*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mike-kun

Ngoại trừ các loại bình luận xin hỏi bạn gái của Bạch Y Tống Tửu, thì còn có một đại sóng chúc Bạch Y Tống Tửu ngủ ngon. Tống Tử Kỳ cứ tiếp tục xem từng cái từng cái một, cho đến khi xém chút nữa không nhận ra hai chữ "Ngủ ngon" này.

Thế là Tống Tử Kỳ cũng yên lặng trả lời một câu "Ngủ ngon".

Bởi vì lượng tin tức của ngày hôm nay thật sự quá lớn, cho nên Tống Tử Kỳ lăn qua lộn mãi ở trên giường thật lâu, mà trong đầu vẫn hiện lên những cảnh tượng của ngày hôm nay ...... Thẳng cho đến khi bầu trời ngoài cửa sổ dần dần chuyển sang màu trắng, cậu mới bắt đầu đi ngủ.

Ngày hôm sau, sau khi lên lớp xong, Tống Tử Kỳ bắt đầu suy nghĩ nên tặng cho Diệp Trọng Nhã quà sinh nhật gì đây.

Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cuối cùng Tống Tử Kỳ quyết định mua cho Diệp Trọng Nhã một con Garage Kits Misaka Mikoto.

Vì thế Tống Tử Kỳ lên mạng đặt hàng, sau khi đặt hàng, Tống Tử Kỳ nhịn không được lại tay tiện mở danh sách cửa hàng nữ trang Taobao cậu sưu tầm ra. Sau khi xem đến vài bộ nữ trang cậu cất giấu trong cửa hàng Taobao xong, cậu giãy giụa nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được đi đặt hàng.

Tiền lương làm gia sư cho Diệp Trọng Nhã không ít, gần đây Tống Tử Kỳ đã có thể cải thiện thức ăn rồi, túi tiền cũng dư dả. Vì thế nhân lúc có dư tiền, cậu liền nhịn không được ngứa ngáy muốn mua nữ trang.

Đầu óc Tống Tử Kỳ nóng lên, sau đó đặt hàng.

Sau khi đặt hàng xong, Tống Tử Kỳ mới bình tĩnh lại, lại yên lặng đập mặt vào bàn phím.

Rất nhanh, liền đến ngày sinh nhật của Diệp Trọng Nhã.

Thời điểm Tống Tử Kỳ định đi đến nhà Diệp Trọng Nhã, không biết thế quái nào cậu lại bị úng não, liền đem cái váy liền áo cậu mua hôm trước cùng Garage Kits Misaka Mikoto cậu tặng cho Diệp Trọng Nhã mang theo, cùng nhau nhét vào ba lô.

Tống Tử Kỳ cực thích chiếc váy có tay áo lá sen lộ vai màu đen này, vừa gợi cảm lại vừa ôm người, nhưng lại không quá khoa trương, nhìn vào cực kỳ có khí chất.

Tống Tử Kỳ cúi đầu nhìn chiếc váy do mình úng não nhét vào ba lô kia, định lấy chiếc váy ra. Nhưng tay lại bỗng nhiên dừng lại, cậu hơi rối rắm, cắn môi dưới, rồi lại đem bộ tóc giả thẳng dài màu đen nhét vào ba lô.

...... Không! Dừng tay lại! Rốt cuộc thế quái nào cậu lại đem nữ trang nhét vào ba lô vậy!

Dừng lại mau!

Tay không chịu khống chế!

Tống Tử Kỳ tuy là trên miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật nhét thêm một cái tất chân màu đen vào ba lô.

Chờ Tống Tử Kỳ phục hồi lại tinh thần, cậu mới phát hiện chính mình vậy mà lại nhét nguyên một bộ nữ trang vào ba lô rồi!

Khi Tống Tử Kỳ ấn chuông cửa nhà Diệp Trọng Nhã, tâm tình cậu cực kỳ phức tạp.

Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy người ra mở cửa là mẹ Diệp, tâm tình lại

càng phức tạp thêm.

Nhìn nụ cười trên mặt mẹ Diệp, Tống Tử Kỳ cực kỳ chột dạ, ôm tâm trạng phức tạp không cẩn thận bẻ cong con trai người ta, Tống Tử Kỳ nhìn mẹ Diệp chột dạ cười.

Khi Tống Tử Kỳ được mẹ Diệp đón vào phòng khách, cậu liền thấy được Trần Lãng đang ngồi ở trên sô pha cùng Diệp Trọng Nhã. Trần Lãng vừa nhìn thấy là Tống Tử Kỳ, liền cười hắc hắc chào hỏi.

Diệp Trọng Nhã cũng chớp chớp mắt nhìn Tống Tử Kỳ, xem như chào hỏi.

Bỗng vào lúc này, Lương Bá Nhã bưng vài tách trà từ phòng bếp đi ra.

Ngay khi Tống Tử Kỳ quay đầu lại, liền nhìn thấy Lương Bá Nhã đang đeo một chiếc tạp đề màu hồng, đột nhiên cả người không khỏe.

Lương Bá Nhã hôm nay vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng thay vì cài cúc áo đến nút cuối cùng như mọi khi, cổ áo hắn hơi mở rộng ra, lộ ra cả một phần da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp. Xuống chút nữa, là một miếng dán in hình bé gà vàng đáng yêu trên chiếc tạp đề màu hồng phấn.

Trong nháy mắt, Tống Tử Kỳ đã bị manh đến mức mặt đỏ như máu.

Lương Bá Nhã cong lưng đặt tách trà ở trên bàn. Thời điểm hắn hơi nghiêng người về đằng trước, trên ngực liền lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, còn có hai điểm màu hồng phấn...... Ngay lập tức Tống Tử Kỳ liền cảm thấy xoang mũi nóng ran, như có thứ chất lỏng nào đó khả nghi sắp trào ra, cậu nhanh chóng dời đi tầm mắt, nhìn chằm chằm chóp mũi của mình.

Sau khi Lương Bá Nhã đặt tách trà xuống, cũng ngồi lên sô pha. Tống Tử Kỳ vừa cảm giác bên người cậu hơi trầm xuống, thì Lương Bá Nhã đã ngồi bên cạnh cậu rồi.

"Đúng rồi, đây là quà sinh nhật của em nè," Tống Tử Kỳ cúi đầu từ trong ba lô móc ra một hộp quà đã được gói cẩn thận, đưa cho Diệp Trọng Nhã, "Sinh nhật vui vẻ."

Diệp Trọng Nhã vẻ mặt ngoan ngoãn nhận lấy: "Cảm ơn anh Tử Kỳ."

Tống Tử Kỳ: "......"

Anh Tử Kỳ?

Diệp Trọng Nhã bắt đầu gọi cậu là anh Tử Kỳ từ khi nào rồi?

Khóe miệng Tống Tử Kỳ co rút, còn chưa kịp phản ứng lại, thì Trần Lãng bỗng nhiên duỗi một cánh tay ra câu lấy bả vai cậu.

"Nghe Tiểu Lượng nói, anh với anh ấy là bạn cùng phòng hả?" Trần Lãng nhìn Tống Tử Kỳ chớp chớp mắt, vứt cho cậu một cái mị nhãn. Ngũ quan hắn thâm thúy đẹp trai, kết hợp với sự hàm súc của phương đông và sự lập thể của phương tây, mang theo sự tinh tế độc đáo của dòng máu pha trộn. Khiến cho Tống Tử Kỳ dù không có cảm giác đặc biệt gì với Trần Lãng, cũng vào một phút này, cậu vẫn cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn một nhịp.

Bị nam sắc mê hoặc rồi!

Chờ Tống Tử Kỳ phục hồi lại tinh thần, cậu liền vội vàng đẩy cánh tay Trần Lãng ra: "Đậu! Nói chuyện thì nói đàng hoàng đi, đừng có động thủ động cước!"

Trần Lãng bị Tống Tử Kỳ đẩy tay ra, lập tức có điểm ủy khuất: "Con trai với con trai ôm ấp không phải là bình thường lắm sao?"

Tống Tử Kỳ ném cho Trần Lãng một cái liếc mắt, rồi yên lặng dời đi đề tài: "Đúng, bọn tôi là bạn cùng phòng, rồi sao?"

Trần Lãng cười hắc hắc, lại tay tiện câu lấy bả vai Tống Tử Kỳ: "Nên á, anh nói cho tôi biết Tiểu Lượng thích ăn gì, thích làm gì, thích dạng người gì đi?"

Tống Tử Kỳ yên lặng dịch mông sang bên cạnh một cái: "Cậu tự đi hỏi cậu ta không phải tốt hơn à?"

Trần Lãng lập tức ủ rũ cụp đuôi nói: "Nhưng mà anh ấy không chịu nói cho tôi biết!"

Hắn một bên thở dài, một bên xê dịch sang bên Tống Tử Kỳ.

Tống Tử Kỳ lại yên lặng hướng sang bên cạnh dịch mông: "Vậy cậu nên tự mình quan sát kỹ càng đi."

Trần Lãng cũng đu theo Tống Tử Kỳ dịch sang bên cạnh: "Tôi có quan sát mà, tôi biết ảnh thích ăn hải sản, thích ca hát cùng nghe nhạc, thích người ưa nhìn, chẳng qua mấy cái đó còn chưa phải toàn bộ, anh giúp tôi hỏi thăm với nha? Nào nào nào, anh em mình cùng thêm WeChat đi."

Ngay khi Tống Tử Kỳ đang do dự, Lương Bá Nhã bỗng nhiên nói với Trần Lãng: "Mẹ tao vừa mới kêu mày vào giúp rửa rau kìa."

Trần Lãng vẻ mặt nghi hoặc: "Thật không đó? Vậy sao nãy mày không nói luôn đi."

Lương Bá Nhã cũng đứng lên: "Chúng ta đi vào hỗ trợ đi, đêm nay mẹ tao mua khá nhiều đồ ăn, một mình mẹ tao có lẻ xử lý không hết đâu."

Tống Tử Kỳ rất muốn xoát độ tồn tại với mẹ vợ tương lai (?), nghe vậy liền vội vàng mở miệng: "Tôi cũng hỗ trợ nữa......"

▪︎ Chữ in nghiêng là của tui, chữ bình thường là của tác giả nha.

"Không cần đâu, anh là khách mà," Lương Bá Nhã nhẹ nhàng ấn bả vai Tống Tử Kỳ xuống, để cậu ngồi trở về, "Anh cứ ở phòng khách xem TV một lát đi, nếu anh cảm thấy nhàm chán, có thể vào phòng tôi chơi máy tính."

"Này này, chẳng lẽ tao không phải là khách hả?" Trần Lãng lập tức có điểm bất mãn, "Còn có Bá Nhã, trước đây mày còn chưa cho tao chơi máy tính của mày bao giờ đâu, làm cái gì mà đối xử khác biệt vậy hả!"

Lương Bá Nhã nhàn nhạt nhìn Trần Lãng một cái, không thèm để ý hắn bất mãn, xoay người đi vào phòng bếp luôn.

Trần Lãng mặc dù có chút bất mãn, nhưng sau khi bĩu môi, cũng chỉ có thể theo vào.

Sau khi Lương Bá Nhã cùng Trần Lãng một trước một sau đi vào, Diệp Trọng Nhã liền vội vàng chạy đến trước mặt Tống Tử Kỳ, câu lấy vai cậu: "Đi, chúng ta cùng đi vào phòng anh em đi."

Tống Tử Kỳ còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị Diệp Trọng Nhã câu lấy bả vai kéo vào phòng Lương Bá Nhã.

Phòng Lương Bá Nhã vẫn như những gì Tống Tử Kỳ từng thấy qua trước đây, ngăn nắp sạch sẽ, không chút cẩu thả, giống như chủ nhân của căn phòng này vậy. Máy tính trên bàn đã được bật lên, trong khi Tống Tử Kỳ đang có chút do dự, thì Diệp Trọng Nhã đã đi tới trước mặt máy tính, ngồi xuống, mở một trò chơi ra chơi.

Tống Tử Kỳ chống cằm nhìn Diệp Trọng Nhã chơi game một hồi, dần dần cảm thấy mí mắt có chút nặng trĩu, cả người cũng bắt đầu mệt rã rời, vì thế liền ngủ ngay trên giường Lương Bá Nhã.

Tống Tử Kỳ không biết chính mình đã ngủ bao lâu, thẳng cho đến khi cậu cảm thấy trên môi có một luồng hơi thở ấm áp, và một thứ gì đó đang chui vào miệng. Cái thứ kia vừa ướt lại vừa mềm không chỉ ở trong miệng cậu tùy ý quấy đảo, mà còn ở trong miệng cậu hút hết chất ẩm.

Tống Tử Kỳ cứ ngây ngốc như thế, mặc cho cái thứ kia vẫn cứ đòi lấy tùy tiện trong khoang miệng. Cho đến khi cậu dần phục hồi lại tinh thần và mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú của Lương Bá Nhã lập tức ập vào mắt.

Mặt mày của Lương Bá Nhã không còn lạnh lùng như trước, mà đã hơi có nét mềm mại, mang theo vài phần ôn nhu. Hai hàng mi dài khẽ rũ, nhẹ nhàng run, sâu trong tròng mắt là bóng đêm sâu thẳm, đầu lưỡi phảng phất như mang theo nhiệt độ nóng rực.

Mồm miệng hai người giao hòa, đầu lưỡi chạm vào nhau.

Tống Tử Kỳ rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu hoảng sợ, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng lên, nhịp tim cũng dồn dập như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Nhưng sau khi cậu cảm giác được tiếng nhịp đập cũng như thế của Lương Bá Nhã, trái lại cậu lại bình tĩnh một cách khó hiểu.

Sau khi cảm giác được Tống Tử Kỳ đã tỉnh, Lương Bá Nhã mới chậm rãi ngẩng đầu lên, tách khỏi bờ môi Tống Tử Kỳ, nhìn Tống Tử Kỳ nhẹ nhàng cười: "......Cuối cùng anh cũng tỉnh à?"

Tống Tử Kỳ đỏ mặt nhìn sang chỗ khác: "Cậu tự nhiên làm gì thế...... Lỡ may bị người khác thấy được thì làm sao bây giờ? Diệp Trọng Nhã đâu rồi?"

Lương Bá Nhã khẽ rũ mi mắt mỉm cười: "Không phải công chúa ngủ trong rừng phải bị hôn mới có thể dậy được sao?"

Tống Tử Kỳ tức thì liền cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tìm cái khe đất chui vào: "Cái đó chỉ là diễn kịch thôi...... Tôi cũng không phải công chúa ngủ trong rừng mà!"

Lương Bá Nhã cười cười: "Dậy rồi hả? Đứng lên đi, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Lúc này Tống Tử Kỳ mới nhớ tới cậu còn đang ở trong nhà người khác, liền vội vàng xấu hổ bò dậy.

Lương Bá Nhã nhìn cậu một cái, chỉ chỉ khóe môi của mình.

Tống Tử Kỳ theo bản năng sờ sờ khóe môi của mình, quả nhiên là sờ đến một tay đầy nước miếng.

Vậy mà lại ở trên giường người khác ngủ đến nước miếng giàn giụa...... Tống Tử Kỳ càng thêm xấu hổ.

Cơ mà Lương Bá Nhã dường như cũng không quá để ý điều đó, chỉ đứng lên, ung dung nhìn cậu.

Tống Tử Kỳ cũng yên lặng bò dậy, lặng lẽ theo mông Lương Bá Nhã ra ngoài.

Trước bàn cơm gần như đã ngồi đầy người, ngay cả ba Lương, người mà Tống Tử Kỳ chưa từng gặp cũng ở đây. Ba Lương, mẹ Diệp, Diệp Trọng Nhã, Trần Lãng và Giang Tâm Nguyệt đều đã ngồi ở trước bàn cơm, trên bàn cơm đầy đủ các sắc thái, phong phú đến mức thật sự giống như trong khách sạn.

Ba Lương là một người đàn ông trung niên có diện mạo nho nhã, vừa nhìn là thấy khi còn trẻ ông cũng là một anh chàng đẹp trai. Mặc dù đã già rồi, nhưng vẻ đẹp trai vẫn như cũ không giảm, có thể thấy diện mạo của Lương Bá Nhã cùng Diệp Trọng Nhã đều là được thừa hưởng từ ông. Cơ mà khác với hình tượng nghiêm túc cổ hũ trong tưởng tượng của Tống Tử Kỳ, ba Lương là một người luôn mỉm cười, một người đàn ông trung niên có tính tình ôn hòa.

Chỗ ngồi của Tống Tử Kỳ ở phía đối diện Giang Tâm Nguyệt. Nhìn Giang Tâm Nguyệt ở phía đối diện, ngay lập tức Tống Tử Kỳ liền cảm thấy căng thẳng.

Chắc là Giang Tâm Nguyệt đã đến vào lúc Tống Tử Kỳ đang ngủ, cô nhìn Tống Tử Kỳ ở phía đối diện khẽ mỉm cười: "Lại gặp mặt rồi."

Tống Tử Kỳ nỗ lực bảo trì bình tĩnh nhìn cô nàng cười cười: "Ừ, lại gặp nhau rồi."

Bầu không khí thật xấu hổ, cuộc đối thoại cũng xấu hổ luôn...... Cái loại cảm giác quen thuộc như người yêu cũ gặp người yêu mới này là sao?

Từ từ! Không đúng! Lương Bá Nhã rõ ràng không có cùng Giang Tâm nguyệt ở bên nhau! Chỉ là cùng nhau lớn lên mà thôi!

"Tiểu Nguyệt, con biết thầy Tống à?" Mẹ Diệp nhìn thấy hai người quen nhau, thì không khỏi có chút kinh ngạc, dù sao bà cũng biết Tống Tử Kỳ cùng Giang Tâm Nguyệt không phải là học sinh cùng trường.

Giang Tâm Nguyệt cười cười: "Vâng, anh ấy là bạn của Bá Nhã đấy ạ."

Mẹ Diệp tức thì càng kinh ngạc: "Bá Nhã, con quen biết thầy Tống à? Con cái đứa nhỏ này, sao lại không nói qua với mẹ?"

Lương Bá Nhã ngừng lại, sau đó nhàn nhạt nói: "Con chưa nói qua à? Vậy chắc là con quên rồi."

Vào lúc này, Tống Tử Kỳ cảm thấy rất chột dạ, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Tâm Nguyệt, không biết vì cái gì, lại luôn cảm thấy hình như Giang Tâm Nguyệt đã biết cái gì rồi...... Nhưng mà Giang Tâm Nguyệt làm sao lại biết được? Chẳng lẽ là Lương Bá Nhã nói cho cô nàng? Nhưng điều này là không thể! Cho dù là thanh mai trúc mã, Lương Bá Nhã cũng không có khả năng sẽ đem loại chuyện này nói cho Giang Tâm Nguyệt nhỉ?

Chẳng lẽ là Giang Tâm Nguyệt đã tự mình nhìn ra?

Tống Tử Kỳ lập tức càng thêm chột dạ. Vào giây phút cậu cảm thấy Giang Tâm Nguyệt dường như đã nhìn ra cái gì, thì mỗi một biểu tình, mỗi một động tác, mỗi một câu, mỗi một lời nói của Giang Tâm Nguyệt, đều làm cho Tống Tử Kỳ cảm thấy có thâm ý, trong lòng run sợ.

Giờ phút này, Tống Tử Kỳ mới nhận thức được sâu sắc lời nói trước đây của Diệp Trọng Nhã, ở cùng với loại người này, thật sự là quá mệt.

Kỳ thật Giang Tâm Nguyệt cũng không có nói lời gì đặc biệt, cô chỉ là như bình thường trò chuyện với mẹ Diệp. Hai người nói về kỹ xảo trang điểm cho đến dưỡng da, lại từ dưỡng da cho đến giảm béo, lại từ giảm béo đến quần áo......

Chỉ nhìn hai người vừa trò chuyện vừa ăn uống, cậu có thể thấy được mẹ Diệp rất thích Giang Tâm Nguyệt. Khi trò chuyện với Giang Tâm Nguyệt, bà luôn nở một nụ cười hiền lành, và trong ánh mắt đều là sự vừa lòng như nhìn con dâu nhà mình.

Ba Lương cũng một bên vừa ăn cơm, vừa hỏi han việc học hành của Diệp Trọng Nhã. Vẻ mặt của Diệp Trọng Nhã lúc này vậy mà lại rất ngoan, giống như một đứa trẻ nhu thuận hỏi gì đáp nấy vậy.

Suốt cả quá trình Tống Tử Kỳ đều chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm. Không thể không nói, tay nghề của mẹ Diệp đúng là không tồi, những món ăn được chiên ra đều rất giống với đầu bếp của khách sạn.

Cơm chiên tôm bóc vỏ, sườn xào chua ngọt, thịt heo xắt sợi xào, bánh màn thầu nhỏ chiên...... Tống Tử Kỳ ăn đến mức đôi đũa cũng không dừng được.

Cho đến khi Giang Tâm Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ nói cho mẹ Diệp cô đã có bạn trai, mẹ Diệp mới ngạc nhiên hỏi một câu: "Vậy con với Bá Nhã......"

Đôi đũa trong tay Tống Tử Kỳ tức thì run lên, suýt chút nữa không cầm chắc được.

Giang Tâm Nguyệt khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cô à, dù con với Bã Nhã lớn lên cùng nhau, nhưng bọn con luôn là bạn bè mà. Những lời vui đùa khi còn nhỏ đó cô cũng đừng nhắc nữa, lúc đó bọn con chỉ là những đứa trẻ thôi, lời đùa nói ra sao có thể là thật được?"

Vẻ mặt mẹ Diệp thất vọng: "Thời gian cô với mẹ con mang thai xêm xêm nhau,  lúc ấy còn cho các con đính hôn từ bụng mẹ mà, thật là tiếc quá."

Giang Tâm Nguyệt lại cười: "Cô à, bây giờ cũng đâu còn là xã hội phong kiến nữa, sao lại nói về đính hôn từ bụng mẹ chứ?"

Mẹ Diệp cũng nở nụ cười: "Cô với mẹ con cũng không định miễn cưỡng bọn con đâu, chỉ là lúc ấy nghĩ chúng ta vốn đã là chị em tốt rồi, nếu về sau các con có thể ở bên nhau, vậy thì người lớn chúng ta cũng xem như là càng thêm thân rồi."

Giang Tâm Nguyệt khẽ mỉm cười: "Con với Bá Nhã bây giờ cũng là bạn bè tốt mà...... Nói đến Bá Nhã hình như cũng có bạn gái rồi đấy ạ."

Nghe Giang Tâm Nguyệt nói, bàn tay Tống Tử Kỳ tức thì run lên, con tôm bóc vỏ bị chiếc đũa kẹp cũng rơi vào chén.

Mẹ Diệp lập tức sửng sốt, nhìn về phía Lương Bá Nhã: "Bá Nhã, con có bạn gái hả? Từ khi nào vậy? Sao lại không nói với mẹ?"

Ba Lương đang hỏi han việc học hành của Diệp Trọng Nhã, nghe vậy cũng quay mặt nhìn về phía Lương Bá Nhã.

Diệp Trọng Nhã cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lương Bá Nhã.

Ánh mắt mọi người trên bàn cơm tức thì đều tập trung ở trên người Lương Bá Nhã.

Lương Bá Nhã đang kẹp tôm bóc vỏ khẽ khựng lại, sau đó hắn tiếp tục làm như không có gì đem con tôm bóc vỏ nhét vào trong miệng, bình tĩnh nhấm nuốt.

"Bá Nhã, mẹ đang hỏi con đó." Mẹ Diệp tức thì có chút bất mãn.

"Cô à cô à," Trần Lãng cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào nói, lập tức giơ tay trả lời, "Con biết nè con biết nè! Con đã thấy bạn gái Bá Nhã rồi đó!"

"Ồ?" Mẹ Diệp lập tức hăng hái, "Lớn lên trông thế nào?"

Tống Tử Kỳ vừa mới đem con tôm bóc vỏ rớt trong chén nhặt lên, tay lại tức thì run lên làm rớt trở lại.

Cậu yên lặng cắn cắn chiếc đũa, có chút không dám ngẩng đầu lên nhìn những người khác.

"Lớn lên siêu siêu đẹp! Siêu dễ thương!" Trần Lãng cười hắc hắc, hứng thú bừng bừng nói, "Mắt vừa to, da vừa trắng, cằm lại nhọn, eo rất nhỏ, chân vừa dài lại vừa thẳng, đã vậy lại còn trắng nõn nà......"

Tống Tử Kỳ: "......"

Đậu! Thiếu niên người cậu đang nói chính là ai vậy hả!

Lương Bá Nhã rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, giơ tay đem một cái màn thầu chiên vàng nhét vào mồm Trần Lãng.

Trần Lãng không thể không hé miệng ăn vào.

Mẹ Diệp lập tức bất mãn: "Bá Nhã, chính con không muốn nói sao lại không cho người khác nói hả? Con cái đứa nhỏ này, thành thật khai báo cho mẹ, đến cùng là con có bạn gái khi nào?"

Lương Bá Nhã nhàn nhạt nhìn Tống Tử Kỳ một cái, khiến Tống Tử Kỳ căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều chảy mồ hôi, Đậu, Lương Bá Nhã hẳn...... Hẳn sẽ không có ý định come out ngay tại chỗ đâu nhỉ?!

Cậu còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt tâm lý đâu!

May mắn là Lương Bá Nhã chỉ mím môi, chậm rãi nói: "Mới đây thôi ạ."

Tống Tử Kỳ lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Vậy sao con lại không nói với mẹ?" Giọng điệu mẹ Diệp có điểm oán trách.

Lương Bá Nhã nhàn nhạt nói: "Bọn con vừa mới xác định quan hệ thôi."

Vẻ mặt mẹ Diệp lập tức chờ mong: "Vậy chừng nào con mới mang con bé về cho mẹ xem?"

Lương Bá Nhã ngẩng đầu nhìn Tống Tử Kỳ một cái, sau đó cười cười: "Nếu có cơ hội...... Con sẽ dẫn cô ấy tới."

▪︎ 他 đều là đại từ nhân xưng, nhưng không phân biệt rõ nam, nữ.

Trái tim nhỏ của Tống Tử Kỳ lập tức nhảy nhanh một nhịp

Giang Tâm Nguyệt nhìn sóng gió gợn sóng giữa hai người, cúi đầu cười cười, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ dời đi đề tài của mẹ Diệp.

▪︎ Sóng gió gợn sóng 波涛暗涌 đồng nghĩa với sóng to gió lớn 惊涛骇浪: đều được ví cho hoàn cảnh nguy nan.

Bữa cơm này quả thực đã làm Tống Tử Kỳ ăn đến nơm nớp lo sợ rồi.

Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người lại cùng nhau ăn bánh sinh nhật của Diệp Trọng Nhã.

Vừa ăn xong bánh kem, Giang Tâm Nguyệt liền đứng lên, tỏ vẻ cô phải rời đi.

Mẹ Diệp giữ cô lại trong chốc lát, thấy Giang Tâm Nguyệt vẫn kiên trì phải về, thế là để Lương Bá Nhã tiễn cô về.

Thời điểm Lương Bá Nhã đưa Giang Tâm Nguyệt xuống lầu, Trần Lãng liền lôi kéo Tống Tử Kỳ cùng Diệp Trọng Nhã vào phòng đấu địa chủ.

Ba người đánh bài được một lát, thì Lương Bá Nhã trở về.

Tống Tử Kỳ nhận thấy vẻ mặt Lương Bá Nhã có vẻ trầm ngâm, thì liền khó chịu muốn biết vừa rồi Giang Tâm Mguyệt với Lương Bá Nhã đã nói cái gì. Chẳng qua vì ngại Trần Lãng với Diệp Trọng Nhã còn có ở đây, nên cậu chỉ có thể đem nghi vấn nghẹn vào trong bụng.

Bốn người đánh bài cả đêm, cuối cùng Tống Tử Kỳ thật sự buồn ngủ đến không chịu nổi, không ngừng xoa mắt.

Lương Bá Nhã nhìn bộ dáng Tống Tử Kỳ buồn ngủ dụi dụi mắt, liền nói với hai người: "Tao mệt rồi, hai bọn mày cũng ngủ sớm đi."

Trần Lãng ngáp một cái: "Tao cũng hơi mệt rồi, Bá Nhã, cho tao đêm nay ngủ ở dưới đất phòng mày đi, trễ như vậy có lẻ ký túc xá cũng đóng cửa rồi."

Vẫn đang mơ mơ màng màng, Tống Tử Kỳ lúc này mới nhớ đến ký túc xá bọn cậu bây giờ chắc đã đóng cửa rồi.

Diệp Trọng Nhã nhìn Lương Bá Nhã một cái, rồi lại nhìn Tống Tử Kỳ một cái, đảo mắt giữa hai người một lúc, bỗng nhiên mở miệng nói với Trần Lãng: "Đêm nay anh sang phòng em ngủ dưới đất đi, để anh Tử Kỳ ngủ cùng với anh em." (Chưa thấy ai tội như tên này, sang nhà bạn mà phải ngủ dưới đất)

Vẻ mặt Trần Lãng mờ mịt: "Tại sao?"

"Bởi vì anh đã rất lâu không đến nhà em rồi, nên em mới muốn cùng anh tân sự đó, nào nào." Diệp Trọng Nhã một phen câu lấy bả vai Trần Lãng, tuy là động tác có chút miễn cưỡng vì chiều cao.

Trần Lãng đột nhiên được sủng mà kinh.

Tống Tử Kỳ cũng có chút thụ sủng nhược kinh trước thần trợ công Diệp Trọng Nhã, mãi cho đến khi cậu đi theo

Lương Bá Nhã vào phòng, mới hồi phục tinh thần: "Nhưng mà tôi không mang quần áo và qυầи ɭóŧ để thay......"

Lương Bá Nhã mở tủ quần áo ra, lấy từ trong tủ một bộ quần áo và một cái qυầи ɭóŧ mới, xoay người đưa cho Tống Tử Kỳ: "Qυầи ɭóŧ là đồ mới, tôi chưa mặc đâu, anh đi tắm trước đi."

Nhìn bộ qυầи ɭóŧ màu trắng mới tinh, Tống Tử Kỳ có chút thất vọng, cho dù có mặc qua cậu cũng không ngại đâu...... Khụ khụ.

Sau khi tắm xong, Tống Tử Kỳ mặc chiếc áo phông của Lương Bá Nhã đi ra. Bởi vì Lương Bá Nhã cao hơn cậu, cho nên áo thun của Lương Bá Nhã mặc trên người cậu lại có vẻ lỏng lẻo, đường viền cổ áo quá rộng, khiến cho nguyên một mảng lớn da thịt tráng nõn dính bọt nước lộ ra.

Bởi vì Tống Tử Kỳ có một tật xấu là không lau người trước khi mặc quần áo, cho nên cái áo thun kia vốn đã mỏng khi mặc trên người cậu lại có loại hiềm nghi câu dẫn người phạm tội. Đặc biệt là khi Tống Tử Kỳ còn ở trước mặt Lương Bá Nhã khom lưng cởi giày, ngực lại càng lộ ra một mảng lớn da thịt trắng bóng cùng với hai cái nút phấn phấn nhỏ nhỏ.

Thiên Đạo luôn luân hồi! Không tin thì ngẩng đầu xem!

Lương Bá Nhã lập tức rũ mi mắt xuống, ôm quần áo đi vào phòng tắm.

Sau khi nhìn theo bóng dáng Lương Bá Nhã rời đi, Tống Tử Kỳ ngồi ở trên giường Lương Bá Nhã, khóe mắt bỗng nhiên liếc phải cái ba lô của mình.

Tống Tử Kỳ hơi hơi do dự, mở ba lô ra, từ bên trong lấy ra cái váy liền áo có tay lá sen lộ vai màu đen, cùng với tóc giả, tất đen......

Nội tâm Tống Tử Kỳ giằng xé nửa ngày, cuối cùng cậu vẫn cắn răng một cái.

Đừng có sợ nữa! Cứ làm đi!

-------------------------

▪︎ Thịt heo cắt sợi xào[Edit] Nam thần! Nam thần, anh làm rớt một bạn trai kìa! - Chương 63

▪︎ Bánh màn thầu nhỏ chiên[Edit] Nam thần! Nam thần, anh làm rớt một bạn trai kìa! - Chương 63

-26/8/2020- Hoàn chương 63.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play