Chương 827

Ninh Cảnh Trạch lại chỉ chỉ về phía Tạ Trì Thành, líu lưỡi nói: “Khí thế của Tạ thiếu ngày càng mạnh mẽ , ngay cả tôi cũng không dám nhìn thẳng.”

Diệp Như Hề nghĩ tới thứ gì đó, chần chờ một chút mới nói: “Anh và Tạ thiếu…… Rất quen thuộc à?”

“Sao có thể như vậy được, kiều người như vậy tôi căn bản không với Ì16 Chính xác mà nói, là người tất cả những người có mặt ở đây đều với không tới.

Nếu chỉ là Tạ Trì Thành của một năm trước, như vậy bọn họ còn có thể cảm thán một câu, nhưng Tạ Trì Thành hiện tại sẽ chỉ khiễn lòng người sợ hãi.

“Tính tình của Tạ thiếu rất khó nắm bắt, nghe nói anh ta chịu cơn đau đầu tra tân quanh năm nên tính cách trở nên vô cùng cổ quái, đương nhiên, đây cũng chỉ là lời đồn đãi, tôi cũng không xác định, nhưng rất có thể là sự thật, bởi vì con người anh ta trở nên rất đáng sợ.”

Ninh Cảnh Trạch vẫn luôn nhỏ giọng nói thàm, đem tật cả những gì mình biết đều nói hết ra, nhưng thật đáng tiếc, anh ta cũng chỉ cái biết cái không, đa số đều là nghe đồn thổi từ người khác.

Dù sao tin tức về Tạ thiếu càng ngày càng thần bí.

Diệp Như Hề nhìn như không thèm để ý, thật ra lại nghe rất nghiêm túc.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, anh đồ bệnh.

Sự lo lắng cũng không kiềm chế được mà dâng lên.

Diệp Như Hề bắt đầu dịch qua từng bước một, khi đối diện với tầm mắt anh, cô tức khắc cứng đờ, bịt tai trộm chuông dịch sát bên cạnh Ninh Cảnh Trạch.

Ninh Cảnh Trạch vỗn đang cảm thây kỳ quái, sao bản thân lại chậm rãi dân dân tới gần Tạ Thiếu, sau đó còn chưa kịp phục hồi tính thần lại, cảm giác mềm mại đã truyền đến từ cánh tay, cúi đầu vừa thấy, Diệp Như Hề gân như đang dính sát vào người mình.

Ninh Cảnh Trạch thụ sủng nhược kinh, trái tim đập mạnh liền hồi.

Trái tim Diệp Như Hề cũng đang đập nhanh, cô có thể cảm giác được tâm mắt Tạ Trì Thành vừa đảo qua người mình, tạm dừng một hồi, lại dời di.

Cô không dám ngắng đầu, thân thể cứng đờ, hôi lâu sau mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lặng lẽ nhìn Tạ Trì Thành, thấy. anh đã trần định tự nhiên nói vài lời với người bên cạnh, ánh mặt lãnh đạm lạnh lùng, tầm nhìn thẳng tắp, cả người giông như thanh kiêm sắc bén được giâu trong vỏ.

Ninh Cảnh Trạch vừa định nói chuyện, liền thầy ánh mắt Diệp Như Hề lơ đãng, anh ta đưa mặt nhìn qua, liền thấy được Tạ thiếu.

Trong lòng Ninh Cảnh Trạch cảm thấy quái dị, ánh mắt như vậy…… Căn bản không giống như đang nhìn người xa lạ, ngược lại nhìn như là có tình cảm rất chân thành Ninh Cảnh Trạch sửng sốt gọi “Hè Hệ.”

Diệp Như Hề phục hồi tỉnh thần lại, a một tiêng.

Ninh Cảnh Trạch mang vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Cô quen biết với Tạ thiếu sao?”

Diệp Như Hề phủ nhận, “Không quen biệt.”

Nhưng ánh mắt cô lại không phải như vậy.

Ninh Cảnh Trạch đem những lời này nhịn xuống, trong lòng lại có chút khó chịu, anh ta vôn dĩ còn nghĩ Hề Hè khác biệt, không nghĩ tới, cô cũng giống nhử những người phụ nữ khác sao?

Không hiểu sao, Ninh Cảnh Trạch có chút thất vọng.

“Hè Hè, cô ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi qua bên kia chào hỏi mây người bạn một tiếng.”

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play