Viêm Cảnh Hi tuyệt đối tin, loại người có tính cách lạnh lùng như Lục Hựu Nhiễm có thể sẽ không tùy tiện động tâm với phụ nữ, thế nhưng, tuyệt đối sẽ bởi vì bị tức giận mà nảy sinh cảm giác muốn chinh phục, dùng cái xương sườn nào đó suy nghĩ quyết định kết quả không lý trí.


Viêm Cảnh Hi lông mi run rẩy, nhẹ tươi cười, quanh co nói: "Nói thẳng là anh, nói ngược cũng là anh, Lục thiếu gia tài ăn nói tốt như vậy, không đi làm luật sư thực sự là đáng tiếc."


"Vậy cô muốn tôi đi làm biên kịch hay làm luật sư?" Lục Hựu Nhiễm nhìn cô nhanh mồm nhanh miệng, có tâm tình trêu chọc hỏi.


"Anh có tài như thế, tùy tiện chọn một nghề cũng có thể đơm hoa kết trái, muốn làm cái gì, cũng phải xem nguyện vọng của anh, không phải tôi muốn anh làm cái gì thì anh làm cái đó được, nếu như tôi có thể làm chủ lời của anh, anh đã không phải là Lục thiếu gia rồi." Viêm Cảnh Hi theo lời của anh ta nịnh nọt nói, tận lực không đi chọc tức anh ta, trước hóa giải vì nghi.


Lục Hựu Nhiễm phát hiện, rõ ràng cô rất dối trá, đang ca tụng anh ta, thế nhưng, nghe cô nói như vậy, anh ta vẫn rất hưởng thụ, khóa lấy đôi môi hồng hào của cô, trong đầu có loại xúc động trước nay chưa từng có.


Hướng phía môi của cô đè xuống.


Viêm Cảnh Hi còn đang rối, chưa kịp tránh ra, mắt trừng lớn, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt độ lạnh lẽo ở môi của cô thượng vựng khai.


Hồng xà của anh ta tính thâm nhập vào trong miệng cô.


Viêm Cảnh Hi nóng nảy, ra sức giãy giụa, đem toàn bộ sức lực thúc Lục Hựu Nhiễm, thế nhưng anh ta không nhúc nhích, hành động nhanh hơn suy nghĩ, lui về phía sau, một cái tát nằm trên khuôn mặt kiêu ngạo của Lục Hựu Nhiễm.


Ba một tiếng, Lục Hựu Nhiễm quay mặt đi, ba dấu tay xuất hiện trên khuôn mặt trắng nõn.


Viêm Cảnh Hi ngược lại hít một hơi, ý thức được chính mình kích động.


Bầu không khí thoáng cái ngưng tụ đến đóng băng, vô cùng kiềm chế.


Lục Hựu Nhiễm lần đầu tiên bị phụ nữ làm mất mặt, cũng là lần đầu tiên bị phụ nữ cự tuyệt, cảm giác chinh phục mãnh liệt nhiễm đỏ hai con mắt của anh ta, ánh mắt sắc bén rơi vào trên mặt Viêm Cảnh Hi.


Bộ dáng bây giờ của anh ta giống như dã thú bị chọc tức, đang chuẩn bị đem cô nuốt vào trong bụng.


"Nếu như tôi nói là phản ứng giật đầu gối, anh có tin không?" Viêm Cảnh Hi cẩn thận từng li từng tí nói.


Lục Hựu Nhiễm nhếch bạc môi, ánh mắt nghiêm nghị, sắc bén chợt tiết ra.


Anh ta duỗi tay ôm eo Viêm Cảnh Hi, hướng trên sô pha dùng sức ném xuống.


Viêm Cảnh Hi bị ném trên sô pha, kinh ngạc với lực đạo của anh ta, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mắt cô, hai tay chống ở hai bên thân thể của cô, đem toàn bộ thân thể của cô kiềm chế trong phạm vi sức mạnh của mình.


"Phản ứng giật đầu gối là gì?" Lục Hựu Nhiễm lạnh giọng nói, trong mắt âm hàn, lại xẹt qua một đường nguy hiểm tà nịnh, "Có muốn nếm thử phản ứng tốt hơn của tôi không?"


Viêm Cảnh Hi sợ hãi trong mắt tà mị của anh ta, có loại dự cảm xấu, trực tiếp trả lời: "Không muốn."


"Cô không cần nói, nếu như cô nói không muốn là có thể không muốn, tôi đã không phải là Lục thiếu gia rồi?" Lục Hựu Nhiễm đem lời nói vừa rồi trả lại cho cô, hướng phía môi của cô hôn tới.


Viêm Cảnh Hi vô thức đem hết toàn lực thúc vào mặt anh ta.


Lục Hựu Nhiễm bực bội với hành động này của cô, nắm cổ tay của cô áp trên đỉnh đầu.


Viêm Cảnh Hi tay không thể động, dùng chân đạp mạnh.


Lục Hựu Nhiễm đẩy đùi phải của cô ra, đặt chỗ khuỷu tay, trọng lượng thân thể áp xuống bụng của cô.


Viêm Cảnh Hi không động đậy được, mắt thấy anh kéo dây lưng chính mình, đôi mắt trừng lớn, trong mắt ẩm ướt mơ hồ tràn ngập kinh hoảng.


Lấy bối cảnh nhà Lục Hựu Nhiễm và quan hệ thân phận giữa bọn họ, cô bị chiếm tiện nghi đều hết đường chối cãi.


Viêm Cảnh Hi quay đầu liếc về phía phòng Lục Mộc Kình, hy vọng duy nhất chính là anh, không nghĩ ngợi gọi: "Thầy..."


Nói mới ra một từ, Lục Hựu Nhiễm cúi người, chặn môi của cô.


"Ô ô ô." Viêm Cảnh Hi giãy giụa, vặn vẹo eo, lại cảm giác được sức mạnh của anh ta lớn hơn.


Trước đó, Lục Hựu Nhiễm chỉ kéo dây lưng ra, anh ta buông cổ tay cô ra, tay cởi khóa kéo.


Tay Viêm Cảnh Hi được thả lập tức ngăn anh ta kéo khóa quần.


Chỉ cần quần anh ta không cởi ra, cô liền an toàn.


Có thểtrong mắt người ngoài thoạt nhìn rất giống như cô không thể chờ đợi được cởi khóa quần của Lục Hựu Nhiễm.


Lục Mộc Kình mở cửa, thấy hai người đang dây dưa trên sô pha, tay nắm chặt, gân xanh chợt nổi lên, trên mặt mạ một tầng sương lạnh, mím chặt cằm.


Anh không ngừng nhấn mạnh, cô là người phụ nữ tương lai của Lục Hựu Nhiễm, bọn họ làm chuyện này cũng không thể dị nghị.


Anh không nên quản, nhưng...


Lục Mộc Kình đưa mắt nhìn ba giây, trong đôi mắt mai mi đen đặc sóng ngầm dũng động, lý trí còn chưa nghĩ rõ ràng, đã đi xuống lầu, bước nhanh đi đến trước sô pha, cánh tay dài kéo Lục Hựu Nhiễm ra, một đôi mắt sâu thẳm nhìn Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi kinh hồn chưa định, từ trên ghế salon ngồi dậy, đưa mắt nhìn Lục Mộc Kình, muốn nói cảm ơn, thế nhưng lại cảm thấy nói cảm ơn không quá thích hợp.


Bầu không khí có chút cứng ngắc quỷ dị.


Lục Mộc Kình nhíu mày, trong giọng nói mang theo bực bội, "Nơi này là trường học, nhà trọ của tôi, các ngươi muốn làm có thể trở về mà làm."


Cô không hề muốn làm!


Thế nhưng, nên giải thích thế nào, một giây trước cô còn dùng thân phận vợ chưa cưới tương lai của cháu anh để cự tuyệt anh.


Viêm Cảnh Hi cho tới bây giờ cũng không biết giải thích, không quan tâm hiểu lầm, thế nhưng, bây giờ anh hiểu lầm khiến cô có chút nói không thể kiềm chế cùng bực bội.


"Thật ngại quá, chú nhỏ, có chút kìm lòng không được, bây giờ chúng cháu liền đi." Lục Hựu Nhiễm nói hướng Viêm Cảnh Hi đưa tay ra.


Viêm Cảnh Hi không tiếp.


Cô bị ngu, mới có thể cùng anh ta đi ra.


"Buổi chiều tôi còn có việc, anh đi về trước đi, tối nay sẽ gọi cho anh." Viêm Cảnh Hi tìm một cái cớ xuống đài nói.


Lục Hựu Nhiễm trong mắt thoáng qua không vui, thấp giọng nói: "Chuyện gì, buổi chiều không phải là không có tiết sao?"


"Tôi không cần mọi chuyện đều phải báo cáo với anh." Viêm Cảnh Hi nhíu mày trả lời, đem sự không nhẫn nại cùng tức giận giấu ở trong mắt.


Lục Hựu Nhiễm nhìn bộ dáng dứt khoát của cô, trong mắt thoáng qua một tia tính toán âm hiểm, tà mị nói: "Cũng được, buổi tối sẽ gọi cho em, đến lúc đó, có rất nhiều thời gian tốt để làm."


Nếu không phải là Lục Mộc Kình ở đây, Viêm Cảnh Hi nhất định sẽ một cái tát nữa vào khuôn mặt đường hoàng tà mị của anh ta.


Lục Hựu Nhiễm chuyển về phía Lục Mộc Kình, tựa như trò chuyện việc nhà nói: "Tiểu Hi vẫn chưa hiểu chuyện, đôi khi quá gấp gáp một chút, không chú ý tới xung quanh, sau này cháu sẽ chú ý, buổi tối cháu qua đây đón cô ấy."


Trong mắtLục Mộc Kình ẩn hiện một tia tối đen, giấu trong đôi mắt màu đậm rộng lớn của anh, đổi lại nụ cười nhạt, ý cười lại không đạt đến đáy mắt.


Rất xa cách gật đầu.


Lục Hựu Nhiễm liếc mắt nhìn Viêm Cảnh Hi, tự tin đi trước.


Viêm Cảnh Hi thấy gật đầuLục Mộc Kình, trong lòng rất không thoải mái, nhưng lại nghĩ không ra lý do vì sao không thoải mái, vành mắt hơi đỏ lên, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Lục Mộc Kình.


Lục Mộc Kình giương lên cười, nụ cười rất nhạt, cũng không đạt đến đáy mắt, có ý riêng nhíu mày nói: "Không ngờ, Viêm tiểu thư cũng là người phụ nữ gấp gáp."


Giọng điệu của anh quái dị, đường hoàng, thậm chí là khiêu khích.


Viêm Cảnh Hi biết anh hiểu lầm, không muốn giải thích, từ trên ghế salon đứng lên.


Lục Mộc Kình duỗi cánh tay dài, ôm hông của cô, kéo cô đến trước người của anh, ngón tay ở trên môi của cô xoa, giống như muốn lau sạch những thứ bẩn thỉu.


Anh khóa lấy cô trong ánh mắt sâu thẳm dần dần xuất hiện một chút sát khí, giống như dã thú ngủ đông trong bóng tối, ngữ khí ái muội không rõ nói: "Hôm qua cám dỗ tôi, vì sao lại không chịu cùng tôi làm? Ở phương diện khác, tôi hẳn là càng có thể thỏa mãn Viêm tiểu thư."


Viêm Cảnh Hi tức giận, cắn răng, giọng điệu nặng nề  nói: "Thỉnh Lục tiên sinh chú ý câu chữ, tôi là vợ chưa cưới của cháu anh!"


"Cho nên mới vừa rồi là tôi xen vào việc của người khác đúng không?" Lục Mộc Kình đề cao đê-xi-ben, cả giận nói.


Viêm Cảnh Hi mím môi, không nói lời nào, không giải thích, liếc nhìn đôi mắt tức giận của anh.


Anh không hề xen vào việc của người khác, anh cứu vớt chính là kỳ vọng của cô.


Nhưng đối mặt sự hùng hổ dọa người của anh, cô giải thích thế nào cũng không thích hợp.


Cô không nói lời nào, ở trong mắt của anh thoạt nhìn giống như ngầm thừa nhận.


Có luồng lửa không tên nhằm phía tâm trí, thiêu hủy lý trí của anh, ngay cả trong mắt cũng mang theo tia sắc bén đả thương người, anh tới gần mặt của cô, trầm giọng nói: "Cô đã biết rõ là vợ tương lai của cháu tôi, ở chỗ này của tôi làm là có ý gì đây? Muốn biểu diễn kỹ xảo cao siêu của cô để tôi xem hay là tạo âm thanh khiến tôi lại lần nữa kích động."


Viêm Cảnh Hi đỏ mặt.


Một chú, một cháu, cũng làm cho cô chống đỡ không được.


Cô đơn giản bị tức giận theo lời của anh đi xuống nói: "A, cho nên anh tâm động? Bị loại phụ nữ không biết lễ nghĩa liêm sỉ như tôi làm say mê đến thần hồn điên đảo anh cảm thấy rất vẻ vang?"


Lục Mộc Kình trong mắt lóe lên một tia bức người, thắt chặt rồi  ôm chặt vào ngang hông cô, trầm giọng nói: "Không, tôi bình thường chỉ hành động không phải tâm động."


Khi Viêm Cảnh Hi ý thức được nguy hiểm, bờ môi của anh rơi vào trên môi của cô, dọc theo môi của cô khắc họa nên hình dáng bề ngoài, bao phủ lên dấu vết thuộc về anh.


Một tay kia vuốt ve chân của nàng, dần dần hướng phía trong đi tới.


Mắt Viêm Cảnh Hi trừng thật to, bịt kín hơi nước dịu dàng, so với kinh ngạc, khẩn trương, sợ hãi nhiều hơn là cô cũng lý giải không biết cô đơn.


Tim nảy lên cũng bởi vì câu chỉ hành động không tâm độngkia của anh, dần dần ngưng lại.


Cô hẳn là cảm tạ lý trí của bản thân, không lạc lối ởgiữamị lực của anh.


Anh bất quá coi cô là thành một thứ mới mẻ, ở trong không gian xa hoa, kết quả lúc buồn chán liền có chút kích động.


Nhưng, thứ mới mẻ qua hai ngày đều sẽ biến chất.


Sau khi bị đạt được, chỉ có thể bị vứt bỏ, anh cũng sẽ tìm kiếm thứ mới phong phú cho chính mình.


Hồng xà của anh tiến vào trong miệng của cô.


Viêm Cảnh Hi dùng sức cắn đầu lưỡi của anh, như phát tiết điều không vui trong lòng, vị máu ngai ngái lan tràn trong miệng của cô, dọc theo cổ họng đi vào trong thân thể của cô.


Lục Mộc Kình bị đau, mày kiếm nhíu lại, cũng không rời khỏi, mà bàn tay theo váy dài màu trắng của cô đi vào...


Nhẹ nhàng xẹt qua.


Một loại cảm giác trước nay chưa có nhanh chóng chảy vào máu của cô, nhằm phía trái tim, run lên một cái, cư nhiên bởi vì cảm giác anh chạm đến khó có thể mở miệng.


Viêm Cảnh Hi vô cùng tủi thân, cũng tức giận chính mình.


Có một chút chắc chắn chính là, nếu như anh không yêu thì không nên trêu chọc cô, trò chơi tình ái, cô chơi không nổi.


Trong mắt Viêm Cảnh Hi nhanh chóng tràn ngập ẩm ướt, ở trong mắt tụ tập rồi lan rộng, lại lần nữa tụ hợp thành giọt nước, theo khóe mắt chảy xuống, lướt qua khuôn mặt, rơi vào bờ môi của anh, tiến vào trong miệng bọn họ.


Lục Mộc Kình nếm được nước mắt mằn mặn của cô, nhìn về phía hơi nước tràn ngập mắt Viêm Cảnh Hi, trong lòng bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt cũng trầm xuống.


Anh vốn có thể sẽ tiếp tục, thế nhưng, nhìn thấy nước mắt cô, đôi mắt dừng lại, trong mắt đen nhánh chợt lóe rồi một cái biến mất thương hại cùng bi thương, buông lỏng tay ra, cũng buông lỏng môi.


Khôi phục lý trí, trong ánh mắt cũng nhu sắc mấy phần, "Phản cảm khi bị tôi chạm vào sao?"








Ngược kìa, ngược kìa!!!! TT.TT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play