Editor: Mike-kun

Tống Tử Kỳ bỗng nhiên cảm thấy Lương Bá Nhã thật có tâm cơ, nếu như Lương Bá Nhã gửi tin nhắn hẹn cậu, nói không chừng cậu sẽ còn do dự cả buổi. Thế nhưng Lương Bá Nhã lại gửi tin nhắn thoại đến, nghe thanh âm của Lương Bá Nhã, cậu hoàn toàn không thể nhẫn tâm cự tuyệt.

Đúng vậy, nghe thanh âm của Lương Bá Nhã, cậu hoàn toàn không có cách nào để cự tuyệt.

Tống Tử Kỳ lại lâm vào sâu trong cảm giác rối rắm, lương tâm cậu thật sự khó có thể tiếp tục lừa dối Lương Bá Nhã. Dù cho khi mới bắt đầu cậu cũng không muốn lừa dối, nhưng mà cậu biết nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, liền thật sự sẽ biến thành tên lừa gạt tình cảm.

…… Đến lúc đó sẽ thật sự phải mang trên người món nợ lương tâm!

Tống Tử Kỳ rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, ngày mai cậu nhất định phải nghĩ cách thẳng thắn với Lương Bá Nhã! Cậu nhất định phải thẳng thắn với nam thần rằng cậu không phải cô bé đáng yêu mà là cậu nhóc đáng yêu …… Khụ khụ, là nam nhân bình thường.

Không sai, cho dù trong thời gian ngắn Lương Bá Nhã không thể tiếp thu được, thậm chí có lẽ sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa…… Nhưng mà Tống Tử Kỳ vẫn định ăn cả ngã về không đập nồi dìm thuyền, bởi vì quả nhiên cậu thật sự không muốn lừa dối nam thần nữa.

Cuối cùng cũng hạ được quyết tâm phải nói rõ chân tướng với Lương Bá Nhã, Tống Tử Kỳ tức khắc cả người liền thở phào nhẹ nhõm, phảng phất như dỡ được một túi đồ nặng nề, tâm tình áp lực rất lâu cuối cùng cũng hơi nhẹ nhàng một chút.

Vì thế Tống Tử Kỳ run rẩy móng vuốt gõ chữ trả lời Lương Bá Nhã -- Được thôi, ngày mai mình rảnh nè ≧≦~

Sau một lát, Lương Bá Nhã lại gửi một tin nhắn thoại: “Như vậy, mai gặp…… Tống kỳ.”

Nghe thanh âm trầm thấp cùng với hơi thở rất nhỏ khi nói chuyện của Lương Bá Nhã, nửa người Tống Tử Kỳ tức khắc liền mềm nhũn.

Ôm tâm tình vi diệu chờ mong với ngày mai rồi lại sợ hãi, Tống Tử Kỳ yên lặng nằm xuống, nhưng mà lăn qua lộn lại cả buổi, lại vẫn như trước không ngủ được…… Không có cách nào, cứ tưởng tượng đến ngày mai phải cùng Lương Bá Nhã thẳng thắn, cậu liền khẩn trương đến hao mắt choáng đầu, ù tai, hai mắt biến thành màu đen, thường xuyên mắc vệ sinh……

Lại lần nữa đi ra từ WC, hai chân Tống Tử Kỳ mềm nhũn bò lên trên giường. Bỗng nhiên, cậu nghe được Tề Lượng, đầu đối đầu với cậu, thấp giọng nói: “Loại chuyện thận hư này không nhất thiết phải giấu bệnh sợ thầy, nên ngoan ngoãn đi bệnh viện đi, uống thuốc thật tốt, nhất định phải cố gắng trị liệu.”

Tống Tử Kỳ tức giận bất bình: “…… Mày mới bị thận hư!”

Cũng không biết có phải thanh âm Tống Tử Kỳ quá lớn hay không, mà lão đại giường đối diện bỗng nhiên cũng cao giọng nói: “Đúng vậy lão tứ, nhất định phải cố gắng trị liệu!”

Tống Tử Kỳ hoảng sợ, nguyên lai bọn họ cũng chưa ngủ?

Bất quá cậu nín thở đợi nửa ngày, lại vẫn không nghe được hai người bọn họ đáp lại, Tống Tử Kỳ ngẩng đầu xem xét, lại phát hiện hô hấp Tề Lượng trầm ổn mà đều đều, tựa hồ đã rơi vào trạng thái ngủ say, mà lão đại thậm chí còn  khò khè vài cái.

Tống Tử Kỳ: “……”

Chẳng lẽ từ lúc bắt đầu đến giờ hai tên này vẫn luôn nói mớ sao?! Nói mớ còn chưa tính, vậy mà còn có thể đối thoại!

Bất quá bị dọa một trận, Tống Tử Kỳ ngược lại không còn khẩn trương như trước nữa, đầu vừa mới dính lên gối, không bao lâu liền ngủ.

Bất quá đại khái là vì cả ngày nay Tống Tử Kỳ có chút suy nghĩ, cả một đêm đều nằm mơ.

Ở trong mộng, Tống Tử Kỳ thẳng thắn với Lương Bá Nhã.

Cậu mặc áo thun quần đùi, đứng đối diện với Lương Bá Nhã không thấy rõ mặt, nói: “Thật xin lỗi, nam thần, kỳ thật em đã lừa anh…… Thật ra em là con trai.”

Tuy rằng người đối diện hoàn toàn không thấy rõ mặt, nhưng mà Tống Tử Kỳ biết, người kia chính là Lương Bá Nhã.

Trong mộng, Tống Tử Kỳ tựa hồ sợ Lương Bá Nhã không tin lời cậu, còn nhấc lên áo thun của mình, lộ ra lồng ngực trắng nõn lại bằng phẳng.

Sau khi Tống Tử Kỳ thẳng thắn, Lương Bá Nhã không thấy rõ mặt ở đối diện liền không chút do dự xoay người rời đi.

Tống Tử Kỳ tức khắc ngã ngồi xuống mặt đất, chậm rãi vươn tay tới, khóc lóc hò hét: “Xin đừng ~~ nam thần xin anh đừng đi ~~ Đừng đi mà ~~ nghe em giải thíchhh ~~”

Thế nhưng Lương Bá Nhã lại vẫn như cũ không quay đầu lại, bóng dáng hắn càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại móng vuốt của Tống Tử Kỳ giơ cao cao, ở trong gió yên lặng rối bời.

Ngày hôm sau vào thời điểm tỉnh lại, Tống Tử Kỳ đầu tiên là mờ mịt, chờ cậu nhớ tới giấc mộng hôm qua, tức khắc cả người liền không ổn.

Cậu vươn tay ra gãi gãi đầu, uể oải đến mức mấy cọng mao trên đầu đều ỉu xìu cúp xuống. Nếu như cậu nói thật rồi phản ứng của nam thần giống như giấc mơ của cậu, vậy thì làm sao bây giờ?

Tuy cậu cảm thấy nam thần hẳn sẽ không làm vậy, nhưng dù sao cũng là cậu dấu diếm trước, vô luận nam thần có phản ứng thế nào, đều là cậu đáng đời.

Cho mi tìm đường chết! Không tìm đường chết sẽ không phải chết! Tìm đường chết thì nhất định phải chết!

Tống Tử Kỳ nắm tóc nửa ngày, mới mang đầu tóc lộn xộn từ trên giường bò dậy.

Trước khi ra cửa, Tống Tử Kỳ do dự nửa ngày, rồi đem nữ trang cùng đồ trang điểm nhét vào ba lô, không mặc thẳng nam trang đi. Tuy cậu đã định thẳng thắn với Lương Bá Nhã, nhưng mà quả nhiên vẫn nên từ từ đi, từng bước một tới, theo thứ tự mà tiến hành, nước ấm nấu ếch…… À không, chậm rãi làm nền tạo tốt tâm lý cho Lương Bá Nhã, đến thời điểm cuối cùng khi vạch trần chân tướng, có lẽ kết quả sẽ không thảm thiết như vậy.

Lúc này Tống Tử Kỳ đã đâm lao là phải theo lao.

Một lần nữa đổi lại nữ trang, Tống Tử Kỳ thừa dịp lúc này trong WC không có ai, soi gương thưởng thức chiếc váy mình mặc trong chốc lát. Đây là một chiếc váy hồng mỏng xếp ly, thiết kế ôm eo, chiếc váy xòe ra, càng thêm tôn lên vòng eo tinh tế, da trắng chân dài.

Hơn nữa Tống Tử Kỳ còn mua thêm một bộ tóc giả thẳng dài màu đen, trong gương thình lình hiện ra một em gái tóc dài đoan trang. Tống Tử Kỳ tức khắc đã bị chính mình kinh diễm, cậu tự luyến trước gương quẹo trái một vòng, quẹo phải một vòng, thập phần tự luyến thưởng thức.

Tống Tử Kỳ lúc trước coi trọng cái váy này là vì cảm thấy nó thật thanh thoát nhẹ nhàng, nhìn qua phiêu dật mà lại phiêu phiêu tiên khí. Tuy cậu lúc đầu còn lo lắng người mua show hình và người bán show hình sẽ có cách biệt một vực, nhưng xem ra, lo lắng của cậu hoàn toàn là dư thừa.

Đại khái là vì cậu đẹp đi, vẽ đẹp tự nhiên trời nào nỡ bỏ (▪︎)…… Tống Tử Kỳ đắc ý nghĩ.

▪︎ Câu thơ là một câu trong nguyên tác chữ Hán của bài Trường Hận Ca: 天生丽质难自弃

Ngay khi Tống Tử Kỳ soi gương tự luyến thưởng thức chiếc váy mình mặc, bỗng nhiên, một nam sinh đi đến.

Tống Tử Kỳ đang soi gương: “……”

Nam sinh không cẩn thận xông vào: “……”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, cuối cùng nam sinh kia gãi đầu liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi đi nhầm……” Hắn một bên xin lỗi, một bên rời khỏi WC.

Tống Tử Kỳ vội vàng bỏ hết tất cả đồ vật vào trong ba lo, chạy ra khỏi WC.

Ở phía sau cậu, nam sinh kia đang đứng ở cửa WC nhìn bảng giới tính, nghi hoặc vò đầu: “Kỳ quái, nơi này rõ ràng là WC nam mà……”

▪︎ Bảng giới tính: Tui biết nó nhưng lại không biết nó tên gì, cái bảng để hình nam nữ trước cửa WC á 😳

Tống Tử Kỳ chạy chậm tới cổng G đại, cậu vốn cho rằng mình sẽ đến sớm hơn Lương Bá Nhã, nhưng mà khi cậu chạy đến cổng trường, thì phát hiện Lương Bá Nhã cư nhiên đến sớm hơn cậu.

Sáng sớm dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, Lương Bá Nhã đứng thật thẳng, lưng thẳng tắp, sơ mi trên người không chút cẩu thả cài đến nút cuối cùng, một viên cũng không mở, nhìn qua thập phần cấm dục.

Thật là một đóa hoa cao lãnh cấm dục!

Tống Tử Kỳ tưởng tượng đến hôm nay cậu phải thẳng thắn, tức khắc khẩn trương đến cả người căng chặt, trái tim kinh hoàng thình thịch, phảng phất như một giây liền bay ra khỏi lồng ngực …… Lúc đó Lương Bá Nhã sẽ có phản ứng gì đây? Nam thần sẽ tha thứ cho cậu sao? Hay là giống như giấc mơ của cậu …… Không chút lưu tình phất tay bỏ đi?

Tưởng tượng đến Lương Bá Nhã có khả năng giống như trong mơ xoay người rời đi, hoặc là nói lời lạnh nhạt với cậu. Tống Tử Kỳ tức khắc liền khẩn trương đến hai chân run lên, thập phần muốn đi WC.

Ngay khi Tống Tử Kỳ do dự không dám bước đến, Lương Bá Nhã cũng đã phát hiện ra cậu, đứng cách đó không xa hướng cậu cười vẫy tay.

Tống Tử Kỳ khẩn trương nuốt nước miếng, bắp chân bắt đầu run lên, cậu rối rắm nửa ngày, vẫn là ngoan ngoãn đi tới.

Lương Bá Nhã tựa hồ nhận thấy được sắc mặt Tống Tử Kỳ khác thường, liền nhíu nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?” Hắn một bên nói, một bên vươn tay muốn sờ trán Tống Tử Kỳ.

Vì chột dạ, Tống Tử Kỳ theo bản năng  lui về sau một bước, chột dạ né tránh tay Lương Bá Nhã.

Tay Lương Bá Nhã ngừng ở không trung, bất quá hắn rất nhanh liền nở nụ cười: “Nếu không thoải mái liền nói, không cần miễn cưỡng, tiệc buffet lần sau đi cũng vậy ……” Hắn một bên ôn hòa nói, một bên làm như không có việc gì thả tay xuống.

Tống Tử Kỳ tức khắc cứng đờ, đm! Cậu vậy mà lại né tránh tay nam thần! Kia chính là nam thần tay a! Tay nam thần đó!

Tuy rằng trên mặt Lương Bá Nhã không biểu hiện rõ thương tâm hay mất mát gì, nhưng mà cũng không biết có phải ảo giác của Tống Tử Kỳ không, cậu tựa hồ ở trong mắt của Lương Bá Nhã thấy được một tia ảm đạm.

Tống Tử Kỳ cảm thấy giờ phút này chính mình quả thật chính là tên tội nhân thiên cổ! Cậu vội vàng vươn tay bắt lấy tay của Lương Bá Nhã, rồi đem tay Lương Bá Nhã ấn ở trên trán chính mình.

Sau đó cậu lắc lắc đầu, ý bảo Lương Bá Nhã cậu không có việc gì.

Ngón tay Lương Bá Nhã thon dài mà hơi lạnh, ngay khi Tống Tử Kỳ bắt lấy tay của Lương Bá Nhã đặt lên trán chính mình, cậu phảng phất cảm giác được có một dòng điện nhỏ chạy qua, tuy rằng mỏng manh, nhưng lại khién cả người cậu tê dại.

Lương Bá Nhã dừng một chút, sau đó nở nụ cười, ánh mắt cũng sâu vài phần, tay đặt trên trán Tống Tử Kỳ bỗng nhiên chậm rãi trượt xuống dưới, rơi xuống trên mặt Tống Tử Kỳ.

Giờ phút này, Tống Tử Kỳ tức khắc cảm thấy có chút may mắn, may mắn trên mặt cậu không có nhiêu phấn thơm, bằng không lấy chiêu thức ấy của nam thần, đi xuống nhất định tay sẽ đầy phấn!

Ngón tay thon dài của Lương Bá Nhã nhẹ nhàng vỗ lên mặt Tống Tử Kỳ, rất nhanh liền buông tay xuống.

Ngay khi Tống Tử Kỳ cảm giác được bàn tay trên mặt mình rời khỏi, trong lòng còn loáng thoáng có chút mất mát.

…… Bất quá, phấn trên mặt cậu hẳn là không nhiều lắm đi? Nam thần hẳn là không sờ được nhiêu phấn đi? Trên mặt cậu làn da còn bóng loáng không? Nam thần có sờ được đậu đậu (mụn) trên mặt cậu không? Cậu biết mặt cậu rất bóng loáng, xúc cảm hẳn cũng không tệ lắm, nam thần có thấy ghét không? Không biết nam thần cảm thấy xúc cảm tren mặt cậu như thế nào nhỉ?

Tống Tử Kỳ vừa ngượng ngùng lại vừa tò mò, nhưng cậu cũng không thể trực tiếp chạy tới hỏi nam thần —— “Nam thần, nam thần, anh thấy xúc cảm trên mặt em như thế nào? Nếu cảm thấy xúc cảm tốt, thì hãy khen em đi ~ thân ~”

-18/4/2020- Hoàn chương 33.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play