Chương 741

Ông ta đeo máy thở, giọng nhỏ như tiêng muôi kêu, nhưng Diệp Như Hề lại nghe thấy được, nghe rất rõ ràng.

Cả người cô chắn động, không có tiên lên.

Tống Giai ở bên cạnh vẫn luôn chú ý tới trạng thái tâm lý của cô, tim cũng đập mạnh theo, mà Lục Tư Viễn lại không theo vào trong, anh đứng ngà phòng bệnh trông chừng, .

phòng ngừa có người tới quấy rày.

“Tiêu Hèề…… Con đã đến rồi đấy Diệp Kiến Nam tựa hồ thật sự tỉnh táo lại, đầu óc cũng không còn hồ đồ, chỉ là khi nhìn Diệp Như Hà, khuông mặt gây chỉ có một chút da bọc xương, đôi mắt vẫn đục hõm sâu vào trong vẫn nhìn chằm chằm cô không chớp lầy một cái.

Diệp Như Hà hoảng hốt một chút, cảm thấy người đàn ông nằm ở bệnh trên giường xa lạ tới đáng sợ, dường như những hồi ức xưa đã không thê dựng nổi hình tượng người cha hiền từ trong lòng cô.

Diệp Kiến Nam giật giật, máy thở dịch ra một chút, giọng nói cũng truyền tới rõ ràng hơn.

“Tiểu Hề à….. Con lại đây…… để cha nhìn con một chút…… ý.

Âm thanh đứt quãng giống như móc câu, tay chân Diệp Như Hệ cứng đờ đi lên trước, đi đên bên cạnh giường bệnh.

Diệp Kiến Nam đưa ánh mắt nhìn qua Diệp Như Hề, rất vội vàng, khuôn mặt gây yêu có vẻ càng thêm đáng sợ, toàn thân ông ta chăng đầy dầy nhọ, vậy mà lại không thê chết được, không có cách nào dùng thuốc giảm đau, toàn thân bị đau đón tra tân tới văn vẹo.

Ông ta đột nhiên khặc khặc nở nụ cười, cách một lớp máy thở nhưng vân rât chói tai và khó nghe.

Ông ta nói, Mày và mẹ mày đều giỏng nhự nhau, ha ha ha, đều đê tiện và bẩn thỉu như nhau!”

Diệp Như Hề ngắn ra tại chỗ, suýt nữa ngay cả đứng cũng không vững, hai bên tai ong ong nhức nhối Những từ ngữ ô .uễ như vậy, chỉ nghe thôi cũng ngại bẩn.

Tống Giai lập tức tiền lên đỡ lấy Diệp Như Hề, nói: “Đừng nghe nữa, chúng ta đi thôi!”

Tống Giai cũng nhìn ra được, trạng thái của người đàn ông này đã không còn bình thường.

Tiếp tục ở lại sẽ bị ông ta ép điên mãtI Nhưng hai chân Diệp Như Hề giống như bị đóng đỉnh ở nơi đó, không thê động đậy.

Hai mắt Diệp Kiến Nam sung huyết đến đỏ ngầu, ông ta nhếch môi, nhìn chằm chằm Diệp Như Hà, trong miệng liên tục măng ra từng câu thô tục, rõ ràng là một người đang hấp hối, không biết ông ta lây sức mạnh từ đâu ra đề nhục nhã người khác.

“Điêu tao hôi hận nhất chính là đưa mày về nuôi…… Năm đó lúc mẹ mày gả cho tao đã mang thai mày, không biệt mày là đứa con hoang của nhà CH mày cũng giống hệt như mẹ mày…… Đêu, đêu là đô tiện nhân……

Mày cướp đản ông của em gái, mày làm bậy……”

Diệp Như Hề bỗng nhiên cười CƯời, cười rất nhẹ, cô nghiêm túc nói: “Ù/, ông đã nói xong rôi sao? “

Diệp Kiến Nam ho khan vài tiếng rất nặhg, há miệng, còn muốn nói gì đó, nhưng âm thanh kẹt trong cô họng, không còn rặn ra được chút hơi nào.

Tống Giai thấy dáng vẻ ông ta sắp thở không r nỗi, rất sợ ông ta cứ như vậy mà chết. đÌ, cô AY vội vàng túm Diệp Như Hề lủi về phía sau.

Lục Tư Viễn cũng đi đến, nói: “Chúng ta phải đi rồi, có người sắp tới!”

Lục Tư Viễn quay đầu qua nhìn, liền thấy Diệp Kiên Nam tựa hộ như thở không nỗi, lập tức nói: “Hai người đi mau, tôi đi gọi bác sĩ!”

Tông Giai vội vội vàng vàng mang Diệp Như Hê rời đi, ngay sau khi hai người rời khỏi phòng bệnh, liên có bác sĩ vội vàng chạy tới.

Tống Giai tràn đầy lo lắng nhìn Diệp Như Hề rồi nói: “Nếu cảm thấy khổ sở cô có thể chia sẻ với tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play