Chương 413

Diệp Như Hề lặng lẽ trở về phòng mình, phía sau lưng toát ra một thân mô hôi lạnh.

Bọn họ, muốn bán cô!

Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Như Hề đó chính là phải chạy trôn!

Phải rời khỏi nơi này!

Nhưng rất nhanh, suy nghĩ ngày lập tức bị dập tắt.

Cô trốn không thoát, trần nhỏ này quá mức hẻo lánh, muốn đi đến thành phố cũng không có xe buýt chuyên dụng, mà là phải ngôi lên chiếc xe chuyên chở của một người trong trấn, nhưng ở đây nhà nào cũng quen biết nhau cả, một khi cô bị nhận ra rồi, như vậy cũng chỉ có thể bị đứa trỏ về.

Huống chỉ, cô đã bị mắt đi giấy tờ tùy thân, nêu may mãn đi tới được thành phô, cô cũng không có cách nào trực tiệp rời đi. Mà báo cảnh sát cũng không phải lựa chọn tốt nhất, cô tận mắt nhìn thầy dáng, vẻ bà thím béo kia cùng mây tên cảnh sát qua lại thân thiệt, cái lựa chọn này có rủi ro quá lớn.

Hơn nữa, cô còn đang mang thai, đứa nhỏ trải qua đại nạn không chết này hiện tại cũng không phải không an ổn, tình trạng sinh non vận rình rập, cô đánh cuộc không nỗi.

Dưới tầng tầng áp lực, Diệp Như Hề thức trăng đêm mà suy tính.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, cô nhìn thím béo kia vân tỏ vẻ nhiệt tình như vậy, trong lòng, lại càng thêm sợ hãi.

Cô nỗ lực trấn định tỏ vẻ vẫn như ngày trường, không có bị nhìn ra cái gì.

“Tiểu Hề à, tôi hôm nay còn phải đi ra ngoài một chuyền, cô ở nhà nhé, không có việc gì thì đừng đi ra ngoài nha, trị an ở nơi này không tốt.”

Nghe vậy, Diệp Như Hề trong lòng vừa động, nói: “Được.”

Sau khi thím béo rời đi rồi, Diệp Như Hề có ý đợi một hồi, sau khi +hây hai bóng người thoáng rời đi chỗ cửa sỏ, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Quả nhiên, thím béo đang thử xem cô có muôn đi hay không.

Cô đi qua đó, đang định đây cửa, nhưng cửa không thê mở ra, đã sớm bị khóa lại rồi.

Diệp Như Hề đã sớm đoán trước được kết quả này, cô không có SUY nghĩ sẽ tự mình chạy ra ngoài, cũng không nghĩ bản thân có thê chạy thoát, chỉ là thái độ của thím béo ngay cả ra cửa cũng phải khóa trái lại làm cô biết được, thời gian không còn bao lâu nữa.

Đối ,phương đã gấp không chờ nồi muôn đem cô đi bán.

Xoay người, cô bắt đầu ở trong phòng. tìm kiếm, tìm được rồi một con dao gập giâu ở trên người mình, còn tìm ra được một chiếc di động đời cũ, lại chỉ có thể nghe gọi được mà thôi.

Diệp Như Hề kiểm tra điện thoại một phen, còn có thể gọi điện thoại, cô ấn xuông một dãy sô rât quen thuộc, ánh mặt hoảng hôt một chút.

“Tút tút tút ——”

“AI.”

Giọng nam lạnh lẽo thốt ra một chữ.

Quen thuộc đến cực điểm.

Hô hấp. của Diệp Như Hề cứng lại, ngay cả tim cũng đều đập nhanh hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play