Bà quay đầu lại gào giọng: “Vợ thằng cả, thằng hai ơi!”
Tiếng hét này quả thực đến nửa thôn đều nghe thấy, nhức tai nhức óc.
“Còn không vào làm việc, ở bên ngoài ấp trứng đúng không?”
Đường Diệu biết tính mẹ chồng nên cũng không dám cãi lại, yên lặng đi rửa tay, tìm ghế rồi ngồi xuống. Quả nhiên hai chị dâu lúc này vội vàng hạy vào, Chương Thải Hồng còn chưa vào sân đã bắt đầu vén tay áo: “Con đây con đây!”
Vương Xảo: “Để con giúp chị dâu một tay.”
Hai người vừa đi vào, ánh mắt đã dính chặt trên những món ngon đã được xử lí xong. Tròng mắt hai cô chị dâu cũng sắp rơi xuống rồi, các cô biết tối nay sẽ được ăn ngon, nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ nhiều như vậy.
Hai mắt Vương Xảo dính chặt trên đồ ăn,một giây cũng không dời ra được!
Chương Thải Hồng lại lắp bắp: “Này này này, những thứ này đều ăn hết trong tối nay sao?”
Giọng nói của cô ấy cũng thay đổi, mang theo vẻ không dám tin.
Chương Hà Hoa nhìn thướt qua hai chày gỗ, a một tiếng, vênh váo đắc ý nói: “Sao? Các cô ngại nhiều nên không muốn ăn hả?”
Chương Thải Hồng lập tức nói: “Ăn ăn ăn!”
Vương Xảo cũng điên cuồng gật đầu, đôi mắt căn bản không rời được khỏi mấy thứ kia. Cô ấy không nói gì nữa, vội vàng bước lên, vèo vèo ôm lấy nguyên liệu chạy vào trong bếp, sợ muộn một bước Chương Hà Hoa sẽ cất đồ đi không cho ăn!
Chương Hà Hoa trợn trắng mắt: “Xem đức hạnh kìa!”
Đường Diệu: “Mẹ, con và anh A Thành lên núi còn hái được ít quả hạnh nên đưa tới cho mẹ một ít, mọi người đã chia nhau ăn cả rồi.”
Quả này đã chín nên không để lâu được. Đường Diệu cũng không phải người keo kiệt, cô đưa một phần ba tới đây. Chương Hà Hoa bước vài ba bước, quả nhiên tìm thấy quả hạnh trong rổ.
Vừa mở ra đã áng chừng 50 – 60 quả.
Bà kinh ngạc nhìn về phía Đường Diệu, nói: “Sao nhiều thế?”
Nhưng bà cũng không đợi nghe thấy câu trả lời của Đường Diệu. trực tiếp ôm sọt vào trong phòng mình.
Chương Hà Hoa: “Bây giờ ăn no, lát nữa không muốn ăn thịt đúng không? Vậy cháu ăn quả hạnh đi…”
Còn chưa nói xong, Vương Xảo đã vội vàng vụt như bay từ trong phòng bếp ra, một tay kẹp con trai Tiểu Báo dưới nách, không để ý con trai quật chân tung tóe, cẩn thận cười: “Mẹ, thằng bé ăn thịt thì hơn!” Nhanh chóng ném con trai bé bỏng cho anh trai lớn Tiểu Hổ: “Trông em đi!” Sau đó lại vèo vèo lẻn vào phòng bếp, tiếp tục bận rộn trong ngoài.
Động tác nhanh đến mức không thể tưởng tượng được!
Khóe miệng Chương Hà Hoa hơi run rẩy, mắt trợn trắng đi vào nhà.
Tiểu Báo bị hành động của mẹ làm cho ngơ ngác, ngốc ngốc gãi gãi đầu, em gái nhỏ Tiểu Đường Đường bên cạnh tinh ranh hơn rất nhiều, cô bé nhuyễn manh nhắc nhở: “Thịt ăn ngon hơn quả hạnh đấy.”
Tiểu Báo vò đầu, không hiểu lắm.
Tiểu Hổ nhìn trời: “… Thằng em ngu ngốc.”
“Ăn quả hạnh no rồi, bụng sẽ không nhét thêm được thịt vào nữa.” Tiểu Ngư thật sự là một người chị tốt, luôn dịu dàng với em trai em gái.
Tiểu Báo cuối cùng cũng bừng tỉnh, a một tiếng, rốt cuộc cũng hiểu: “Em ăn thịt thịt!”
Tài nấu nướng của mấy cô con dâu nhà họ Khương đều rất cừ, chỉ một lát sau mùi thơm đã ngập tràn không khó, mùi thịt bay ngào ngạt bốn phía trong sân, thơm nức mũi, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi thịt thơm ngon.
Vừa ngửi đã cảm thấy nước miếng giàn giụa.
Lúc đầu mấy ông anh nhà họ Khương thật sự không nghĩ mùi thơm này bay ra từ nhà mình đâu, tuy biết hôm nay có thịt, nhưng cũng không hy vọng quá lớn. Thật sự không ai nghĩ càng đi vào mùi thơm này lại càng xông vào mũi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT