Dù có mặt dày tới đâu chăng nữa thì giờ phút này cũng sượng chín mặt, Ngô Túy lau miệng không biết giải thích làm sao.
Cụ bà đã cười đến tụt xuống bàn ăn, những người khác mau qua đỡ, cũng không để ý tâm tình Mục Thượng Hành như thế nào.
Mục Thượng Hành nhìn xoáy vào Ngô Túy, dùng khăn ướt của mình lau tay, động tác rất tao nhã. Bàn tay thon dài nhưng trắng xanh xao như ngọc tạc, móng tay cắt gọn gàng không chút tì vết, nhìn khăn mỏng vuốt qua còn có vẻ cảnh đẹp ý vui.
"Con ăn xong rồi." Hắn đứng dậy, không nhiều lời đã đi lên lầu, bất kể là sắc mặt hay tư thái cũng đều như không có chuyện gì.
Vậy mà không cáu, quả là nhân tài!
Ngô Túy nhìn Mục Thượng Hành lên lầu với ánh mắt đầy sự tôn kính.
Sau khi bữa tối kết thúc, Nghiêm Nghiên gọi Ngô Túy cùng ra ngoài tản bộ, lúc này anh mới nhận ra biệt thự có vườn hoa, đài phun nước, bể bơi và cả băng ghế gỗ. Từng chậu hoa tươi đặt san sát nhau, còn có một xích đu màu trắng nho nhỏ nữa!
Thật không khác một công viên nhỏ!
Ngô Túy nhìn Nghiêm Nghiên với ánh mắt phức tạp, nhà có điều kiện cỡ này nhưng một tháng chỉ trả anh có ba ngàn!
"Ngồi xuống rồi nói." Nghiêm Nghiên ngồi lên xích đu, đưa mắt chỉ chỗ bên cạnh mình.
"Vâng ạ." Ngô Túy cẩn thận ngồi xuống, không quên giữ khoảng cách nhất định với cô.
"Đây là nơi tiểu Bách tự tay sắp xếp cho bác." Nghiêm Nghiên đạp lên mặt đất để xích đu đung đưa, "Thằng nhóc cậu cũng nặng ghê nhỉ."
"Con cao 1m86 77kg, khối lượng cơ tầm 70%." Ngô Túy tự hào cười tươi rói, "Luyện đã lâu."
Nghiêm Nghiên yên lặng chốc lát, thở ngắn than dài, "Bác từng muốn có thể ngồi cùng con dâu tương lai ở đây, cùng chơi xích đu tán gẫu, cùng thảo luận công thức nấu ăn hay gì đó, cùng nói chuyện về Thượng Hành. Không ngờ bây giờ đến xích đu bác cũng không đu nổi."
Ngô Túy tự giác đung đưa xích đu, "Bác gái, bác nói thẳng đi, bác muốn con làm gì?"
"Hẳn là cậu đã nhận ra." Nghiêm Nghiên nắm chặt tay vịn xích đu, "Thượng Hành thiếu một số phản ứng cảm xúc, cũng không biết là từ khi nào đã bắt đầu không thích qua lại với mọi người. Thậm chí cũng rất lãnh đạm với người nhà, cho dù chúng ta làm gì, Thượng Hành cũng thờ ơ."
Chẳng lẽ đây chính là bá tổng băng sơn trong truyền thuyết?
Thấy Ngô Túy tròn mắt ngạc nhiên, Nghiêm Nghiên thở dài lần nữa, "Cả nhà đã tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói có thể Thượng Hành mắc phải chứng thiếu hụt cảm xúc, dặn chúng ta nói chuyện nhiều với Thượng Hành, cho tiếp xúc với bên ngoài nhiều, thưởng thức tác phẩm nghệ thuật."
"Chỉ là, hiệu quả quá ít."
"Nhưng dù sao cũng phải có chú ý với thứ gì chứ?" Ngô Túy không cách nào tưởng tượng nổi một người mất đi tất cả hứng thú với mọi thứ trên đời sẽ ra sao.
"Cũng chỉ quan tâm tới bà nội thôi." Nghiêm Nghiên hồi tưởng một chốc, "Trước khi Thượng Hành mười ba tuổi vẫn bình thường, lúc đó nó chơi rất thân với một con bé tomboy, nhưng sau khi đứa bé kia xuất ngoại thì cũng không liên lạc nữa."
"Vậy ý của bác là... Để con giao lưu với Thượng Hành nhiều, cố gắng kích động cảm xúc của anh ấy?" Ngô Túy trước giờ vẫn luôn nhiệt tình, sẽ không trơ mắt nhìn huynh đệ gặp nạn.
"Đại khái là như vậy." Nghiêm Nghiên có chút khó nói, "Để tiếp cận Thượng Hành, có lẽ cậu nên chú ý cử chỉ một chút, theo bác thấy... Nó có tính ám ảnh sạch sẽ."
"Con hiểu rồi." Ngô Túy xoa cằm, "Tí nữa con sẽ cạo sạch râu ngay."
"À đúng rồi." Nghiêm Nghiên nhớ lại chuyện vừa rồi, "Lúc nãy ở bàn ăn không phải là cậu cố ý đúng không? Xảy ra chuyện gì sao?"
Ngô Túy nhất thời nghẹn họng, làm sao mà anh giải thích được?!
Ai có thể nghĩ tới cái hệ thống hố cha kia dưới "hợp đồng bạn trai" lại là "phát hiện mang thai"!
Mang cái đầu ngươi á! Mang cơm mang canh mang không khí đều được, đâu ra chỗ để mang con? Anh đây biết làm thế nào bây giờ!
Thấy Ngô Túy không nói lời nào, Nghiêm Nghiên cũng không ép, cô vỗ vai anh một cái, nhanh nhẹn nhảy khỏi xích đu, "Ngày mai không cần đến công ty với Thượng Hành, cùng bác đi mua ít quần áo."
Sau khi chào tạm biệt Nghiêm Nghiên, Ngô Túy ba lần bảy lượt mở lại mắt xích cốt truyện, chắc chắn không phải do mình hoa mắt.
Đúng là "Phát hiện mang thai".
Ngô Túy lòng đầy tâm sự về phòng, vừa đi được mấy bước, đèn đầu giường lại sáng lên.
"Tôi nói nè huynh đệ." Ngô Túy hơi trầm mặc nhìn Mục Thượng Hành đứng ở bên giường, "Lần sau anh có thể chít một tiếng trước khi tôi vào phòng được không? Cách hù dọa nhân viên này dùng một lần là đủ rồi!"
"Bà ấy nói gì với cậu?" Mục Thượng Hành đi thẳng vào vấn đề.
"Còn có thể nói gì nữa." Ngô Túy thuận tiện ngồi ở mép giường, sau khi cởi giày nhanh chóng ngửi một cái rồi xếp vào, "Nói anh có tính sạch sẽ, dặn tôi chú ý một chút."
Ngô Túy ngẩng đầu, chỉ thấy Mục Thượng Hành không biết từ lúc nào đã đứng cạnh tủ quần áo, giữ khoảng cách với mình.
"Được rồi, sau này tôi chú ý là được chứ gì?" Ngô Túy thở hắt ra, "Cùng là đàn ông với nhau, còn kì thị tôi như vậy à?"
"Cậu cần stylist chuyên nghiệp cải thiện hình tượng." Ánh mắt Mục Thượng Hành hướng đến đầu giường, lúc này Ngô Túy mới phát hiện trên đó có một danh thiếp thếp vàng.
"Bắt đầu từ ngày mốt, mỗi ngày đều phải tới đó."
"HKT* hả?" Ngô Túy cầm lấy danh thiếp, bên trên đều là chữ kiểu uốn lượn, cũng không giống tiếng Anh, căn bản anh không đọc ra là chữ gì.
*Cụm nì chỉ hàng cắt tóc hay theo style HKT í.
Mục Thượng Hành không trả lời, hắn vẫn đứng trước tủ quần áo, lẳng lặng nhìn chăm chú cổ tay Ngô Túy.
Ngô Túy chịu thua không đọc được bèn đặt danh thiếp xuống, ngẩng đầu một cái liền thấy góc cạnh gương mặt của Mục Thượng Hành dưới bóng tối càng hút mắt hơn.
Nếu trước kia có người dùng "khuôn mặt góc cạnh" để tả người, nhất định Ngô Túy sẽ lăn ra cười, mặt góc cạnh sắc sảo là mặt làm sao? Đầu Phineas à?
Cho đến khi gặp Mục Thượng Hành.
Từ xương mày đến sống mũi đều toát ra mỹ cảm, hốc mắt hơi sâu càng làm ánh nhìn hắn trở nên sắc bén, ngũ quan hoàn mỹ đến mức Ngô Túy cảm thấy trên thực tế hẳn là không có người như vậy tồn tại. Khí chất lại không chê vào đâu được, chỉ yên lặng đứng đó cũng có thể cảm thấy cả phòng sáng bừng.
Ánh sáng từ đèn ngủ chỉ hơi mờ, còn là màu vàng cam ấm áp, Mục Thượng Hành đứng ngược sáng, không biết hắn đang quan sát cái gì. Đột nhiên Ngô Túy nghĩ ra, theo cốt truyện nhất định phải là mình "phát hiện mang thai" sao? Hay là cũng phải để người khác "phát hiện"?
Ngô Túy đảo mắt suy tính, cẩn thận đến gần Mục Thượng Hành.
"Ừm... huynh đệ à. Anh nói xem... có khi nào... tôi mang thai con anh rồi không?"
Mục Thượng Hành chậm rãi ngẩng đầu, mặt không cảm xúc đối diện với Ngô Túy.
"Biết đâu... có thật đó." Ngô Túy nghiêm túc tiếp tục bịa chuyện, "Rõ ràng hôm nay tôi ăn nhiều như vậy, còn thấy mắc ói nữa, và rất buồn ngủ!"
Mục Thượng Hành trầm mặc, thậm chí có hơi không muốn nhìn tên thần kinh đang tự biên tự diễn trước mặt lần nào nữa.
"Thử tin một xíu xem." Ngô Túy chớp chớp mắt, "Dù sao anh đỉnh như vậy, không chừng có thể tạo ra kỳ tích thật đó."
Anh vốn nghĩ Mục Thượng Hành sẽ quay đầu tránh đi, vạn lần không ngờ hắn lại chú ý hỏi một vấn đề.
"Đỉnh?"
Ngô Túy ngẩn người, chưa hề nghĩ tới trường hợp này, anh bèn cởi nút áo mình ra, sờ sờ cơ bụng mình ngay trước mặt hắn, đắc ý nhướng mày, "Đúng đúng, chỉ kém tôi xíu thôi."
- ---------------------
Tác giả có lời:
Ngô Túy: Bá tổng bắt tôi đi làm tóc, còn hỏi tôi anh ta có đỉnh hay không. (cáo từ)
~~~~~~~~~
Mòi: Chẹp, kiểu đẹp trai của Ngô Túy là đẹp kiểu badboiz ngả ngớn trẻ hơn tuổi (24 tuổi), còn Mục Thượng Hành là đẹp kiểu tổng tài bá đạo ánh nhìn trải đời già trước tuổi nhớ (27 tuổi) ヾ(о-ω・)ノ⌒★
Lúc Ngô Túy biết tuổi anh xã còn trầm trồ ui trẻ thế =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT