Chương 835

Nhạc Nhạc cũng không ngốc, sao cô bé có thể không biết dì Tông đang có suy nghĩ gì chứ 2 Người phụ nữ này muốn cướp đoạn vị trí của mamil Nhạc Nhạc tức điên rồi!

Nếu trước đó Nhạc Nhạc còn có chút yêu thích với Tống Giai, thì hiện tại chỉ còn lại chán ghét.

Cho dù bắt cứ ai có ý định cướp đoạt daddy của mami, đều là người xấu!

Nhạc Nhạc dầu miệng bực bội ra mặt, bộ dáng khiến Tống Giai cũng cảm thấy xấu hồ.

Cô ta đột nhiên hối hận vì bản thân đã nảy ra suy nghĩ muôn đến đây, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại làm như thế, cô đã có một đoạn thời gian rất dài không gặp qua Tạ Trì Thành.

Cho nên cô không chịu nổi, biết rõ khả năng sẽ khiến Nhạc Nhạc không vui, nhưng vẫn mặt dày đi theo lại đây.

Đối lập với sự lo sợ bất an của Tống Giai, sự hồi hận và khó chịu của Nhạc Nhạc, Tạ An thì lại chỉ cười lạnh, cái dì Tống này thật đúng là quá coi trọng bản thân, dùng danh nghĩa bù đặp cho mami lại mưu toan muôn có được thứ không thuộc về mình.

Thật là khiến người ta buồn nôn!

Tạ An nói thẳng: “Daddy, con có vài lời muôn nói với cha.”

Tạ Trì Thành ngắng đầu, ừ một tiếng.

Tạ An lại nói: “Con chỉ muốn nói cho cha và em gái nghe thôi.”

Nghe thầy những lời này, Tống. Giai ở bên cạnh vừa mới chuẩn bị ngôi, xuống lập tức cứng đờ người, sắc mặt một trận xanh một trận trăng.

Những lời này còn không rõ có ý tứ gì nữa sao?

Tống Giai còn cho răng Tạ An chỉ là có chút ý kiến với mình, cũng là một chút bắt mãn mà thôi, nhưng không

Tạ Trì Thành thật ra lại không có cảm giác gì quá lớn, Tống Giai ở trong ni anh chẳng qua chỉ là người không đáng nhắc tới, có thê có có thể không, cho nên anh nói thẳng: “Tôi Số cho người đưa Tống tiểu thư trở về.’ Sắc mặt Tống Giai lập tứC trắng bệch, suýt nữa không duy trì nồi nụ cười cứng đờ trên môi.

“Tôi, tôi vừa hay nhớ ra có chuyện còn đang làm dở, tôi đi về trước, không cần tiễn.”

Tạ Trì Thành tùy ý ừ một tiếng.

Chờ sau khi Tống Giai chật vật rời đi, Tạ An mới lộ ra gương mặt tươi cười.

“Vừa lòng rồi?”

Tạ Trì Thành bỗng nhiên hỏi như thế.

Tạ An khụ một chút, lại nói: “Daddy, con muôn nói, em gái đói bụng rÔi, chúng ta nhanh ăn cơm đi.”

Nhạc Nhạc chớp chớp mắt to, nhận được tín hiệu của anh trai, lập tức nói: “Đúng! Daddy! Con đói bụng rồi!”

Tạ Trì Thành cong cong khóe môi, cũng không vạch trân màn kịch của hai anh em, gọi người đưa đồ ăn lên.

Ý tứ của Tống Giai?

Anh khinh thường tìm hiểu, cũng không, cảm thây bản thân cân có chút phản ứng hay đáp lại gì.

Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh căn bản không thèm để ý.

Bữa cơm này ăn cũng không tồi, Tạ Trì Thành còn cân thận gỡ xương cá cho hai đứa nhỏ, gặp từng miêng thịt cá ngon lành vào chén cho chúng.

Hai đứa nhỏ ăn uống vô cùng thỏa mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play