Chương 1091

Khí thế của cô ta lập tức yếu đi,nhưng lại cảm thấy. bản thân như vậy là quả hèn nhát, ưỡn ngực, cất giọng chua ngoa nói: “Cô chính là chủ nhân của bọn họ? Sao các người lại xông vào nhà tôi, còn mang Tiêu Bạch đi, đây là hành SGIh) phi pháp! Tôi muốn tô cáo các người!

Diệp Nhự Hề không hiểu ra sao, Tần Phong tiên lên giải thích một câu: “Ong chủ được phát hiện trong nhà cô ta, lúc ây ông chủ đã sốt cao khá lâu, chúng tôi chỉ có thể cưỡng ép mang đi.”

Diệp Như Hề nghe vậy, mặt mày buông lỏng, giọng điệu thẻ hiện lòng biệt ơn chân thành, nói: “Là cô đã cứu anh ây sao? Cảm ơn, cô muốn cái gì, tôi sẽ tận lực báo đáp.”

Cô gái kia nghe. thây lời này, nháy mắt bùng nỗ, nói: “Các người có ý gì thế hả?! Các người muôn mang Tiêu Bạch rời khỏi tôi sao?!”

“Tiểu Bạch?”

“Đúng! Tiểu Bạch là tôi nhặt được! Là tôi cứu anh ấy! Đó chính là của tôi!

Các người không thể cướp đi!”

Diệp Như Hề hết sức nhẫn nại, nói: “Đúng, chúng tôi rất cảm ơn cô, cô muôn cái gì, tôi sẽ tận lực thỏa mãn cô, được không?”

“Không được! Tôi muốn mang Tiểu Bạch đi! Các người mau cho tôi đi vào! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”

Mắt thấy người này vẫn vô cớ gây rối, Diệp Như Hề cũng mắt kiên nhẫn, Tân. Phong lập tức nói: “Phu nhân, cô đi vào phòng bệnh trước, nơi này đã có tôi.”

“Được.”

Diệp Như Hề xoay người rời đi, bước chân vội vàng, cô gái kia thấy. liền muốn đi theo vào, nhưng bị Tần Phong duỗi tay ngăn cản.

“Phòng bệnh tư nhân, cô không thể đi vào.”

Cô gái kia như phát điên, há mồm xổ ra đủ kiệu chửi rủa, nhưng không thể khiến Tần Phong nhích một đâu ngón tay.

Diệp Như Hề cuối cùng cũng vào đụ” phòng bệnh, tay câm then cửa đều bắt đầu run rây, cô hít sâu một hơi, chậm rãi đây cửa ra, đôi mắt dừng trên người đang nằm trên giường bệnh.

Cô đi bước một đến gần, tâm mất, mang theo dịu dàng và quyên luyên mà bản thân cũng không biệt, cho đến khi đứng trước giường bệnh, thấy được gương mặt đã xuất hiện trong mở rât nhiều lần.

Nước mắt, ào ào rơi xuống.

Diệp Như Hề che miệng lại, không.

cho tiếng khóc của mình trào ra, cả người rùn rẫy, cảm giác mắt đi tìm lại được, sống sót sau tai nạn khiến cô không kìm được mà rơi lệ.

Bỗng nhiên, tay người đàn ông đang năm trên giường giật giật, cặp mặt nhắm chặt tự hỗ muốn mở ra, lông mi rung động.

Diệp Như Hề thấy thế, dừng nức nở, ngơ ngắn nhìn anh, cho đến khi bón mắt nhìn nhau.

Cô há miệng thở dốc, cái tên quen thuộc vọt tới bên miệng.

“Tạ THỊ Than.

Đôi mặt mông lung dân dân rõ ràng, Tạ Trì Thành cuôi cùng cũng thây rõ gương mặt đong đầy nước mắt kia, kiêu diễm khiên người ta thương tiệc, lồng ngực anh truyền tới cảm giác khác lạ, ngứa ngứa tê tê, thậm chí sinh ra xúc động muôn thay cô lau nước mắt.

Anh đè nén cảm xúc bất chợt này, nhíu mày, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, mồi mỏng khẽ nhéch, thốt ra một câu.

“Cô là ai?! Sao lại ở chỗ này? Tần Phong đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play