Chương 1093

Tần Phong ngần người.Tạ Trì Thành đè đè đầu, nói: “Suốt quá trình tôi có tỉnh lại vài lần, thật sự là cô ta đã chăm sóc, đề cô ta đi vào đi”

“Vâng, ông chủ.”

Tần Phong cho người để cô gái kia tiên vào.

Cô ta vừa bước vào phòng bệnh, hai mắt đã lập tức sáng lên, nhanh chóng nhào tới.

“Tiểu Bạch! Thật tốt quá! Anh cuối cùng cũng tỉnh lại! Làm em sợ muốn chết! Em rất lo lắng cho anh đó nhaiI”

Tạ Trì Thành hiếm khi nở một nụ mỉm cười nhẹ, nói: “Tôi không có việc gì.”

“Anh không có việc gì thì tốt rồi, đúng rôi, Tiêu Bạch, những người này là ai thế? Bọn họ rắt xâu! Đặc biệt ông chú này là người xấu nhất! Còn bảo người đuôi em đi!”

Tạ Trì Thành nhàn nhạt nói: “Bọn họ đều là thủ hạ của tôi, tới tìm tôi mà thôi, cô không cần sợ hãi.”

Cô gái kia mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc thốt lên: “Thủ hạ? Tiểu Bạch , anh còn có thủ hạ ư2? Quá lợi hại rồi!

Tiểu Bạch ,không phải anh là thiệu gia, là kẻ có tiền đầy chứ?”

Tạ Trì Thành tựa hỗ bị những lời này chọc cho tức cười, gợi lên khóe môi, nói: “đúng, cho nên cô muốn cái gì, tôi có thể thỏa mãn cô.”

Cô gái kia sửng sốt, chỉ vì những lời này trước đó không lâu còn có một người nói với cô ta.

Tầm mắt cô gái chuyền về phía vô hạn vần luôn yên lặng đứng trong phòng, lặng yên không một tiêng động.

“Hừ, em mới không cân đồ gì của anh, em cứu anh lại không phải vì tiền, hiện tại anh hết bệnh rồi, chúng ta cùng nhau về nhà nhé? Em rất nhớ Tiêu Hoa ở nhà, em đi ra ngoài cũng quên mắt thêm đồ ăn mèo cho nó.

Diệp Như Hà đứng ở một góc, nghe giọng điệu cô gái kia làm nững, nhìn ánh mắt bọn họ tựa hồ rất quen thuộc, trái tim đau đến mức sắp không thở nổi.

Cô vẫn không nhúc nhích, giống như rối gỗ mà đứng đó.

Cũng may Tạ Trì Thành không đơn thuần đông ý như vậy, mà chỉ nói: “Hứa Vi, cô đi về trước, tôi còn có chút chuyện phải xử lý, chờ xử lý xong rôi tôi sẽ đi tìm cô.”

“A2? Tiểu Bạch, anh không cùng em trở về sao? Vì sao chứ, hơn nửa tháng qua đều là em chăm sóc anh đói Anh không thể cứ bỏ mặc em như vậy được!”

Cô gái tủi thân kêu la, hai mắt đều phủ kín một tầng hơi nước.

“Cô đi về trước đi, sẽ không lâu lắm.”

“Vậy, vậy được rôi…… Tiêu Bạch, anh nhớ rõ nhất định phải tới tìm em nhé!

Em mới không cần thù lao của anh, em chỉ muốn anh chăm sóc Tiểu Hoa!

Đây là anh nợ eml Hù!”

“Được, tôi sẽ nhớ kỹ.”

Cô gái kia, cũng chính là Hứa VI, lúc này mới không, cam tâm tình nguyện mà đồng ý đi về trước, Tạ Trì Thành còn cô ý bảo tài xê đưa cô ta vê.

Trước khi đi, Hứa Vi còn cố ý nhìn nhìn Diệp Như Hề, nghĩ đến dáng vẻ quý phái vừa rồi khiến mình vừa hâm mộ lại ghen ghét, nhìn lại vẻ mặt yêu đuối của cô hiện tại, Hứa Vị tức khắckiêu căng ngạo mạn hừ một tiếng, bỏ lại một câu: ‘Xem ra cô cũng không phải là gì của Tiểu Bạch, hừ, tỏ vẻ cái gì!”

Diệp Như Hề cứng đờ, chậm rãi cúi đầu, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ.

Hứa Vi cố ý đụng phải bả vai cô một cái rồi mới đi, Tân Phong thấy, ng vui nhíu mày, nhưng ngại với ông chủ còn chưa có chút phản ứng gì, cuôi Bảng anh ta cũng không dám tỏ thái độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play