Chương 339

“Thiên Tuệ! Chú ý thái độ của cô một chút!”

Thiên Tuệ mím môi, nói: “Xin lỗi, tôi chỉ muôn nói vài lời công bằng về tính nghiêm trọng của chuyện này thôi. Đề phòng xảy ra chuyện. ngoài ý muộn, chúng ta rât có thê sẽ không có lần sau nữa.”

Ngay cả Diệp Như Hề cũng thầy đê nghị này quả kỳ lạ, mà…cô cũng không nghĩ sẽ gặp trực tiếp Tạ Trì Thành trong một dịp công khai như vậy.

Nhưng cô cũng mơ hồ đoán được, chuyện thay người tạm thời, khăng định có anh tham gia.

“Tổ trưởng, tôi cũng cảm thấy tôi không có khả năng. Hay là giao việc này cho cô ây đi.”

Diệp Như Hề ngập ngừng đưa ra đề nghị này, nhưng quả nhiên cô bị từ chôi một cách thăng thừng.

“Không được! Tiểu Hề, cô xem qua bản thảo một lần đi, hãy nhớ kỹ vào, Thiên Tuệ, trang điểm cho cô ây đi.”

Thấy mọi chuyện không thể thay đổi, Thiền Tuệ tức giận đến mức trực tiếp lao vào nhà vệ sinh, dùng hành động biểu đạt sự bất mãn của mình.

Tổ trưởng Khương rất đau đầu, cô ấy nên nói thế nào đây, Tổng giám đốc Tạ chỉ rõ không muôn những gương mặt cũ, mà muôn một gương, mặt mới nhất, nếu không nhìn cảm thầy chán sẽ không muôn nhận lời phỏng vân nữa.

Gương mặt mới nhất này không phải là ám chỉ Diệp Như Hề sao?

Bản thân Tổ trưởng Khương cũng cảm thấy xấu hồ khi nói ra một yêu câu quái đản như vậy.

“Miêu Miêu, cô đến trang điểm cho Tiểu Hề đi, nhanh lên.”

Trịnh Miêu Miêu vui vẻ nhận nhiệm vụ này, cô ước gì trông thấy Thiên Tuệ bị sa sút.

Trang điểm kỹ càng xong, Diệp Như Hề được đưa đên phòng chờ VỊP của sân bay, trang thiết bị đêu đã chuẩn bị xong, Diệp Như Hề lo lắng ngồi ở đó.

Không lâu sau, cánh cửa bị đây ra, một nhóm người sải bước đi vào, người dẫn đầu là Tạ Trì Thành.

Anh cởi áo khoác ngoài, áo sơ mi trắng bên trong chưa cài hai cúc, tay áo cũng xắn lên, lộ ra một chiếc đồng hồ hình thức đơn giản nhưng đắt tiền, mái tóc chải gọn gàng cũng có chút lộn xôn, cả người mang theo một tia lười biêng, không còn khát khe như trong trí nhớ của cô.

Diệp Như Hề có thể nhìn thấy một tia mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của anh.

Cũng phải, anh vừa đi công tác vê, giờ giậc bay lại chênh lệch, vôn dĩ anh đã đi rồi, nhưng cô gọi điện thoại thì anh lại đột ngột quay vê.

Trong lúc nhất thời, Diệp Như Hề cảm thây phức tạp và cũng có chút khó hiểu, anh sẵn sàng làm điều này vì cô, chẳng lẽ anh…cũng có tình cảm với cô, có phải hay không?

Nếu là trước đây, Diệp Như Hề có lẽ sẽ vì phát hiện này mà vui mừng, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thầy càng thêm phức tạp hơn. Chuyện với Lục Tư Viễn, cô có thể cam đoan hai người bọn họ không có xảy ra chuyện gì, nhưng tình cảm của Tạ Trì Thành đôi với cô có đủ sâu đậm đến mức tin tưởng chuyện này không?

Diệp Như Hề cố đè nén suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, sau khi nhìn thây Tạ Trì Thành ngôi xuông, cô theo bản năng cầm nước ấm đã rót sẵn trong tay đưa tói.

“Tạ Trì… Tạ tiên sinh, ngài uỗng nước trước đi. Cuộc phỏng ‘ vận của chúng tôi sẽ sớm bắt đâu, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của ngài đâu.”

Cô cằm ly nước đưa qua, nhưng hành động này lại khiên đám người Tổ trưởng Khương ở phía sau trực tiếp hoá đá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play