Người ở Liên phủ đều biết, Ninh Sơ Nhị sợ Phương Uyển Chi.

Sợ đến mức nếu có thể trốn tránh tuyệt không gặp, có thể cất giấu tuyệt không lộ diện.

Liên Phương thị không thích nàng.

Nghe nói lúc Liên Thập Cửu muốn cưới nàng, bà trước dùng thắt cổ, sau nhảy hồ, dùng dao sắc bén cắt cổ tay tự sát, cùng đủ loại tiết mục.

Theo ý của Phương Uyển Chi, nhi tử của mình là con vợ cả thượng thư, quan to tam phẩm. Tương lai cho dù không làm phò mã, thì cũng tiền đồ vô lượng.

Gia thất như vậy, lại cố tình cưới nữ nhi tứ phẩm Khâm Thiên Giám chính, không thể nghi ngờ là tự hủy tương lai.

Bà xuất thân thế gia, hiểu rõ cách dùng “bàn tính” như thế nào, gặp chuyện nên “làm” như thế nào.

Nhưng gặp phải Ninh Sơ Nhị, nửa điểm cũng không có tác dụng.

Liên thượng thư cũng lười hỏi chuyện hậu trạch, bản thân lại là người lỗi lạc tùy tính. Bởi vậy đối với việc hôn nhân của nhi tử, chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt mà đáp ứng.

Liên Tiểu Gia càng dỗ bà hai câu như dỗ dành hài tử, xoay mặt đã kiệu tám người khiêng nâng người vào cửa.

Liên Phương thị trong lòng nghẹn khuất, thời điểm Liên Thập Cửu vén khăn voan động phòng hoa chúc, còn chạy đến cửa sổ phòng hắn ôm bài vị tổ tông.

Mà Ninh Sơ Nhị, điều đầu tiên nhìn thấy trong đêm tân hôn, trừ bỏ vẻ mặt tươi cười đắc sắc của phu quân, đó là bà bà Phương Uyển Chi khóc lóc, giương nanh múa vuốt, đấm ngực kêu la thẹn với tổ tiên.

Lần đầu gặp gỡ không quá vui vẻ, tạo thành cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu suốt ba năm.

Tuy không khắc khẩu trực diện, cũng chưa từng giương cung bạt kiếm quá khích. Chẳng qua là nhìn ngươi không vừa mắt, thì liền xoay mặt nhảy vào trong hồ.

Vì lý do này, nước hồ ở Liên phủ chưa từng cao quá đầu gối.

Hiện giờ Ninh Sơ Nhị đã rời khỏi Liên phủ, nhìn thấy bà lại vẫn như cũ, sợ rằng trốn cũng không kịp.

Nghe thấy tiếng bước chân, chạy càng nhanh hơn.

Lại nói Liên Phương thị bên này, vốn dĩ đến chùa Phúc Sơn trong ăn chay, hôm nay mới trở về.

Vốn là nghĩ muốn về thượng thư phủ trước, chờ đến ban ngày ngày mai lại qua đây nhìn xem, cân nhắc lại, lại nóng lòng muốn gặp tôn nhi bảo bối, kết quả đụng phải Ninh Sơ Nhị mời đi ra khỏi phòng.

Ban đầu, Liên Phương thị không nhìn rõ lắm, mơ hồ thấy một nữ tử tóc tai hơi hơi tán loạn, hai má ửng đỏ thì vẫn cao hứng.

Phải biết rằng, nhi tử bà sau khi hòa li thì không lại gần nữ sắc.

Chợt vừa thấy có nữ tử từ trong phòng hắn đi ra, thì vui nhiều hơn lo.

Nàng vốn định theo sau để nhìn xem, đối phương là loại cô nương gì, sao biết được, càng gần trong lòng lại càng không chắc.

Cho đến khi nhìn thấy Ninh Sơ Nhị quay đầu lại, trong nháy mắt, trong lòng giống như bị đào một cái lỗ, tức giận đến mức ngón tay cũng run rẩy.

Như thế nào là nàng?

Như thế nào cứ phải là nàng?!!

“Ninh Sơ Nhị, ngươi đứng lại đó cho ta!!”

Liên Phương thị theo sát từng bước, nhưng lại không thể giống Sơ Nhị như vậy, không hề quy củ vén váy ra phía trước mà chạy.

Trong nháy mắt, nàng đã chạy được một quãng thật dài. Liên Phương thị nôn nóng đuổi theo, đơn giản cởi giày trên chân, hướng vào đầu Sơ Nhị mà ném.

Vốn là hành vi hả giận, xuống tay lại không có gì chính xác.

Nhưng là đế giày kia, nạm hai mảnh vàng ròng.

Lúc bà cầu phúc ở chùa Phúc Sơn, phương trượng đã tặng hai “pháp khí” khai quang dưới đế giày, nói là có thể bộ bộ sinh kim*.

*: mỗi bước đi đều có thể tạo ra vàng.

Hiện giờ vàng thì không thấy, nhưng đã bắn hạ người bà không thích nhất là Ninh Sơ Nhị, làm bà cực kỳ vui vẻ.

Trong đại trạch Liên phủ, đèn đuốc sáng trưng.

Mười sáu ngọn nến nhỏ thắp trong chính sảnh, đánh vào cái ót Ninh Sơ Nhị, giống như muốn chiếu ra yêu vật nào đó.

Trên ghế cao bên kia, Liên Tiểu Gia sống chết mặc bay, cổ áo thường phục màu xanh đá trên người hơi hở ra, lười biếng dựa đầu vào ghế thưởng thức ngọc bội trong tay.

Hắn đương nhiên là bị nương hắn cường thế kéo đến, đã đi không được, vậy thì đến ngồi tượng trưng xem náo nhiệt.

Ai ngờ Ninh Sơ Nhị lúc này coi như thông suốt, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, bất luận Liên Phương thị gọi như thế nào cũng không chịu mở mắt.

Tư thế này, rõ ràng là muốn ném vấn đề cho Liên Thập Cửu.

Quả nhiên, Phương Uyển Chi gọi nàng không tỉnh, xoay mặt nói với nhi tử mình.

“Sao lại thế này, có phải nên giải thích với vi nương một chút? Ninh Sơ Nhị vì sao lại xuất hiện ở trong cái nhà này.”

Hòa li đó là phóng thê, cầu về các đường, nào có đạo lý phụ nhân sau khi hòa li còn xuất hiện ở nhà chồng.

Liên Thập Cửu liếc mắt nhìn vợ trước đang giả chết.

“Không biết a.”

“... Không biết?”

Liên Phương thị trừng hắn.

“Người này đi ra từ trong phòng con.”

“...Vậy sao?”

Liên Thập Cửu mỉm cười nhìn mẫu thân mình.

“Mỗi ngày có rất nhiều người ra vào phòng nhi tử, sao có thể nhớ rõ mỗi người.”

Phương Uyển Chi thấy hắn lòng vòng, cho nên trực tiếp nói.

“Không nhớ được? Vi nương thấy con là không quên được!! Liên phủ là chỗ nào? Con không đồng ý, Ninh Sơ Nhị sao có thể đi vào trong phủ? Con đừng quên, hai người đã hòa li, không còn là phu thê. Gặp nhau riêng như thế này chẳng những không hợp lý, truyền ra ngoài càng không có lời hay. Chuyện này quả thực là hồ nháo!!!”

Liên Phương thị hiếm khi nói nặng lời với Liên Thập Cửu, hiện giờ bị quở trách một phen, có thể thấy được là động chân khí (thực sự tức giận).

Liên Tiểu Gia không nói tiếp, chỉ nghiêng đầu khụ một tiếng.

Khoảnh lớn lên cổ, một đường cung ưu nhã lộ ra khỏi chỗ cổ áo, vết đỏ dưới cổ áo như ẩn như hiện.

Liên Phương thị là người từng trải, sao không rõ thứ đó tượng trưng cho cái gì.

Lại nghĩ đến bộ dáng Ninh Sơ Nhị vừa nãy đi ra từ trong phòng hắn, chỉ cảm thấy lửa nóng bốc lên trán.

“Ninh Sơ Nhị!! Ngươi đứng lên cho ta!”

Đáng thương Ninh gia Tiểu Nhị thành thành thật thật nằm rạp trên mặt đất, cứ như vậy bị Liên Thập Cửu tính kế.

Nhưng dấu vết kia, cũng do nàng nhất thời động tình mút ra.

Liên Phương thị tức giận dậm chân, Ninh Sơ Nhị không thể không bò dậy, rũ đầu nói.

“Không phải như ngài nghĩ đâu, chúng ta chỉ là...”

Câu nói kế tiếp nàng cũng không thể quá không biết xấu hổ mà nói ra.

Liên Phương thị hung hăng khoét mắt nàng mấy cái, trầm giọng nói với Liên Thập Cửu.

“Lúc trước ta nói với con muốn nạp thêm mấy người vào phòng con, con lại nhất quyết không chịu. Hiện giờ mới vừa trở về thượng kinh, con lại kêu nàng tới. Con còn nhớ rõ, nàng lúc trước một hai đòi phải rời khỏi Liên phủ như thế nào, bỏ lại hài tử còn trong tã lót một mình rời đi như thế nào, mặc dù trong quá khứ nàng là người của con, hiện tại...”

“Nếu nương cũng biết nàng là người của ta, vậy vào cửa nhà ta cũng không có gì hiếm lạ. Sơ Nhị không tỉnh lại, có gì đến ngày mai tùy ngài dạy dỗ là được, tội gì tức giận quá như vậy.”

Liên Thập Cửu nói một lời này, không riêng gì Liên Phương thị kinh ngạc. Ngay cả Ninh Sơ Nhị quỳ gối một bên cũng khiếp sợ một lúc lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Đáy mắt hiện lên một bóng người nhỏ bé núp sau bình phong, vươn cổ muốn tới gần đây.

Vóc người nhỏ bé mập mạp kia, đúng là Phì Phì.

Ninh Sơ Nhị lúc này mới hiểu được, vì sao Liên Thập Cửu đánh gãy lời Liên Phương thị.

Hài tử còn tuổi nhỏ, bọn họ thật sự không muốn hắn cảm thấy, phụ mẫu của mình có gì bất đồng với cha nương của người khác.

Liên Phương thị lại suýt chút nữa bị lời này chọc giận ngất đi.

“Con có biết mình đang nói cái gì hay không? Con muốn làm vi nương tức chết mới tính bỏ qua sao?”

Nhiệt lệ nháy mắt chảy ra. Liên Phương thị theo bản năng nhìn về chỗ có nước, chậm rãi chuẩn bị động tác đạp chân phi nước đại.

Loại chuyện nhảy hồ, thật sự đã lâu không làm.

Liên Thập Cửu thấy vậy cũng không thèm khẩn trương, chỉ nhấc chân đá Ninh Sơ Nhị một chút.

Ăn ý như vậy, đã sớm xảy ra từ ba năm trước đây, càng không cần thiết nói đến hiện tại.

Ngay khi Liên Phương thị cất bước chạy về phía trước, đôi tay Ninh Sơ Nhị nhào tới, gắt gao ôm lấy đùi Liên Phương thị nói.

“Nước ao rất lạnh, lúc ngài nhảy tốt xấu gì cũng nên khoác thêm vài món xiêm y đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play