*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vết khâu trên miệng vết thương của Vũ Thiên đã được cắt chỉ rồi. Hiện tại trở ngại duy nhất của anh chính là tình huống thân thể. Bác sĩ đề nghị anh tốt nhất là nên lưu lại ở bệnh viện một thời gian để theo dõi. Thế nhưng mà Vũ Thiên lại rất kiên trì muốn được về nhà. Ngay tại lúc Vũ Thiên và bác sĩ giằng co không ai chịu nhường ai, thì Mục Vũ Phi liền bảo bác sĩ đi ra ngoài trước, cô muốn nói chuyện cùng với Vũ Thiên.

Mục Vũ Phi dời ghế qua chỗ khác, ngồi xuống bên giường, hai tay khoanh lại đằng trước, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên lúc này giống như một đứa trẻ không chịu nghe lời vậy. Mà Vũ Thiên cũng không nhượng bộ chút nào, nằm ở trên giường nghiêng mặt qua một bên, bày ra một dáng vẻ "Nhất định không nghe nói". Mục Vũ Phi bị cái bộ dạng này của Vũ Thiên làm cho tức giận thiếu chút nữa là hộc máu. Nhưng mà cô lại không nghĩ ra được biện pháp gì để trị anh.

"Anh nói đi, tại sao lại muốn xuất viện như vậy?" Mục Vũ Phi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play