Ninh Sơ Nhị xác thật chưa gặp qua tình cảnh như vậy.

Ở kinh thành, tuy nhà nàng không có điền sản, nhưng cũng có ngôi nhà khang trang. Dù không có cẩm y ngọc thực, nhưng cũng áo cơm không lo.

Nàng cho rằng, vào đông áo đơn, ăn xin trên đường đã xem như là người đáng thương.

Tất nhiên, đến khi nàng thấy những bá tánh gầy chỉ còn da bọc xương trong khe núi này, nàng mới biết được cái gì gọi là nghèo.

Thế gian to lớn, nàng ra khỏi kinh thành chưa được mấy lần, không nghĩ đến ngoài nơi phồn hoa kia sẽ có thàm cảnh thê lương như vậy.

Ninh Sơ Nhất nói: ‘Cửa son rượu thịt ôi, có người chết rét xương phơi ngoài đường’, Sơ Nhị, nếu một ngày muội cũng thấy những gì ta đã thấy, thì có thể lý giải vì sao ca ca phải lựa chọn làm như vậy.

Cho đến bây giờ, nàng đã biết, nhưng nàng tình nguyện không muốn thấy.

Từng cỗ hài cốt lạnh lẽo, từng gương mặt dại ra đến ánh mắt tuyệt vọng, tất cả đều đâm vào tim nàng.

Người Khâu gia hoành hành ở Vân Đô hơn mười năm, chưa bao giờ bị quan binh bao vây như vậy.

Nguyễn Hạnh Hồng vừa thấy Liên Thập Cửu thân mặc quan phục chính tam phẩm liền biết có chuyện xấu, sợ hãi lập tức chạy xuống chân núi.

Liên Thập Cửu cũng không có ý đuổi theo, chỉ thấp giọng ra lệnh.

“Đỡ những người bên trong ra ngoài, còn đâu, không cần để lại.”

Mấy chục gia đinh Khâu gia canh núi, cuối cùng toàn bộ đền tội.

Đáng tiếc Khâu Hoài Chuẩn cẩn thận như thế nào đi nữa cũng không ngờ đến mâu thuẫn nội bộ, Nguyễn Hạnh Hồng sau khi trở về nửa chữ cũng không dám nói, chỉ lặng lẽ theo dõi kỳ biến.

Cũng kỳ quái, suốt ba ngày, cũng không truyền ra tin tức gì trong thành.

Nàng từng hỏi Khâu Hoài Chuẩn, vị đại nhân đến từ kinh thành kia, vẫn hầu hạ tốt?

Hắn dào dạt đắc ý gật đầu.

“Không phải nhờ diễn xuất kia sao? Không có bạc làm không thành chuyện.”

Cách ngày hồi kinh hai ngày, Khâu Hoài Chuẩn vẫn chưa biết trong khe núi bắc Thông xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ mang một rương vàng tiễn biệt Liên Thập Cửu.

Trên bàn tiệc, đủ các loại món ăn trân quý, hắn tươi cười lấy lòng Liên Thập Cửu.

“Đại nhân từ xa vất vả đến đây, ngày mai phải rời đi, hạ quan thật sự không có gì hiếm lạ để chiêu đãi. Tục nhân đưa tục lễ, hiếu kính cho Liên gia, mong rằng ngài không chối từ. Tương lai sau khi hồi kinh nếu nhớ đến hạ quan, có thể nói tốt vài câu trước mặt Thánh Thượng, đã là vô cùng cảm kích.”

Liên Thập Cửu mỉm cười, cũng không nói nhận, cũng không nói không nhận. Bàn tay vừa nhấc lên, giống như vô tình lộ ra một khối lệnh bài.

Khâu Hoài Chuẩn biết hắn thích đồ cổ, chỉ nghĩ đây là đồ chơi, sau khi nhìn kĩ thì dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Đây là lệnh bài của gia đinh canh giữ khe núi Bắc Thông, không thể rời khỏi người, hiện nay xuất hiện ở chỗ Liên Thập Cửu...

Hắn cẩn thận cân nhắc hành động dị thường gần đây của Nguyễn Hạnh Hồng, liền biết do con đàn bà hỗn trướng kia làm lộ việc.

Trong khoảng thời gian ngắn vừa tức giận vừa kinh hãi.

Liên Thập Cửu nhàn nhã gắp rau xanh cho Ninh Sơ Nhị, cười nhẹ nói.

“Khâu đại nhân làm quan bát diện linh lung*, dùng thiệp vàng lộ tài rộng, bản quan cam bái hạ phong.”

*: hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt,đối với ai cũng khéo léo.

Khâu Hoài Chuẩn lập tức quỳ xuống, quỳ đi mấy bước đến gần Liên Thập Cửu.

“Liên gia, hạ quan có tội, nhưng số bạc phía trên phê chuẩn xuống cũng thật sự ít. Chiêu mộ người làm việc cực nhọc trong thành này vốn rất khó, hạ quan nếu không dùng chút thủ đoạn, thì không hoàn thành được việc phía trên giao, cầu ngài thông cảm.”

Ninh Sơ Nhị thấy vẻ mặt Khâu Hoài Chuẩn nhăn nhó dõng dạc kêu khổ, trong mắt lại hiện lên cảnh tượng hôm ấy trong khe núi.

Nếu không phải đã cố gắng nhịn hết sức, nàng suýt nữa đá chân vào gương mặt đối diện kia.

Liên Tiểu Gia vẫn như cũ bê bát gắp đồ ăn.

“Khâu đại nhân làm gì vậy? Liên mỗ chỉ nói ngươi làm quan rất tốt, lời khen thưởng nào khiến ngươi kinh hách đến nỗi này.”

Khâu Hoài Chuẩn âm thầm cân nhắc đối sách, lại đánh giá thần sắc Liên Thập Cửu, trong lòng hiểu rõ.

Ngượng ngùng bò dậy cáo tội, không ngừng chạy nhanh ra cửa.

Ninh Sơ Nhị không biết Liên Thập Cửu vừa nói gì, chỉ vào cánh cửa đóng chặt nói.

“Hắn đây là, chạy án?”

Liên Thập Cửu uống một ngụm canh.

“Nếu hắn có thể bỏ nhà mình đi, sẽ không ngồi vào vị trí hôm nay.”

Quả nhiên, không lâu sau Khâu Hoài Chuẩn đã trở lại.

Sáu gã gia đinh phía sau, nâng ba rương ‘lễ mọn’ tiến vào.

“Liên gia, ngài thương xót tôn nhi, giấu giúp chuyện này. Tôn nhi có chuyển thế đầu thai, cũng nhớ kỹ ân tình của lão nhân gia ngài.”

Nói xong, mở cái rương, cả căn phòng đều lóa mắt.

Liên Thập Cửu đánh giá tỉ lệ vàng, đưa tay đỡ hắn đứng dậy.

“Quan kinh thành cũng không dễ làm, làm sai dưới mắt Thánh Thượng, so với Khâu đại nhân càng không dễ dàng hơn.”

Khâu Hoài Chuẩn đương nhiên gật đầu nói phải.

Liên Thập Cửu lại nói.

“Mỹ nhân lần trước ngươi đưa ta thực sự hợp tâm ý ta, không những biết hầu hạ săn sóc, còn hiểu thi họa. Muốn giấu diếm bên kinh thành, không thể chỉ chuẩn bị một ít này, sau này lại có người mới, không ngại trực tiếp đưa đến chỗ ta nhìn một chút.”

Đến việc này cũng điều tra cẩn thận rồi?!

Khâu Hoài Chuẩn không ngờ Liên Thập Cửu ‘ham ăn’ như vậy, còn muốn chiếm bát canh gia quyến phạm quan.

Tức khắc bưng mặt khóc nói.

“Gia gia có điều không biết, hạ quan cũng chỉ có mấy mỹ nhân này là do cấp dưới đưa đến, còn việc người đưa đi đâu, đưa như thế nào, hạ quan hoàn toàn không biết gì cả.”

“Ồ?”

Liên Thập Cửu cười nhìn hắn.

“Nếu như thế, bản quan trực tiếp đi tìm Lưu Kính Tường, nghĩ đến Giang Bắc kia, hắn so với Khâu đại nhân càng biết rõ hơn.”

Khâu Hoài Chuẩn nghe vậy cả kinh, trong lòng biết nếu Lưu Kính Tường cùng Liên Thập Cửu ngồi chung một thuyền, nào còn tặng người đến chỗ hắn, vội vàng tươi cười nói.

“Gia gia sao lại nói vậy, tiểu tử Kính Tường kia chỉ là đô uý nho nhỏ, lá gan cũng rất nhỏ. Nếu ngài thật sự muốn người, trực tiếp gửi một phong thư cho nói một tiếng cho tôn nhi cũng vậy.”

Liên Thập Cửu nói.

“Vậy ngươi thừa nhận?”

“Nhận nhận.”

Khâu Hoài Chuẩn liên tục gật đầu.

“Đáng lẽ không nên gạt gia gia, những gia quyến phạm quan đó đều được Lưu Kính Tường lựa chọn đưa đến đây, qua tay tôn nhi đưa đến cho các đại nhân trong kinh. Hiện giờ gia gia muốn, hạ quan đương nhiên biết gì nói hết.”

Hắn cho rằng có thể cấu kết với nhau làm việc xấu, tuy thâm hụt tiền mua bán, nhưng so với đứt gánh thì cách này tốt hơn nhiều.

Liên Tiểu Gia vừa lòng gật đầu, vẫy tay gọi ngoài cửa người tiến vào.

“Đã nhận, vậy ký tên đi.”

Khâu Hoài Chuẩn nhìn nam tử cầm bút đi vào, trong tay viết ‘lời khai’ hắn vừa tự thuật, tươi cười trên mặt bỗng chốc ngưng lại

“Liên gia? Ngài đây là có ý gì?”

Hắn vàng cũng tặng, bạc cũng cho, chỗ tốt không thiếu phần hắn. Bây giờ lại trở mặt không nhận người?

Liên Thập Cửu chậm rì rì nhấp ngụm trà.

“Chính là ý trên mặt chữ.... Bạc ta nhận, nhưng ta chưa từng đáp ứng ngươi chuyện gì, không phải sao?”

Đám người Chiêu Tài chế trụ Khâu Hoài Chuẩn, đâm rách ngón tay bắt hắn ký tên.

Khâu Hoài Chuẩn liều mạng giãy giụa, lớn tiếng kêu la.

“Liên Thập Cửu! Ngươi rõ ràng là bức cung, đường đường quan to tam phẩm thu nhận hối lộ, ta đến kinh thành cũng sẽ tố cáo ngươi!!”

Liên đại nhân cúi đầu đếm ngân phiếu.

“Tùy ngươi, chỉ là người chết, ta sợ Thánh Thượng không gặp.”

“Ngươi! Có ý gì?”

Liên Thập Cửu cười ôn nhuận.

“Khâu đại nhân lăn lộn trên quan trường lâu như vậy, chẳng lẽ chưa nghe câu đen ăn đen?”

Nói xong, kéo Ninh Sơ Nhị đang sững sờ bên cạnh vào trong lòng, ra hiệu.

Giây lát, Ninh Sơ Nhị nghe được tiếng vang đầu rơi xuống đất, cùng mùi máu tanh nồng.

Nép mình trong lòng ngực như vậy, nàng không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ hỏi hắn.

“Cứ chém như vậy? Bên Thánh Thượng... Giải thích thế nào?”

Hắn đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng.

“Thánh Thượng sao? Chỉ cần nhìn thấy danh sách tài sản tịch thu vào quốc khố, thì không cần truy cứu.”

Khoé miệng Ninh Sơ Nhị tươi cười chua xót.

Đúng rồi, nàng sao lại quên, ‘minh quân’ Đại Yển bọn họ cũng mỉm cười với bạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play