Sau khi Mục Vũ Phi nói dứt lời với mẹ Vũ, thì tâm tình đã trở nên bình
tĩnh hơn rất nhiều, mà cũng kiên định hơn rất nhiều! Khiến cho thời điểm Vũ Thiên nhìn đến cô vợ của mình, thì chỉ thấy cô đang hướng về anh mà
cười cực kỳ tươi tắn, cười đến mức làm cho nội tâm của anh một hồi ấm
áp.
"Em làm gì mà cười cao hứng như vậy?" Vũ Thiên nắm lấy phần hông của Mục Vũ Phi cười hỏi.
Mục Vũ Phi nhìn lại Vũ Thiên ánh mắt không dứt ra khỏi đôi môi mỏng
đầy khêu gợi kia. Bọn họ đã hơn hai năm không hề chạm vào lẫn nhau rồi.
Mà Mục Vũ Phi sau khi trở về biết sức khỏe của Vũ Thiên không tốt, về
sau cũng áp chế lại sự kích động của mình. Thế nhưng mà ở bên cạnh người lại bày đặt một soái ca đẹp trai như vậy, trong lòng Mục Vũ Phi không
thể không khỏi rung động, tâm lực của cô mệt nhọc hết sức!
Mục Vũ Phi vươn ngón tay ra, chạm vào đôi môi mỏng của Vũ Thiên,
phác họa từng chút từng chút hình dáng đôi môi của anh, rồi sau đó, ngón tay liền trượt xuống, mò tới yết hầu của anh. Yêu nghiệt này lại chính
là ông xã của mình, vậy mà vẫn không thể chạm vào! Mục Vũ Phi ưu thương
vuốt ve trái tim của bản thân đang nhảy loạn đập thình thịch, buồn bã
đến mức thiếu chút nữa thì lấy đầu cụng vào tường.
Vũ Thiên
nắm giữ lấy ngón tay không chịu an phận của Mục Vũ Phi, hạ giọng thì
thào ở bên tai cô hỏi: "Không sai biệt lắm đâu, em có muốn hiện tại anh
liền thực hiện với em ở ngay tại chỗ này hay không?"
Mục Vũ
Phi bĩu môi vẻ mất hứng! Rõ ràng bản thân mình thì không thể, vậy mà lại còn nghĩ muốn quyến rũ cô. Anh không biết cô là thật vất vả mới nhịn
chảy máu mũi xuống sao? Cái người này thật rất cầm thú mà!
Vũ Thiên nhìn bộ dạng ngây thơ kia của Mục Vũ Phi nhịn xuống sự kích
động trong nội tâm. Bởi vì anh vẫn còn nhớ được nơi này là nhà tổ của
nhà họ Vũ, vẫn không nên làm những hành động gì có chút quá đáng. Nếu
không sẽ khiến cho mọi người thấy mà chê cười.
Lúc ăn cơm
các bảo bảo và Vũ Thiên đều mang một biểu cảm đầy sự mệt mỏi. Cho dù là
Mục Vũ Phi có tỏ ý quan tâm đến ba cha con, thì bọn họ cũng không thể
hiện nổi chút hứng thú.
"Con trai, ăn nhiều một
chút, sẽ rất tốt cho thân thể đấy." Mẹ Vũ càng không ngừng gắp thức ăn
cho Vũ Thiên. Bà có chút buồn bực trong lòng. Con trai bà rõ ràng là
mập, nhưng mà vì sao sự thèm ăn lại bị giảm xuống như vậy?
Chết nỗi, quy củ nhà họ Vũ đề ra là không được phép để thừa cơm và đồ
ăn, thế nhưng quy chế trong nhà họ Vũ lại không quy định không được để
người khác ăn hộ. Mục Vũ Phi san quá nửa số cơm trong bát cơm của chính
mình sang bên bát cơm của Vũ Thiên, lại còn chia cho anh một phần đồ ăn ở trước mặt mình nữa
Vũ Thiên nhức đầu nhìn Mục Vũ Phi, ánh mắt nhìn không tán thành, nói: "Cơm và đồ ăn của em, tự bản thân em ăn cho hết đi."
Mục Vũ Phi nói nghe như mê hoặc: "Tất cả mọi người đều làm như vậy mà."
Vũ Thiên theo ánh mắt của Mục Vũ Phi nhìn lại, phát hiện ra Dư Mẫn
cũng ngang nhiên đang san hết đồ ăn gì đó mà chính mình ăn không hết
sang cho Vũ Hạo Dân, mà sắc mặt của Vũ Hạo Dân cũng thập phần khó coi.
Tuy nhiên do trở ngại người trong nhà đều đang ở đây nên Vũ Thiên cũng
không thể phát tác được. Vũ Thiên đành phải nhận mệnh rồi. Người ngoài
đều nói đàn ông trong nhà họ Vũ bọn họ đều luôn rất cưng chiều vợ, nhưng mà bọn họ lại không biết đàn ông trong nhà họ Vũ đã phải chịu xót xa
như thế nào. Bọn họ đều là hổ giấy, mà các bà xã của bọn họ mặc dù là
con mèo nhỏ nhưng luôn giương nanh múa vuốt. Hơn nữa còn thỉnh thoảng
lại lộ ra móng vuốt, cũng có thể hù dọa khiến giới đàn ông trong nhà
cũng phải run rẩy.
Hai bảo bối nhỏ kia, tuy rằng cũng rất muốn làm những điều này,
nhưng mà sự thông minh nhỏ về điểm này của bọn trẻ lập tức đã bị khám
phá. Vũ Thiên chính là nghiêng mặt liếc mắt nhìn bọn trẻ một cái. Vẻ mặt của hai đứa trẻ liền mang đầy sự đau khổ, đành chuyên tâm ăn đồ ăn ở
trong chén mình. Bọn trẻ oán niệm rồi, ba ba khi có mẹ liền không cần
bọn họ nữa rồi. Đây là sự đãi ngộ khác biệt! Tuyệt đối khác biệt!
Bữa cơm ăn mới ăn vào được một nửa, Thất Muội liền hùng hùng hổ hổ
chạy đến. Thời điểm cô ta nhìn thấy Mục Vũ Phi thì tỏ vẻ rất là ngạc
nhiên, sau đó, lộ ra thần sắc không rõ, nói: "Chị dâu bỏ đí rốt cục vậy
là cũng đã trở lại nhà rồi!"
Mục Vũ Phi cũng không để ý đến
xem có hàm nghĩa đặc thù gì ở trong lời nói của Thất Muội hay không,
chính là ý bảo người hầu đang ở một bên, đi lấy mang lên một bộ bát đũa. Thất Muội ngồi xuống, nhưng cũng không có động đũa. Cô ta luôn luôn có ý sai sử Văn Điềm đi quyến rũ Vũ Thiên, thế nhưng mà Văn Điềm lại thê thê thảm thảm nói với cô ta rằng, Mục Vũ Phi đã trở lại, lain còn động thủ
đối với nhà họ Văn của cô ta. Đây không phải là đánh vào mặt Thất Muội
này hay sao? Nhà họ Vũ trên dưới đều biết đến Văn Điềm là bạn thân của
cô ta, ai mà không nể mặt cô ta ba phần chứ? Bây giờ Mục Vũ Phi vừa trở
về đã hạ thủ chỉnh đốn Văn Điềm như vậy, như thế Mục Vũ Phi đã đặt cô ta ở chỗ nào đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT