Chương 775

Không ngủ không nghỉ chạy tới nơi này, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi để nhằm mát dưỡng thân, suôt một ngày nhìn chằm chằm di động, cái gì cũng không làm.

Hơi thở tĩnh lặng như vậy, trái tim anh cũng đã hoàn toàn chết theo người kia.

Lúc ông chủ ra lệnh cho người câm theo dụng cụ quôc xẻng đi, hai người Tần Phong và Lâm Tử Ngang đêu có suy nghĩ không tốt rồi.

Mà hiện tại, suy nghĩ kia đã trở thành sự thật.

Nhưng bọn họ không có cách nào ngăn cản.

Hồ càng đào càng lớn, bên cạnh đám bùn đất dàn dần hình thành một gò như ngọn núi nhỏ, ánh mắt Tạ Trì Thành cũng càng lúc càng âm trằm.

Cuối cùng, Lục Tư Viễn thừa dịp Tần Phong và Lâm Tử Ngang thát thần, đột nhiên thoát khỏi trói buộc, năm chặt nắm tay vung một đắm vào sườn mặt Tạ Trì Thành.

Tạ Trì Thành nghiêng đầu , một dòng máu nhỏ uốn lượn chảy từ khóe miệng.

Tần Phong giật thót, một tay kéo Lục Tư Viễn đề trên mặt đất.

“Tạ Trì Thành! Người chết vì sao không phải là mày! Mày đã hại chết Tiêu Hệ, còn muôn đào mộ cô ấy, mày bớt làm bộ làm tịch đi! Mau dừng tayÍ Bảo bọn họ dừng lại ngay!”

Sự tình đột ngột xảy ra khiến đám vệ sĩ dừng lại việc trong tay.

Chuyện thiếu đạo đức như đào mộ người khác, bọn họ cũng âm thằm hoảng sợ Nhưng Tạ Trì Thành chỉ tùy ý lau vết máu trên khóe môi, nói giọng khàn khàn: “Tiếp tục.”

Nhóm vệ sĩ tiếp tục ra tay, rất nhanh, bọn họ đã đào được một hộp gỗ nhỏ được chôn sâu phía dưới.

Lục Tư Viễn tuyệt vọng, lầm bẩm tự nói: “Cô ấy mắt bệnh trầm cảm, đều là bởi vì anh, cô ấy đã từng tự sát một lần…… Tạ Trì Thành, Tiêu Hề không nợ gì anh, cô ấy không nợ nần gì anh cả…… Anh buông tha cho cô „ Hốc mắt Tạ Trì Thành đỏ lên, gần như hung tàn nói: “Thiếu nợ hay không, không phải cậu nói là được.”

Dứút lời, anh trực tiếp tiền lên trước, câm qua cái xẻng trong tay một vệ sĩ, trực tiêp đào hộp gỗ kia lên.

Cạy hộp gỗ ra, liền thấy được bên trong đặt một hũ tro cốt.

Cái hũ tối tăm, có khắc hoa văn, sạch sẽ, miệng nhỏ hẹp.

Chỉ một cái hũ nhỏ bé như vậy, lại chứa đựng tất cả của một người.

Anh ngơ ngắn nhìn hũ tro cốt, ném xuông xẻng trong tay, thật cân thận ôm chiệc hộp ra, bùn đất đỏ dính đầy hay tay vào trước áo, anh lại tựa Di đang nâng vật báu với tình cảm chân thành.

Khi thấy hũ tro cốt của Tiểu Hề được đưa ra, Lục Tư Viễn không còn giãy .

giụa, anh chỉ ngơ ngắn nhìn, đuôi mắt rơi xuống một giọt nước, lửa giận ngập tràn sau khi nhìn thấy bị thương khó che giấu trong mắt Tạ Trì Thành lại châm biếm lên tiếng.

“Tạ Trì Thành, ,đừng sám hồi trước mặt cô ấy, ô uễ đường luân hồi của Tiểu Hề.”

Sau khi hũ tro cốt được đem ra, Tạ Trì Thành đứng yên thật lâu, rất lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Cô á ây sẽ không chết.”

Lục Tư Viễn giấy dụa vài cái, Tân Phong buông lỏng tay, anh đứng lên, quần áo trên người dính đầy bùn đất nhưng anh không đề tâm chút nào, chỉ gát gao nhìn chằm chằm Tạ Trì Thành, nói: “Tạ Trì Thành, hiện tại thu tay lại còn kịp, anh hãy cho Tiểu Hè một nơi an bình, anh làm như vậy chẳng có tác dụng gì cả.”

Tạ Trì Thành khinh miệt cười cười, “Tôi không tin cô ấy đã chết, lập một cái bia mộ, đặt vào hũ tro cốt, như Vậy là có thế lừa gạt được mọi người ư?

Lục Tư Viễn bỗng nhiên ý thức được, người đàn ông trước mặt từng không ai bì nôi này, là thật sự phát điên rôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play