Ninh Sơ Nhị cùng Trình Nguyên giằng co, sắc mặt đều có chút không tốt.

Trình Nguyên thậm chí còn xách theo hộp đồ ăn trong tay, lấy bánh hoa quế đường muốn bỏ vào túi tiền của Liên Tiểu Thú, nhưng Ninh Sơ Nhị lại im lặng đứng chắn trước mặt hắn.

Thật ra, có thể có biện pháp khéo léo hơn.

Ví như để Liên Tiểu Thú trước nhận lấy khối đường, sau đó chờ Trình Nguyên đi rồi bảo hài tử lấy ra.

Nhưng quan trọng là, hùng hài tử trong mắt thấy đường liền không có mẹ ruột, bỏ chạy nhanh như chớp không thấy người, không coi chừng không được?

Trình Nguyên không bướng bỉnh như Ninh Sơ Nhị, hơn nữa xung quanh còn có hạ nhân vẩy nước quét nhà, rõ ràng chính là không cho nàng mặt mũi.

Bực mình, lớn tiếng nói.

“Bổn cung nói có thể ăn, thì có thể ăn!! Ngươi tránh ra cho bổn cung.”

Tư thái cường ngạnh, ngăn lại chính là bất kính.

Trên mặt Ninh Sơ Nhị ngẩn ra, trong lòng cũng bùng lên một ngọn lửa.

Nàng cũng mở to hai mắt nhìn, đột nhiên đấm ngực mình...

“Bùm” một tiếng, ngã ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh.

“Ngực đau!!! Thiếp thân có bệnh, không chịu được kinh sợ!!!”

Lại diễn tuồng gì đây?!!!!

Trình Nguyên nhìn Ninh Sơ Nhị giả vờ bị bệnh vô cùng nhuần nhuyễn, cảm thấy nàng thật là sự là một đoá hoa mãnh tướng hiếm thấy trong đám khuê phụ ở thượng kinh.

Mặc dù là tình địch, nàng cũng không thể không bội phục loại người này, hỏi thế gian mặt mũi là cái gì mà có thể không ngại thiên hạ.

Khi Liên Tiểu Gia trở về từ nha môn, nhìn thấy Ninh Sơ Nhị trợn trắng mắt nói với Trình Nguyên, mình không nên tức giận với nàng.

Trình Nguyên ngậm nước mắt tiến lên, nói là do mình sai, không nên thấy hài tử muốn ăn mà mua đường. Do chính mình chưa nuôi dưỡng hài tử, khiến Ninh tỷ tỷ mệt thành thế này.

Liên Thập Cửu gật đầu, thuận miệng an ủi hai câu liền véo lên người Ninh Sơ Nhị.

Liên đại nhân tâm tình đang không tốt, rốt cuộc có nam nhân sau một ngày bận rộn, về đến nhà nhìn thấy “vợ trước” trợn trắng mắt tìm đường chết, thật không còn gì tuyệt vời hơn.

Cho nên lực đạo kia, tự nhiên không nhẹ.

“Hiện giờ khá hơn chưa?”

Trước mặt nàng là khuôn mặt hiền lành ôn nhuận của chồng trước.

Ninh Sơ Nhị đón nhận ánh mắt hâm mộ ghen ghét ác độc của Trình Nguyên, cố nén nước mắt, che lại chỗ bị véo đến trầy da trên người, xấu hổ cười nói.

“Đa tạ Liên đại nhân.”

Liên Thập Cửu đứng lên, cười như không cười nói.

“Quen tay hay việc mà thôi, không cần khách khí.”

Rồi sau đó mang theo “đầu sỏ gây tội” Liên Tiểu Thú cứ như vậy rời đi.

Trình Nguyên nhìn bóng dáng phụ tử hai người rời đi, âm thầm tính toán.

Chuyện hôm nay, sợ là đã khiến Liên Thập Cửu tức giận?

Ninh Sơ Nhị lại đang nghĩ.

Vị gia này trông rất tức giận, chắc sẽ không... đánh hài tử chứ?!

Mẹ ruột cùng “mẹ kế” đến cùng vẫn khác biệt.

Ninh Sơ Nhị mắt thấy hài tử bị mang đi, trong lòng càng nghĩ càng không rõ.

Bệnh cũng lười giả vờ, dùng tay vuốt tóc lung tung hai lần rồi đi theo.

Trình Nguyên không mặn không nhạt nói.

“Lúc này đi qua, sợ là muốn tìm xúi quẩy? Nếu ta là tỷ tỷ, chắc chắn sẽ không chọn ngay lúc này để bị mắng.”

Ninh Sơ Nhị ném khối hoa quế đường vào trong miệng.

“Ai bảo ta là mẹ ruột, đương nhiên không thể mặc kệ, phải đi cứu đại chất nhi của ngươi.”

Cứu đại chất nhi của ngươi!!

Trình Nguyên trừng mắt trừng nàng, lại không nghĩ ra câu gì để phản bác, hừ lạnh một tiếng rời khỏi Liên phủ.

Lại nói Mặc Bảo các trong Thư Hương cư, bầu không khí xác thật không mấy lạc quan.

Liên Tiểu Gia cởϊ áσ choàng đưa cho nha hoàn, vẫn luôn ngồi trên ghế uống trà.

Thư phòng to như vậy, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng sàn sạt do gió thổi lá khô.

Liên Tiểu Thú cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên.

Hắn là hài tử hiểu chuyện, cũng biết cha đã nói với hắn, miệng đầy răng đen sẽ không cưới được lão bà.

Nhưng hắn bây giờ vẫn còn nhỏ, lão bà gì đó, chờ đến khi chỉ còn một cái răng trắng thì cưới không được sao?

Tâm tư tiểu gia hỏa, đôi khi rất khó lý giải.

Mà Liên Thập Cửu ngồi ở chỗ cũ, cũng không tức giận hắn.

Hắn chỉ đang tự xét lại, có phải do mình quá mức dung túng với hài tử hay không.

Trong khoảng một năm trở lại đây, hắn sủng hắn, yêu hắn, đau lòng một hài tử câu đầu tiên học được khi biết nói là “cha” mà không phải là nương.

Hắn vẫn luôn dùng hết toàn lực đi làm, bất luận bận rộn cỡ nào đều kiên trì tự mình dạy dỗ.

Hắn muốn mang tất cả thứ tốt nhất trên đời này cho hắn, lại khiến hắn nghĩ lầm, có bạc, có thể có được hết thảy.

Có lẽ, từ ngày Hấp nhi cầm ngân lượng đến mua Ninh Sơ Nhị, hắn đã ý thức được một chuyện.

“Cha, Hấp nhi biết sai rồi. Nhưng mẫu thân cũng không tốt, nàng luôn nói với nhi tử, cái này không được ăn, cái kia không được ăn.”

Liên Thập Cửu lẳng lặng nhìn hắn.

“Như vậy Hấp nhi cảm thấy, cho con thứ tốt, chính là người thương con chiều con sao?”

“... Cũng, không phải. Huyện chúa không phải người tốt, nhi tử cũng không thích nàng.”

Cũng còn phân biệt được tốt xấu.

Liên Thập Cửu thở dài.

“Hấp nhi, chuyện hôm nay, phụ thân cảm thấy có chút thất vọng. Bởi vì...”

Ta sủng con không phải để con kiêu căng, thân là con cái, con không nên chống đối mẫu thân mình.

Mặc dù hắn cũng rất muốn thu thập nữ nhân kia.

Nhưng mà Liên đại nhân còn chưa nói xong, đã thấy nhi tử của mình khóc.

Hai mắt rơi lệ, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục. Hắn hình như đang cực lực nhẫn nại, cũng không khóc thành tiếng, khiến khuôn mặt nhỏ kia càng thêm nhu nhược đáng thương.

“Nhi tử, chỉ là muốn ăn đường. Một khối nhỏ là được, cũng không có lòng tham.”

Tiểu gia hỏa khụt khịt, đem tay phải mở ra trước mặt hắn.

“Chỉ có một khối nhỏ, rất nhỏ. Nhi tử không phải muốn ăn nhiều..., ô ô ô ô ô ô.”

Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc nhịn không được ủy khuất, nước mắt rơi xuống, tiếng kêu khóc vang lên.

Ninh Sơ Nhị đứng ngoài cửa sổ không biết tâm tình Liên Thập Cửu như thế nào, nhưng còn nàng, lại rất đau lòng.

Nhưng là răng đứa nhỏ này đã sâu rất nhiều, chỉ ăn canh hơi ngọt một chút cũng đau răng, đó là đau lòng, làm người lớn cũng không thể chỉ chiều theo tính hài tử.

Liên Thập Cửu dùng mu bàn tay không ngừng lau nước mắt của Liên Tiểu Thú, nửa ngày không nói gì. Mày nhíu lại, sắc mặt âm trầm.

Thật lâu sau, đứng dậy đi ra ngoài.

Ninh Sơ Nhị trốn trong góc phòng, cũng không dám hé răng.

Liền nghĩ, nếu Liên Thập Cửu cầm gia pháp đến đánh Liên Tiểu Thú, cho dù thế nào nàng cũng không đồng ý.

Tất nhiên, kết quả luôn nằm ngoài dự đoán.

Bởi vì Liên Tiểu Gia bưng một đĩa kẹo đường sữa bò đi vào, đồ ăn đương nhiên là tốt, hương vị thuần ngọt.

Ninh Sơ Nhị nghẹn họng trân trối nhìn hắn, cầm cây búa nhỏ gõ theo nhịp, quan sát trong chốc lát.

“Ăn đường rồi sẽ không răng đau.”

Nhi tử của người nào người đấy đau lòng, quản giáo gì đó, vẫn nên lần sau rồi nói.

Ninh Sơ Nhị chưa bao giờ thấy vị gia này cũng có lúc hồ đồ như vậy, lập tức khiếp sợ không thôi.

Ăn đường sẽ không đau răng!! Đây là nương nào nói với hắn?

Mắt thấy Liên Tiểu Thú nín khóc mỉm cười, đắc ý muốn bỏ vào trong miệng, Ninh Sơ Nhị lại không nhìn được nữa, bất chấp phá cửa xông vào.

“Bỏ kẹo xuống, không được ăn!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play