Trong sương phòng tối tăm, chỉ mơ hồ nhìn đến cái bóng của màn giường.
Trong tay là gấm Tứ Xuyên mềm mại, nàng sờ soạng hình dáng. Chăn tinh xảo, hoa văn tinh tế, địa phương như Cốc thành, không dùng nổi thứ sang quý như này.
Đây là đồ vật của Liên Thập Cửu.
Nàng hẳn là nghỉ ở trong phòng hắn.
Người ngoài phòng cửa nhẹ nhàng giật mình, không muốn đánh thức nàng, động tác còn nhẹ nhàng hơn.
Chỉ là hơi nước hơi nước sau khi tắm gội, không che giấu được.
Nàng xoay người nằm trở về, cảm giác mành ở mép giường bị vén lên.
Giường hơi trũng xuống, tản mát ra mùi hương đàn hương nhàn nhạt trên người hắn.
Ninh Sơ Nhị mặc dù nhắm mắt cũng biết, người đó là Liên Thập Cửu.
Hắn không cầm đèn, chỉ quanh quẩn cách nàng không xa.
Sau lưng, hơi thở nam tính như có như không, khiến Ninh Sơ Nhị cảm thấy cả người có chút luống cuống.
Nếu bây giờ nói mình tỉnh rồi, nhất định sẽ rất xấu hổ.
... Còn nàng, có muốn ngủ với ta?
Bên tai không biết tại sao, vang lên lời trêu chọc như có như không lúc hắn say rượu buổi trưa.
Nàng cứng đờ nằm nghiêng người, cảm thấy hắn xốc góc chăn lên, nằm vào.
Ninh Sơ Nhị chưa từng nghĩ còn có một ngày có thể nằm chung một chăn với chồng trước, tuy không thể nói chuyện, nhưng cảm giác như vậy...
Thật là có chút vô thố.
Thân thể đột nhiên bị đôi tay kia kéo vào trong lòng ngực, bên tai là hơi thở có chút nặng nề.
Nàng nghe thấy hắn cười như không cười nói.
“Giả ngốc cái gì?”
Hoá ra hắn đã sớm biết nàng tỉnh rồi.
Ninh Sơ Nhị thoáng nghiêng đầu một chút, không chút tự tin trả lời.
“Ta... Vừa mới tỉnh.”
“Đúng không?”
Hắn buồn cười, lồng ngực rung động, giống như bàn tay đang vuốt ve sống lưng nàng.
“... Đương nhiên đúng rồi.”
Nàng cảm thấy có chút không biết làm thế nào, sau khi mạnh miệng trả lời, dịch người một chút.
Nàng muốn kéo giãn chút khoảng cách với hắn, lại bị cánh tay dài của hắn bao lấy, ôm càng chặt hơn.
Hắn nói: “Sơ Nhị, ta hôm nay không thể khống chế bản thân mình, tận lực không làm đau nàng.”
Ninh Sơ Nhị muốn nói, không được.
Chỉ là toàn thân mềm mại, nàng thừa nhận, nàng cũng muốn đụng vào sự xúc động của hắn.
Hai người đều đã hưởng qua tư vị mây mưa, nếu nói thân mật trêu chọc như vậy mà vẫn không muốn, thì quả thật là thánh nhân.
Ninh Sơ Nhị cảm nhận được thân thể hắn căng chặt, nhịn không được đưa tay vuốt lưng hắn.
Nàng cảm giác được hắn run rẩy, muốn kéo đống quần áo vướng bận trên thân hai người, nhưng vào lúc này, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa từ xa đến gần.
“Cha! Thúc thúc quái lông mày đánh con, đau quá.”
Đèn lồng thắp sáng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Liên Thập Cửu chưa bao giờ cảm thấy, thanh âm nãi thanh nãi khí của nhi tử mình cũng khiến hắn bất đắc dĩ như vậy.
Hắn hít sâu một hơi, cắn vào hõm vai Sơ Nhị.
“Đợi chút nữa cha đến xem con được không?”
Sau đó Liên Tiểu Thú liền khóc.
“Cha, người mau ra xem đi, đầu nhi tử sưng lên rồi.”
.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT