701

Lập tức có người lấy ra những mẫu mã mới nhất của nhãn hiệu, từng bộ thậm chí còn được phối sẵn với giày và túi xách.

Tạ Trì Thành nhẹ nhàng lên tiếng : “Đi thử xem nhé?”

Cô không có hứng thú mua quân áo, TÔ Ng anh đã nói đi thử, vậy cô sẽ đi thử Một vật bị phụ thuộc, nên phục tùng mọi mệnh lệnh, có đúng không?

Cô tự ngược dường như cùng chính mình giáo huần cái này ý niệm, ở đau đón trung tìm được tâm an, tựa hồ nghĩ như vậy là có thể lệnh cô một chút thu hồi cấp đi ra ngoài thiệt tình.

Cô ngoan ngoãn cầm quần áo đi vào phòng thử đô.

Tạ Trì Thành ngồi bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi.

Nhóm nhân viên bán hàng trẻ trung xinh đẹp giờ phút này đều mặt đỏ tim đập nhìn người đàn ông cao lớn tuần mỹ, kiểu đàn ông ra J+ay hào phóng, cả người quý khí thế này từ trước đến nay đều là đối tượng hàng đầu của các cô gái, bọn họ ghen ghét cô gái được anh mang tới, nhưng khi nh thấy phần bụng phòng to của người phụ nữ kia, tâm tư vốn dĩ đang kiêm chê lại có chút di động.

Trong đó có một cô nhân viên bán hàng xinh đẹp nhất trong đám người đã mạnh dạn đon đả đi tới, khom lưng đặt ly nước trên bàn: “Tiên sinh, nước của ngài.”

Cô ta còn cố ý khom lưng trước mặt người đàn ông, hào phóng. triển lãm vũ khí quyên rũ hoàn mỹ của mình, còn đặc biệt cố ý mở ra hai hàng cúc áo.

Khi Diệp Như Hề đi khỏi phòng thử đồ thì lập tức thấy một màn như vậy.

Người phụ nữ kia đang lộ liễu quyền rũ chông cô.

Sau khi suy nghĩ này vừa xet qua, Diệp Như Hề phát hiện, cô đã mất đi sự phẫn nộ.

bản thân từ trước tới nay thật sự không hề có cảm giác mình đã gả cho anh..

Thật sử… không thú vị.

Diệp Như Hề cầm theo quần áo đi ra, _ cô còn chưa thay, còn mặc nguyên bộ quần áo lúc cô đến.

Tạ: Trì Thành vẫn luôn cúi đầu xem tạp chí, không hề chú ý tới phía trước có người phụ nữ đang quyên rũ mình, cho dù có biệt cũng khinh thường ngắng đầu liếc một cái.

Cho tới khi nghe được tiếng bước chân, anh mới ngắng đầu lên, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy không phải Diệp Như Hề, mà một gương mặt lãng lơ, cùng với thứ ghê tởm nào đó.

Anh chán ghét đứng lên, ánh, mắt tựa như nhìn đồng rác rưởi dơ bạn, Cút.

Nhân viên kia bị ánh mắt của anh dọa sợ, chật vật đứng dây đứng sang một bên, vẻ mặt xanh trắng, giông như phải chịu sự tủi nhục lớn.

Tạ Trì Thành lên đón Diệp Như Hề, nói: “Không thích?”

“Vậy đổi một cửa hàng mà em thích.”

Diệp Như Hề lắc đầu, “Đều không thích.”

Tạ Trì Thành cúi đầu nhìn cô, cảm giác khó chịu trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Rõ ràng cô nhìn qua rất nghe lời, không. hề khắc khẩu, không có cãi lời anh nói, nhưng không hiểu sao……

Lại khiền anh có cảm giác vô lực, cảm giác như hoàn toàn mất khống chế.

Anh nhéo tay cô, nói: “Nói ra một thứ mà em thích.”

Mệnh lệnh sao?

Diệp Như Hề cúi đầu, khóe môi khẽ nhệch, một tia mỉm cười ảm đạm tự lóe qua, sau khi ngắng đầu, cô lại biến thành một con búp bê. xinh đẹp không có linh hồn.

Cô nói: “Trang sức được không?”

Mặt mày Tạ Trì Thành thả lỏng, loại hơi thở áp bách vừa rồi lập tức biên mắt, anh nói: “Được.”

Đã có thứ cô muốn, vậy thỏa mãn cô.

Tầng 5 của tòa nhà là khu trang sức đá quý, hội tụ tất cả những bộ trang sức đất đỏ nhất, liếc mắt một cái xem qua, đều là những quày hàng sáng long lanh.

Diệp Như Hề nghĩ chiếc nhẫn trứng chim bồ câu to đùng kia, bởi vì quá mức khoa trương, cô mang lên một lúc liền lầy ra, đặt lại nó vào trong hộp đồ.

Tạ Trì Thành đối với cô, tựa như chiếc nhẫn kim cương lớn có giá trị xa xỉ kia, lóng lánh, mang trên tay nhìn không thích hợp, lại vận luyên tiếc bắt lây, cuối cùng chỉ có thể trả lại cho chiếc hộp xa hoa.

Cho nên, cô cũng nên buông tay rồi.

Thời điểm sinh ra suy nghĩ này, cô không hề thấy thống khổ, thậm chí trái tim đã vỡ nát kia cũng được ý nghĩ này hàn gắn lại.

Xem ra. cô đã tìm được một biện pháp để buông tha cho chính mình rôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play