Chương 832

“Vâng, ông chủ.”

Tạ Trì Thành mặc xong quần áo liền chuẩn bị rời khỏi phòng, nhưng lại không cần thận dẫm phải món đồ nào đó, cúi đâu vừa thấy, là một chiếc mặt nạ màu bạc .

Anh thuận tay nhặt lên, khóe môi lộ ra nụ cười không rõ ý tứ.

“Tôi sẽ tìm được cô.”

Cảm giác mắt khống chế này giống như đóa hoa anh túc, khiến người ra nghiệm ngập trầm mê, muốn quên đi, nhưng lại càng khắc sâu hơn nữa.

Mà càng quan trọng hơn là, chứng đau đầu quân lây anh mỗi đêm lại không phát tác, cho nên anh đã ngủ thăng được một giấc, sáng tỉnh dậy còn có cảm giác không tồi.

So với tâm trạng còn tình là vui sướng của Tạ Trì Thành thì Diệp Như Hệ lại trái ngược, cô khó chịu không yên.

Không chỉ là tâm tình, còn có cả thân thê.

Eo đau lưng đau khủng khiếp, gần như không thê dựng eo đứng thẳng nghiêm chỉnh, phần da non mềm hai bên đùi trong cũng bị ma sát trây xước, cũng không thê xỏ quân đàng hoàng, đi một bước đêu vô cùng đau đớn.

Sau khi rời khỏi nơi đó, cô vội vàng vê nhà tăm rửa, thiêu chút nữa đã bị dọa sợ vì những dấu vết chẳng chịt trên người, cô cô ý thay áo len cao cô, miễn cưỡng che khuất được, đi đên công ty, cho dù thay đổi tư thế ngôi thê nào cũng cảm thây khó chịu.

Diệp Như Hề mệt nhọc thở dài ghé vào bàn làm việc, sắc mặt tái nhọt, vừa đau vừa mệt, thêm vào chuyện buổi tôi không được nghỉ ngơi thốt, khiên cô trông yếu ớt vô cùng.

“Tô Tây, cô đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sao trông cô chẳng có tinh thân chút nào.”

Đối mặt với sự quan tâm của đông nghiệp, Diệp Như Hề tùy tiện tìm một lý do, “Ừ, tôi hôm qua ngủ không ngon giâc, cả đêm đều gặp ác mộng.”

Không phải thật sự là ác mộng sao!

Trong mơ cô bị người kia lán qua lộn lại ăn sạch sẽ không còn gì, chỉ thiểu nước không bị nuốt vào bụng thôi.

“Không có việc gì chứ? Hay là xin nghỉ phép trở vê nghỉ ngơi một chút xem?”

Diệp Như Hề lắc đầu, cố gắng vực dậy tinh thần, hoàn thành xong công việc dang dở.

Tới giữa trưa, cô từ chối lời mời cùng ra ngoài ăn cơm của đồng nghiệp, gọi một phân cơm hộp, dứt khoát ghé vào bàn làm việc ngủ quên trời quên đắt.

Chờ khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô còn đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Điện thoại do Ninh Cảnh Trạch gọi tới, cô đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới nghĩ đên hình như bản thân đã quên mất người ta.

“Hề Hè, rốt cuộc là tối hôm qua cô đã đi đâu vậy? Tôi tìm cô lâu lắm đó,.’ “Tôi…di động của tôi hết pin, tối hôm qua tôi có bạn tới đón, quên mật nói với anh một tiêng.”

Diệp Như Hề căng da đầu giải thích, nhưng hiển nhiên đưa ra lý do vụng vê như vậy cũng không thê trót lọt.

Quả nhiên, Ninh Cảnh Trạch im lặng.

một lát lại nói: “Hề Hè, cô không phải là người giỏi nói dối.”

Diệp Như Hề chỉ biết câm nín.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play