Chương 514

Cũng chỉ có lúc này, đối mặt với Dương San, Diệp Như Hề mới mở miệng thổ lộ.

Cho nên Tạ Trì Thành không có trực tiếp đi vào, con ngươi đen nhánh mang theo đau lòng mà ngay chính bản thân anh cũng không cảm nhận được.

Diệp Như Hề lại không biết, ở ngoài cửa, còn có một thính giả lặng yên nghe câu chuyện của cô.

“Thật ra chị không. biết chuyện này đó, Tiểu Hè, em còn biết chơi đàn dương câm.”

Dương San lộ ra tươi cười, giọng điệu bình tĩnh, cũng không hê lộ ra ánh mắt cảm thông.

Diệp Như Hề cũng cười nói: “Không có các nào khác, năm đó muôn dỗ cho mẹ vui, không được cũng phải được thôi.”

“Vậy tại sao em không đi theo con đường này thế ? Một cô gái chơi đàn dương cầm khá tốt……”

Lời còn chưa nói xong, Dương San liền giật mình sửng sốt, chị ây nhớ tới, mẹ của Tiểu Hệ hình nhĩ là vì không có tiền chữa bệnh mới qua đời.

“Đúng vậy, nhưng mà sau khi mẹ qua đời, em cũng không có chấp, niệm với dương cầm, em chỉ muốn kiếm tiền, cho nên em đi học tài chính, tuy nhiên những chuyện sau đó chị đã biết ri, ngay cả bằng tốt nghiệp em cũng không có.

Diệp Như Hệ vốn dĩ cảm thây khi bản thân nói những lời này sẽ thấy khó chịu, nhưng còn mày, chuyện này cô đã thấy không đau không ngứa, cô cũng đã từng thấy oán trách, nhưng oán trách quá mệt mỏi, cô tự buông tha cho bản thân Diệp Như Hệ không có tiệp tục SUY nghĩ tới những đau lòng trong quá khứ, mà là giỗng như đang kê chuyện: “Sau khi mẹ em qua đời, năm thứ hai thì ông ngoại cũng qua đời, em không còn bắt cứ người thân nào nữa, rồi lại tới Đề Đô, nhận kẻ cặn bã kỉa làm cha. Cho dù có điều tra cũng chẳng điều tra được gì.”

Dương San suy tư một chút, nói: “Chị lại đi hỏi thăm thử xem, chị luôn cảm thấy chuyện này phải cân nhắc, nhưng chưa có tìm được manh mối.”

Diệp Như Hề thật ra không có quá mức khẩn trương, chỉ là chuyện đã phủ đầy bụi trước kia thôi, người đã mắt đi, những kỷ niêm ở nơi đó của cô cũng không nhiêu.

Hai người lại hàn huyện một lúc, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi đầy cửa ra đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Diệp Như Hề vân là hơi kinh ngạc một chút.

“Trì Thành? Tại sao anh lại ở chỗ này.”

Tạ Trì Thành đứng ở nơi đó, khóe môi treo lên một nụ cười nhè nhẹ, nói: “Anh tới đón em.”

Trái tim Diệp Như Hề lập tức mềm mại, cũng nở nụ cười với anh “Không bận sao?”

“Chút thời gian này vẫn phải có.”

Mà Dương San ở bên cạnh thấy một màn này, hiểu ý cười cười, chút lo lắng trong lòng cũng đã biển mắt.

Chị ấy lớn tuổi hơn, chuyện nhìn qua cũng nhiều ,hơn, tự nhiên liệc mắt một cái là có thể nhìn ra đáy mắt ôn nhu của Tạ Trì Thành, cho dù anh ta không có mười phần chân tình, cũng sẽ có vài phần thành ý.

Tiểu Hề ở bên anh ta, không thiệt thòi.

Dương San liền chủ động nói: “Vậy tôi sẽ không quây rây hai người, đi trước một bước nhé, ngày Nhạc Nhạc phẫu thuật tôi sẽ đến.”

Tạ Trì Thành khó có lần chủ động mời khác: “Cô có thê tới trang viên làmh khách.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play