"Con đi đâu đấy?" Thấy Hoắc Tự Hàn muốn đi nơi khác, ông Hoắc vội vàng hỏi.

Hoắc Tự Hàn cầm trong tay cốc champagne, không lạnh không nóng nói: "Đi rửa tay."

Nói muốn đi rửa tay cũng hợp lý vì nhà vệ sinh nằm ngay sau lưng Khương Mạt Lỵ.

Khương Mạt Lỵ cảm thấy người tên Tiêu Nhiên này rất thú vị, có thể là có vốn hiểu biết rộng nên cô nói gì hắn cũng tiếp được.

Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt lạnh lùng đang đứng sau lưng Khương Mạt Lỵ, vừa rồi hắn cũng nghe ông Hoắc giới thiệu, biết đó là Hoắc Tự Hàn, chỉ là hình như hắn và anh ta cũng không có quen biết mà? Chẳng lẽ anh ta đến tìm Khương Mạt Lỵ à, thế là người tốt bụng - Tiêu Nhiên nhẹ giọng nhắc nhở: "Mạt Lỵ, hình như bạn cô có việc tìm cô kìa."

Ách, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không mà hắn lại cảm thấy ngay khi bản thân vừa dứt lời đã nhận được ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tự Hàn. V

Khương Mạt Lỵ sửng sốt, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Hoắc Tự Hàn.

Dáng vẻ của anh giống như là đang bắt gian tại trận vậy, đây là đang xảy ra chuyện gì?

Cô chưa từng bị lật xe, hiện tại cũng sẽ không, một bên là con cá lớn Hoắc Tự Hàn mà cô muốn treo, một bên là người có tiềm lực, lại không có nhược điểm Tiêu Nhiên, cô cân nhắc một chút, cười nói với Tiêu Nhiên: "Vậy tôi xin lỗi vì không tiếp được, anh nhớ gửi luận văn qua cho tôi xem với nhé, tôi cảm thấy rất hứng thú."

Tiêu Nhiên cười: "Được."

Chờ sau khi Tiêu Nhiên rời đi, Khương Mạt Lỵ mới nhìn về phía Hoắc Tự Hàn, cũng là cười nói nhưng so ra thì nụ cười kia kém tươi hơn lúc nói chuyện với Tiêu Nhiên một chút: "Anh có chuyện tìm tôi à?"

Hoắc Tự Hàn nhìn chằm chằm cô, thật lâu sau mới nói: "Cô cảm thấy hứng thú với luận văn gì thế?"

Khương Mạt Lỵ nghiêng đầu: "Tôi với anh cũng không phải là người cùng ngành, có nói thì anh cũng không hiểu đâu."

"Cô và hắn thì cùng ngành chắc?"

Khương Mạt Lỵ tuân theo nguyên tắc nghẹn chết người không đền mạng nói: "Không phải, nhưng tôi có chút hứng thú với chuyên ngành của anh ấy, cũng cảm thấy rất thú vị, vừa vặn tôi cũng có chút hiểu biết về nó."



Hoắc Tự Hàn trầm mặc. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, anh bỗng nói: "Lát nữa tôi đưa cô về."

Tên tiểu nhân trong lòng Khương Mạt Lỵ hoan hô một tiếng, ngoài mặt thì vẫn là bộ dáng khổ não nói: "Tôi đến đây với ba tôi."

Hoắc Tự Hàn vứt xuống một câu liền rời đi: "Tôi đợi cô ở bãi đỗ xe."

Trong lòng Khương Mạt Lỵ mắng một tiếng đàn ông thối.

Nhưng mà hình như gần đây cô cũng quá nhàm chán, lại còn có chút thích kiểu đánh Thái Cực Quyền với anh như thế này.

Sau khi tiệc tối kết thúc, Khương Mạt Lỵ tùy tiện tìm lý do tạm biệt ba Khương, đi đến bãi đỗ xe, thừa dịp không có người chú ý liền nhanh chóng ngồi lên xe Hoắc Tự Hàn. Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn

Hoắc Tự Hàn nhìn thấy Khương Mạt Lỵ ngồi vào ghế sau, đang chuẩn bị châm chọc cô vài câu, khóe mắt nhìn đến kính chiếu hậu lại thấy ông Hoắc đang đi về phía này thế là anh ngậm miệng, trực tiếp đạp chân ga rời khỏi bãi đỗ xe.

Ông Hoắc đang muốn đến nói vài câu với con trai: "..."

[Editor Huệ Lê Thị: Tui buồn cười quá các bác ạ, haha, tội nghiệp ông Hoắc bị đứa con trai cho ngửi khói xe.]

"Chúng ta đi đâu?" Khương Mạt Lỵ ngồi ở phía sau, vừa dặm lại lớp trang điểm vừa hỏi.

Hoắc Tự Hàn đáp: "Trước tiên đến trung tâm thương mại mua quần áo."

"Sau đó thì sao?"

"Mua xong rồi tính."

Hoắc Tự Hàn mang cô đến trung tâm thương mại gần đó với ý định là để cho cô mua một đôi giày dễ chịu, ấm áp và áo khoác lông, dù sao thì lúc này nhiệt độ trên núi rất thấp, nhất định phải chú ý giữ ấm nếu không sẽ bị cảm mạo. Nhưng không hiểu sao Khương Mạt Lỵ vẫn vô cùng nghiêm túc, cũng thật vui vẻ mà đi dạo phố.

Khi nhìn thấy trong tay Hoắc Tự Hàn cầm một đôi giày đế bằng màu trắng, Khương Mạt Lỵ lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ: "Quá xấu, tôi không muốn mang nó."



Hoắc Tự Hàn ẩn nhẫn: "Cái này ấm áp."

Vừa mới dứt lời, Khương Mạt Lỵ đã rời khỏi cửa hàng này, xoay người đi sang cửa hàng bên cạnh. Hoắc Tự Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ nhờ người bán hàng gói đôi giày này lại, nhanh chóng quẹt thẻ rồi mang theo túi xách Khương Mạt Lỵ bỏ quên nhanh chóng đuổi theo. Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn

Tóm lại, đợi đến khi bọn họ rời khỏi trung tâm thương mại thì trong tay Hoắc Tự Hàn đã xách theo đủ loại bao lớn bao nhỏ, mà bây giờ cũng đã gần mười một giờ.

Trong lòng Hoắc Tự Hàn yên lặng chậc một tiếng, sau đó ghi lại một hàng chữ ghi chú: Khi cần mua thứ gì đó thì cứ trực tiếp đi mua cho cô, không cần phải dẫn cô theo, như vậy sẽ chậm trễ chuyện quan trọng.

Khương Mạt Lỵ lại tìm về cảm giác giống như khi còn yêu đương với Hoắc Tự Hàn. Khi đó cũng giống lúc này, anh chấp nhận mệt nhọc, dung túng cho cô tùy hứng, chỉ cần cô có yêu cầu gì cũng sẽ đồng ý.

Khương Mạt Lỵ mong đợi nhìn anh: "Mua đồ xong rồi, sau đó làm gì?"

"Không có sau đó." Hoắc Tự Hàn có chút mỏi mệt trả lời.

Khương Mạt Lỵ nhíu mày: "Vì sao?"

Rõ ràng là anh có chuyện rất quan trọng muốn nói mà.

Hoắc Tự Hàn: "Cô nên về nhà."

Khương Mạt Lỵ cảm thấy tên đàn ông này thật sự không hề thú vị chút nào, bình thường cô cũng ngủ trước mười một giờ, chính là bền lòng vững dạ thực hiện theo nguyên tắc đó nhưng bây giờ cô nguyện ý vì anh mà phá vỡ nó, đây là chuyện khó khăn cỡ nào chứ. Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn

"Lần sau anh muốn hẹn tôi cũng không dễ dàng như vậy nữa đâu."

Hoắc Tự Hàn nhìn cô, tự giễu cười một tiếng: "Có lẽ vậy."

Cái dáng vẻ này của anh làm cho cô nhớ đến lúc hai người chia tay, khi đó anh cũng cười như thế.

Khương Mạt Lỵ vô thức nắm chặt túi xách trong tay, giọng điệu cùng vẻ mặt vẫn không thay đổi, cô cười nhẹ rồi nói: "Hoắc Tự Hàn, có phải anh muốn theo đuổi tôi đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play