Khách sạn Giang Tinh tọa lạc trên con phố sầm uất ở trung tâm thành phố, tòa nhà kiến trúc châu Âu 28 tầng, mang phong cách hiện đại. Lúc Lâm Mặc Linh đến nơi tổ chức đám cưới đã là gần chín giờ.

Lễ cưới của Hạ Sơ Nguyệt được tổ chức ở một khách sạn lộng lẫy, bên ngoài tráng lệ bao nhiêu, bên trong càng xa hoa bấy nhiêu.

Lâm Mặc Linh đi vào trong thang máy, ấn nút lên tầng 6 rồi theo sự chỉ dẫn, đến trước bàn viết lưu niệm, viết lại tên mình, rồi đặt phong bao vào chiếc khay bên cạnh. Ra khỏi thang máy, đi vài bước đã tới đại sảnh. Cô ngước mắt nhìn thấy cô dâu chú rể đang đứng ngoài tiếp đón khách khứa.

Hạ Sơ Nguyệt trang điểm rất nhẹ nhàng song lại càng làm nổi bật hơn vẻ xinh đẹp, tinh tế, cô khoác trên mình bộ váy cưới màu trắng lộng lẫy tinh xảo. Chú rể đứng bên cạnh mặc trên người bộ âu phục đen tuyền, caravat màu xanh đậm, thân hình cao lớn rắn rỏi, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, vẻ nho nhã toát lên trong đôi mắt. Lâm Mặc Linh nhìn thấy họ đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi. Cô tiến đến trước khẽ nhoẻn miệng cười nói lời chúcmừng.

"Cảm ơn nhé!" Hạ Sơ Nguyệt cười tươi.

Cô quay sang cô dâu cười nói: "Hạ Sơ Nguyệt, bình thường cậu đã xinh đẹp rồi, hôm nay còn đẹp hơn nhiều."

"Lâm Mặc Linh, mấy tháng không gặp, cậu cũng càng ngày càng đẹp nha." Hạ Sơ Nguyệt cười đáp lại.

"Vậy sao? Thế mà tớ lại chẳng thể tìm được một người chồng đẹp trai như cậu." Lâm Mặc Linh tủm tỉm cười trêu.

"Có đâu, có đâu. Cậu quá lời rồi." Hạ Sơ Nguyệt cười bộ dạng vui vẻ. "Cậu mau vào đi, lớp mình đến gần hết rồi đó, bàn thứ ba ngoài cùng bên tay phải nhé."

Phòng tiệc rất rộng, những dãy bàn được phủ khăn màu đỏ sậm, bốn phía xung quanh có rèm phủ xuống, trên đó là vô số những bình hoa tươi, Cổng vòm vách kim lộng lẫy, thiên sứ dẫn đường, bánh cưới ba tầng, giá nến thủy tinh lung linh ánh nến, tháp rượu Champagne hình chữ A được xếp khéo léo, tinh tế.

Nguy nga tráng lệ, lung linh đủ sắc màu, toàn cảnh buổi tiệc được trang hoàng hết sức đẹp đẽ và lãng mạn, có đôi chút xa xỉ, vượt xa tưởng tượng của cô.

Lâm Mặc Linh đi vào, khắp phòng đầy ắp tiếng cười nói, cô đi theo chỉ dẫn của Hạ Sơ Nguyệt đến chỗ lớp của mình. Giương mắt nhìn, tất thảy đều là những gương mặt không quen thuộc lắm của lớp cấp hai.

Trông thấy cô bước đến, có người bắt chuyện: "Lâm Mặc Linh, sao cậu đến trễ thế?"

Hóa ra là Hà Diệp Luân, lớp trưởng của lớp. Quan hệ của hai người thời trung học cũng khá tốt, Lâm Mặc Linh và anh ta đều là những học sinh giỏi của lớp, quan hệ lúc đó cũng khá thân thiết. Cô chỉ cười trừ cho qua câu hỏi.

"Còn sao nữa, chắc chắn là ngủ dậy muộn rồi." Tiếng trêu chọc xen lẫn ý cười từ một giọng nữ vang lên,

Lâm Mặc Linh không cần nhìn cũng biết là Lương Trầm Yến.

Lương Trầm Yến kéo Lâm Mặc Linh đến bên mình, mỉm cười nói: "Sao chuẩn bị lâu thế cơ à?"

"Đến sớm không bằng đến đúng giờ, không phải sao?" Lâm Mặc Linh ngồi xuống, cũng mỉm cười trả lời cô bạn thân.

"Cậu không thấy là cậu là người đến muộn nhất trong lớp à?"

"Không phải đâu, còn thiếu một người nữa." Lớp trưởng Hà Diệp Luân lên tiếng.

"Thiếu ai nữa?" Mọi người ồn ào tò mò.

Hà Diệp Luân cầm cốc nước uống một ngụm rồi chậm chậm thần bí cất lời: "Lớp phó lớp chúng ta."

"Lớp phó sao? Chẳng phải cậu ấy đang ở nước ngoài hả? Mọi lần họp lớp hay đám cưới có thấy cậu ấy tham gia đâu." Ai đó ngạc nhiên hỏi.

"Cậu ấy về nước rồi. Hôm qua tớ gọi điện hỏi cậu ấy, cậu ấy bảo có đi. Chắc tí nữa cậu ấy sẽ đến thôi." Hà Diệp Luân giải thích.

"Lớp phó thật là người tình cảm, xa nhau lâu như vậy nhưng vẫn nhớ đến chúng ta, thế mà có một số người vẫn luôn ở thành phố này mà chẳng cho bạn bè thấy mặt gì cả."

Lâm Mặc Linh nhìn thoáng qua cô bạn học vừa nói, biết người đó đang ám chỉ cô và Lương Trầm Yến, không nhớ là lúc trước mình đã đắc tội gì với cô ấy mà mới gặp nhau cô ấy đã nói xéo cô rồi.

Quả nhiên là không nên đắc tội với người khác, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ bị người ta trả thù, lại còn đúng vào thời điểm mình khó xử nhất.

Lâm Mặc Linh nắm lấy tay Lương Trầm Yến, ý bảo cô ấy không cần để ý đến.

Hai người ra vẻ mặt không liên quan gì đến mình ngồi yên lắng nghe.

"Vậy hả? Lâu lắm rồi không nhìn thấy cậu ấy, không biết hiện tại cậu ấy như thế nào, từ nước ngoài trở về chắc thay đổi nhiều lắm." Một cô bạn tò mò nói.

"Đúng là lớp trưởng có khác, vẫn liên lạc với tất cả mọi người." Ai đó lên tiếng trêu đùa.

"Các cậu quên mất rồi à, hồi đó lớp trưởng với lớp phó là đôi bạn thân nổi tiếng của lớp được tất cả thầy cô giáo yêu thích mà."

"Cậu nói tớ mới nhớ, ngày xưa ai phạm lỗi đều bị xử phạt còn hai cậu ấy phạm lỗi đều được các thầy cô châm chước cho qua, chỉ bị nhắc nhở một tí."

"Mặc Linh, cậu có giữ liên lạc với lớp phó không? Tớ nhớ là ngày xưa hai người các cậu có quan hệ khá tốt mà."

Lâm Mặc Linh nhìn người vừa nói, là cô bạn tên Dương Giai Hoa. Cô thầm than trong lòng, nếu nói thật là không nhớ thì phũ phàng quá, mọi người sẽ nghĩ cô vô cảm với lớp, nhưng thực sự thì đúng là như vậy.

Lâm Mặc Linh gượng cười: "Không có, tớ cũng giống các cậu thôi."

"Giai Hoa à, cậu hỏi Mặc Linh cũng vô ích thôi, ở cùng thành phố, đến cả lớp trưởng còn không liên lạc được với cậu ấy thì sao lớp phó ở tận phương trời khác có thể có liên lạc với cậu ấy chứ!" Lại là cô bạn vừa nãy lên tiếng, giọng điệu có chút mỉa mai.

Lâm Mặc Linh đoán chắc năm ấy mình phải đắc tội với cô ấy dữ lắm cô ấy mới ghi thù lâu như vậy, có cơ hội một cái là nhắm vào cô.

Cô chỉ biết cười gượng.

Mọi người nói cười xôn xao bàn tán ôn lại những chuyện trước kia. Bỗng một bóng dáng cao lớn xuất hiện, một người đàn ông có khuôn mặt khôi ngô mặc áo sơ mi đơn giản, dáng vẻ đầy tự tin và phong độ mỉm cười cất tiếng: "Các cậu lâu lắm không gặp."

Lâm Mặc Linh ngẩng mặt lên nhìn, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt, đây không phải người đàn ông đi xe Audi hay tới đón Trình Nhược Kiều sao.

Thảo nào cô lại cảm thấy anh ta có chút quen mắt, hóa ra là người quen cũ thật.

"Trình Nhật Khải, cậu đến rồi à?" Hà Diệp Luân kéo chiếc ghế bên cạnh mình ý tỏ mời ngồi.

"Xin lỗi cả lớp, mọi người đến lâu chưa?" Trình Nhật Khải tươi cười nhìn mọi người.

"Lớp phó à, bao nhiêu năm rồi mới gặp cậu. Cậu thay đổi làm bọn tớ sắp không nhận ra cậu đấy." Ai đó ngạc nhiên lên tiếng trước.

"Chắc cũng phải hơn mười năm rồi đấy nhỉ?"

Trình Nhật Khải đảo mắt nhìn một lượt mọi người xung quanh cười nói: "Các cậu cứ đùa, tớ cũng thấy các cậu thay đổi nhiều lắm, nếu đi ngoài đường mà gặp chắc cũng không nhận ra."

Trước mặt Lâm Mặc Linh, rất nhiều người xúm lại quanh Trình Nhật Khải hỏi chuyện, không khí đám cưới hôm nay rất sôi nổi. Lâm Mặc Linh chỉ ngồi nghe mọi người nói chuyện, cô mới biết chồng của Hạ Sơ Nguyệt tên là Lục Gia Minh, con trai danh gia vọng tộc nào đó cô không nghe rõ.

Đang lúc cô đăm chiêu lắng nghe thì cô dâu chú rể cất bước tiến vào, tiếng vỗ tay reo hò, tiếng nói cười ồn ào xô bồ vang vọng căn phòng.

Cô dâu chú rể nâng ly rượu mời mọi người, mọi người ăn tiệc, uống rượu náo nhiệt, thay phiên nhau oanh tạc cô dâu chú rể đều bị phù dâu và phù rể chặn lại cả. Lâm Mặc Linh chỉ ngồi yên lặng nhìn cô dâu chú rể đi đến từng bàn mời khách, rồi nhìn đến chỗ đồ ăn bày la liệt trên bàn, cô động đũa gắp vài miếng.

Thời điểm cô dâu chú rể tới bàn mình, cô cùng các bạn học đều đứng lên chúc rượu. Mọi người cười nói vui vẻ, có vẻ rất náo nhiệt. Nhưng náo nhiệt đến mấy rồi cũng mau giải tán, xung quanh còn rất nhiều bàn tiệc khác cần phải mời rượu.

Ngay sau đó, mọi người kính rượu nhau, cùng nhau trò chuyện giao lưu, ăn uống no say vui vẻ, không khí vui vẻ thân mật hòa hợp đem lại cho Lâm Mặc Linh cảm giác khá dễ chịu.

Một lát sau, Lâm Mặc Linh đứng dậy, xin phép ra ngoài.

Cô đi đến chỗ Diệp Tử Tịch đang loay hoay tìm góc chụp ảnh. Khi ngồi ở bàn, Lâm Mặc Linh đã nhìn thấy bóng dáng cô ấy, chỉ là cô không muốn vừa đến đã đi ra ngoài, vậy nên chỉ đành đợi đến lúc cô dâu đi mời rượu ở bàn mình xong mới mượn cớ ra ngoài.

"Cậu là nhiếp ảnh gia của hôn lễ này à?" Lâm Mặc Linh tiến lại gần Diệp Tử Tịch hỏi.

Diệp Tử Tịch nhìn cô, sau đó đổi từng góc máy, gật đầu trả lời: "Ừ, cả bộ ảnh của cô dâu chú rể đều do tớ chụp."

"Sơ Nguyệt mời cậu à?"

"Đúng vậy, tớ và cô ấy cũng coi như là có quen biết đi."

Lâm Mặc Linh định tán gẫu với cô ấy một chút thì thấy Mạc Thiếu Thần đang bước lại gần phía này.

"Tôi tưởng là cô đang ôn lại chuyện cùng bạn học cũ chứ. Sao lại trốn ra đây, nếu bọn họ biết thì sao?" Mạc Thiếu Thần tỏ ra quan tâm hỏi.

"Vậy còn anh, sao lại không tạo dựng mối quan hệ đi. Đây là một cơ hội tốt đấy!" Lâm Mặc Linh cũng không tỏ ra yếu thế.

Mạc Thiếu Thần không nói gì, nhíu mày nhìn cô.

Lâm Mặc Linh cũng không muốn quấy rầy hai người họ, cô quay sang nhìn Diệp Tử Tịch cười nói: "Tớ đi đây, ra ngoài lâu quá cũng không tốt. Tớ cũng không phải vị đang đứng ở đây, không sợ đắc tội người khác."

Cuối cùng cũng không quên châm chích Mạc Thiếu Thần.

Hôn lễ tiến hành thong thả rồi cũng phải kết thúc. Tan tiệc, khách khứa ra về, hai bên gia đình đứng tiễn khách.

Lúc các bạn học đều chuẩn bị ra về, Hà Diệp Luân bỗng đề nghị đi cafe với lí do hiếm khi có ngày cả lớp được đông đủ, dù đã từng họp lớp mấy lần nhưng mọi người đều không tới đông đủ, có người này thì lại thiếu người kia. Coi như dịp này là một buổi họp lớp. Lời nói của lớp trưởng cũng đã đả động tới lòng mọi người, cả lớp đợi cô dâu thay đồ xong rồi kéo nhau đi.

Lâm Mặc Linh còn đang mải nghĩ cớ rời khỏi đây thì lại bị vây lấy kéo đến quán cafe.

Lâm Mặc Linh đứng giữa đám bạn cũ, có chút đau đầu. Cô vốn nghĩ, sẽ cố đợi đến lúc có người đầu tiên về thì cô cũng sẽ tìm cớ chuồn khỏi đây với Lương Trầm Yến.

Hôm nay là cuối tuần, bạn học tới dự đám cưới đều đang làm việc tại cùng một thành phố nên cũng khó mà lấy lý do bỏ về được.

Từ sau khi tốt nghiệp cấp hai, mỗi người một ngả, may ra được một vài người học chung trường cấp ba, hễ gặp được người quen cũ là nhớ lại quãng thời gian đó, đương nhiên không ai muốn làm người đầu tiên ra về cả.

Lâm Mặc Linh chậm chạp bước đi bên cạnh Lương Trầm Yến, điệu bộ không mấy thích thú. Không ai đề cập tới chuyện ra về, Lâm Mặc Linh cũng không tiện mở miệng, cùng mọi người đi theo Hà Diệp Luân.

Quán café này nằm ngay cạnh khách sạn tổ chức hôn lễ, có phong cách khá mới lạ, mọi người vào trong, lần lượt ngồi xuống sofa gọi đồ uống. Mọi người chia ra từng nhóm kể lại chuyện cũ với nhau, Lâm Mặc Linh kéo Lương Trầm Yến vào một góc, ngồi xuống tán gẫu.

Trên một cái sofa ở một góc phòng, hai người đàn ông khôi ngô tuấn tú trên tay cầm cốc đồ uống nói chuyện với nhau.

"Thế nào, công việc mới sao rồi, có thuận lợi không?" Hà Diệp Luân nhìn anh chàng bên cạnh hỏi.

"Cũng được, chỉ là chưa được quen với môi trường làm việc trong nước thôi." Trình Nhật Khải lắc lắc cái cốc trên tay chậm rãi trả lời.

"Tớ cứ tưởng cậu sẽ không về nữa chứ." Hà Diệp Luân ý cười trên miệng nhàn nhạt.

"Phải về chứ, có một số chuyện vẫn chưa buông bỏ được mà." Nói rồi Trình Nhật Khải đưa mắt về phía hai cô gái đang ồn ào ở phía trên.

Hà Diệp Luân cũng đưa mắt đến chỗ anh bạn của mình nhìn rồi cười vỗ vai Trình Nhật Khải.

Lâm Mặc Linh vẫn ngồi cạnh Lương Trầm Yến cười nói vui vẻ. Tuy rằng sau khi lên đại học, hai người sống ở hai môi trường khác nhau, có phạm vi bạn bè khác nhau nhưng mỗi lần nói chuyện với nhau đều thân mật giống như lúc trước.

"Công việc của cậu dạo này thế nào rồi? Có bận lắm không?" Lương Trầm Yến kéo tay Lâm Mặc Linh hỏi chuyện.

"Vẫn như mọi khi, nếu có dự án thì bận đến nỗi không có thời gian ngủ, nếu không thì cũng như cậu thôi." Lâm Mặc Linh nhàn nhạt trả lời. "Thế còn cậu thì sao? Cậu với người đó vẫn hạnh phúc chứ?" Cô che miệng cười nhìn Lương Trầm Yến.

"Cũng vẫn như bình thường thôi." Lương Trầm Yến cười ngọt ngào.

"Cậu đừng làm gì quá đáng, anh ta không chịu được cậu mà bỏ đi thì chỉ có tớ là người chịu đau khổ thôi." Còn chưa nói hết Lâm Mặc Linh đã bị Lương Trầm Yến véo cho một cái rõ đau.

"Anh ta dám." Lương Trầm Yến làm ra vẻ mặt dọa dẫm rồi kéo Lâm Mặc Linh lại gần: "Cậu đang chê mình khó chiều phải không?"

"Tớ làm sao dám, tớ chỉ là đang nhớ lại lúc trước người nào đó thất tình lôi tớ đi uống rượu rồi khóc lóc thảm thiết, ngủ cũng không yên, hành hạ tớ cả đêm không ngủ chỉ để phục vụ người đó." Lâm Mặc Linh giả bộ thở dài nghĩ về chuyện cũ.

Lương Trầm Yến nghe xong quay ra định véo cô, hai người cười đùa chí chóe nhau người đánh người tránh thu hút nhiều người.

"Hai người các cậu vẫn thân thiết như thế nhỉ?" Hà Diệp Luân bỗng từ đâu quay sang.

"Cũng giống hai người các cậu mà." Lâm Mặc Linh cũng cười quay về phía Hà Diệp Luân và Trình Nhật Khải. "Bọn tớ cũng học cùng nhau đến hết cấp ba, học đại học và sống cùng một thành phố, còn hai người các cậu sau cấp ba có học cùng nhau nữa đâu mà vẫn thân thiết như vậy còn gì." Cô tỏ ý ngưỡng mộ tình bạn lâu năm của Hà Diệp Luân và Trình Nhật Khải.

Một lúc sau có một nhóm bạn đến chỗ cô, cô cũng vui vẻ đáp lại. Trò chuyện được một lúc, Lâm Mặc Linh rời đi toilet, lúc đi ra qua bên hông hành lang, tiếng chuông điện thoại di động của cô reo lên. Lâm Mặc Linh lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi rồi ấn phím nghe.

"Đại gia, hôm nay sao anh lại có nhã hứng gọi điện cho em vậy?" Lâm Mặc Linh cười nói.

"Nhớ em không được sao?" Giọng nam tràn đầy ý cười từ đầu dây bên kia truyền đến.

Lâm Mặc Linh dựa người vào tường, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh có định về không? Đã hơn bảy năm rồi đấy!"

"Sao? Em nhớ anh không chịu được rồi à?" Giọng nói vẫn mang ý cười nhưng thêm phần nặng nề.

Lâm Mặc Linh im lặng mấy giây rồi nghiêm túc trả lời: "Ừm, em rất nhớ anh, từ khi anh đi em đã nhớ anh rồi nhưng sợ anh lo lắng cho em nên em không nói thôi."

"Lâm Mặc Linh, nhờ có em, cuối cùng anh cũng đưa ra được quyết định rồi." Điện thoại truyền tới tiếng thở dài.

"Quyết định gì?" Lâm Mặc Linh có chút mong chờ hỏi.

"Anh sẽ cố gắng sắp xếp để sớm về nước. Đến lúc đó em đừng xúc động quá nhé!" Cô nghe được tiếng cười của anh.

"Anh nhớ đấy nhé! Vậy là tết năm nay, áp lực của em sẽ được chia cho anh một nửa rồi." Lâm Mặc Linh cười tủm tỉm.

"Hóa ra em nhớ anh chỉ vì chuyện này à?"

"Đó cũng là một yếu tố."

Lâm Mặc Linh nâng tay lên nhìn đồng hồ, hơn ba giờ chiều, lúc này ở chỗ anh chắc khoảng ba giờ sáng bèn nhắc nhở anh: "Muộn rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi, khi nào về thì nói với em một tiếng, dù có bận như thế nào em cũng sẽ đến đón anh."

"Tạm biệt."

"Ngủ ngon."

Sau khi cúp máy, Lâm Mặc Linh nhìn vào điện thoại một hồi rồi mỉm cười.

Cô đi ra định đi về phòng thì đụng phải lồng ngực của một người đàn ông, cô rối rít xin lỗi rồi lùi lại ngước mắt nhìn, hóa ra là Trình Nhật Khải.

"Cậu có sao không?" Trình Nhật Khải dịu dàng hỏi cô.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play