Ba mẹ con khóc thành một đoàn, Khương Thành đứng ngoài lau nước mắt một phen. Anh nhanh chóng bước lên ôm ba mẹ con vào trong lòng ngực, Đường Diệu khóc đến run rẩy: “A Thành, là em có lỗi với anh…

“Không đâu, em không có lỗi gì hết. Là anh nguyện ý…”

Người ngoài không ở đây, nhưng người trong nhà lúc nào cũng có mặt. Đàn ông không tiện vào phòng, Chương Hà Hoa cùng con dâu cả và hai đều ở đây. Chương Hà Hoa vẫn còn bình tĩnh, nhưng hai chị dâu của Đường Diệu đều không chịu nổi, quay lưng khóc theo.

“Khóc gì mà khóc! Tỉnh lại là chuyện tốt rồi, mẹ biết con lợi hại rồi đấy. Con tỉnh lại, vậy cả nhà con cũng sẽ tốt hơn, cuộc sống sau này càng ngày càng tốt.” Hốc mắt Chương Hà Hoa hơi đỏ lên, nhưng giọng điệu vẫn dứt khoát như cũ.

Đường Diệu nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Con hiểu ạ.”

Đang khóc nấc nhưng vẫn rất nghe lời mẹ chồng.

Chương Hà Hoa: “Vợ thằng cả, còn về chưng quả trứng gà, thôi hai quả cho vợ thằng ba bồi bổ.”

“Dạ, con đi liền đây!” Vợ của Khương lão đại nhanh nhẹn gật đầu.

Vợ Khương Sơn tên Chương Thải Hồng, là cháu gái của Chương Hà Hoa, nhưng cũng không phải loại quan hệ quá gần. Cô ấy là con gái nuôi của em trai Chương Hà Diệp, năm đó Chương Hà Diệp vừa thành hôn, trời mưa tạnh liền lên núi đặt bẫy, kết quả nhặt được một đứa trẻ sơ sinh bị người ta nhẫn tâm vứt bỏ. Tuy Chương Hà Diệp nổi danh hỗn láo không thương người khắp làng trên xóm dưới, nhưng vẫn cắn răng nhận nuôi đứa bé này. Hôm đó vừa mưa xong nên xuất hiện cầu vồng, từ đó được gọi là Chương Thải Hồng. Sau khi Chương Thải Hồng lớn gả cho anh họ của mình, cuối cùng thành con dâu của Chương Hà Hoa.

Từ nhỏ cô ấy và Khương Sơn đã là thanh mai trúc mã, cũng nghe lời Chương Hà Hoa nhất, người trong thôn gọi cô ấy là chó săn số một của Chương Hà Hoa.

Chỉ cần nhìn thấy cách miêu tả này là biết Chương Thải Hồng là người thế nào rồi đấy!

Chương Thải Hồng vội vàng rời đi, con dâu hai Vương Xảo cũng nhanh chóng chạy theo: “Mẹ, nhà con tích cóp được hai mươi quả trứng gà, con lấy tới đây để em ba bồi bổ luôn nhé.”

So với Chương Thải Hồng, tâm tư nhỏ của Vương Xảo cũng nhiều hơn một chút, chẳng qua cô ấy lúc này hơi kinh sợ! Thật sự thật sự rất sợ, không dám chọc đến Chương Hà Hoa. Hơn nữa, lúc trước là con trai Tiểu Hổ của mình và mấy đứa nhóc con đụng phải vợ thằng ba, nhà bọn họ cũng áy náy, vậy nên lúc nào tích cóp trứng gà cũng mang sang đây một nửa.

Lần này đưa hết đến đây cũng vì hy vọng Đường Diệu có thể mau khỏe một chút.

Cô ấy khỏe người, người đàn ông và con của cô ấy cũng có thể bớt được một chuyện.



Sao Chương Hà Hoa có thể không biết Vương Xảo đang nghĩ gì, vung tay lên nói: “Đi lấy đi!”

Sau khi sai hai cô con dâu đi ra ngoài, Chương Hà Hoa nói: “Mẹ đi nấu canh cá cho con bé.”

Đường Diệu khóc đến sưng húp cả hai mắt, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Chương Hà Hoa liếc cô một cái: “Bớt nói mấy câu vô nghĩa ấy đi! Mau dưỡng bệnh cho tốt, sau này lo mà sống cho tốt đấy.”

“Dạ!” Đường Diệu liên tục gật đầu.

Chương Hà Hoa đi ra, rất nahnh gian nhà ngoài đã rì rầm từng khúc. Có lẽ ngay cả bà cũng không phát hiện ra, lúc mình làm việc còn xí xởn một khúc hát dân gian.

Đường Diệu nghe thấy tiếng hát rì rầm bên ngoài, cô không khóc nữa.

Tiểu Lang cùng Tiểu Đường Đường nghe thế, cũng không khóc nữa.

Ba mẹ con nhìn nhau một cái, bật cười.

Đường Diệu nhìn hai đứa nhỏ, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ. Cô nhẹ nhàng vuốt ve hai bé con, kiên định nói: “Sau này, mẹ sẽ không bao giờ để các con chịu khổ nữa.”

Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía Khương Thành: “Cũng không để người đàn ông của em phải khổ sở nữa.”

Khương Thành cười, trong mắt ngập tràn nhu hòa, nói: “Bé ngốc nói gì thế, anh là người đàn ông của em, chăm sóc em là chuyện đương nhiên.”

Lúc bầu không khí trong nhà đang cực kỳ ấm áp, trong viện truyền đến tiếng gào thật lớn.

“Tam ca, chị dâu… Tam ca!” Khương Lâm lớn giọng quả thực như lừa hí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play