoạch được một ít, trong sọt chỉ có một lớp rất mỏng.
Hai cô bé vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại vui rạo rực, thắng tuyệt đối!
Tiểu Ngư là một người chị tốt, cô bé dẫn Tiểu Đường Đường về nhà an toàn mới xoay người về nhà mình cách đó mười mấy mét. Tiểu Đường Đường cũng không vào nhà ngay, sau khi thấy chị họ cầm rổ nhỏ vào đại phòng. Lúc này khói bếp đã thổi, Tiểu Đường Đường vừa vào cửa đã kêu: “Anh trai!”
Có một cậu bé rất nhỏ gầy, tuổi không lớn đang đứng trên ghế đẩu thổi cơm.
Đây là anh trai ruột của Tiểu Đường Đường, lớn hơn cô 2 tuổi, Tiểu Lang năm nay 5 tuổi.
“Hôm nay em hái được rất nhiều rau dại đó.” Tiểu Đường Đường cầu khen ngợi.
Có lẽ vì liên quan đến chuyện thai xuyên, tuy cô có một ít ký ức, nhưng Tiểu Đường Đường vẫn chịu sự ảnh hưởng rất lớn bản năng của cơ thể này, tính trẻ con vẫn chiếm phần lớn.
“Tiểu Đường Đường ngoan nhất! Đợi lát nữa sẽ bới nhiều cơm cho em.”
Tiểu Đường Đường lại nhấp môi, nở nụ cười vui vẻ lộ ra má lúm đồng, cô rất ngoan đấy.
Cô lấy một quả dây tây đỏ nho nhỏ ra, chọc mông anh trai: “Anh quay lại đây đi, em có chuyện muốn nói.”
Tiểu Lang quay đầu lại, lập tức mở to hai mắt nhìn: “Dâu tây!”
Tiểu Đường Đường ngoắc ngoắc ngón tay, anh trai Tiểu Lang không nghe theo sự khống chế cúi đầu, quả đây tây nho nhỏ lập tức chui vào miệng cậu bé. Bây giờ không phải mùa dâu tây nên vẫn hơi chua, nhưng đối với bọn họ mà nói đây chính là thứ vô cùng xa xỉ.
Tiểu Lang nhai mãi trong miệng không nỡ nuốt xuống, cũng không nỡ nhổ ra, có chút ảo não: “Sao anh có thể tham ăn như vậy chứ!”
Tiểu Đường Đường nhẹ nhàng sụt sịt: “Cho anh trai ăn đấy!”
Dâu tây ngon đến đây cuối cùng cũng xuống bụng.
Tuy chỉ có hai anh em bọn cô, Tiểu Lang vẫn hạ giọng, khe khẽ hỏi: “Em lấy ở đây ra đấy!” Sợ bị người ta nghe thấy.
“Lúc em và chị họ hái rau thấy đấy, bọn em hái hết, chia một người một nửa!” Tiểu Đường Đường vỗ vỗ ngực, đắc ý dào dạt.
Tiểu Lang vươn ngón cái lên, khen thưởng: “Các em giỏi thật!”
Tiểu Đường Đường được khen thì đỏ bừng mặt, khuôn mặt nhỏ bé không ngăn được nở nụ cười.
Tiểu Lang lại ra vẻ như người lớn, nói: “Nếu em đã biểu hiện tốt như vậy, đêm nay chúng ta sẽ ăn canh cá!”
Tiểu Đường Đường đưa tầm mắt nhìn theo Tiểu Lang, lúc này thấy trong bồn có hai con cá lớn bằng tay em bé, đang hấp hối giãy giụa!
Hôm nay, anh trai Tiểu Lang cũng có thu hoạch đấy!
Tiểu Đường Đường vỗ tay: “Được mùa!”
Cô cũng không làm phiền anh mình nữa, vui vẻ nói: “Em đi xem mẹ đã.”
Sau khi nhìn con cá nhỏ một chút, lúc này mới thỏa mãn đi vào trong buồng.
Dù đã trưa nhưng trong phòng vẫn hơi u ám, không hề có chút ánh nắng sáng sủa. Tiểu Đường Đường dẫm lên hai cái ghế mới, hì hục không phát ra tiếng leo trên trên sạp giường. Sáng hôm nay đã lao động hao hết sức lực, cô thở hổn hển ngồi trên giường, lúc này chẳng còn chút sức.
Dù vậy, cô vẫn xê vào bên trong, chống cằm nhìn về phía đầu giường.
Trên giường có một người phụ nữ đang nằm, chỉ lặng yên không nhúc nhích, khuôn mặt xinh đẹp giống như đang ngủ say.
Đây là mẹ của cô, là con gái của Thượng đến, người phụ nữ này đã hôn mê ba năm.
“Mẹ, hôm nay chúng ta được mùa lắm! Có dâu tây, có rau dại còn có cá nữa. Mẹ này, tối nay chúng ta sẽ ăn canh cá đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT