Giang Lâm nghe nhị hoàng tử nói vậy thì ngẩn cả người ra, ngón tay cậu chậm rãi chỉ vào Vệ Vân Chiêu rồi lại chỉ vào chính mình rồi nhỏ giọng hỏi: “Nhị hoàng tử, ngài vừa mắt hai phu thê thần ấy hả?”
Giang Lâm gãi đầu: “Ngài làm như vậy thì khó cho chúng tôi quá, với thân phận như chúng tôi thì sao có thể làm sủng phi thiếp thất của Nhị hoàng tử được, hay là ngài đổi điều kiện khác đi?”
Nhị hoàng tử lạnh lùng nhìn Giang Lâm: “Đừng có giả ngây giả dại trước mặt ta, Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu, các ngươi biết bản điện hạ nói đến là ai rồi đấy.”
Lúc này diễn xuất của hai người đều cực kì tốt, hai người nhìn nhau rồi lộ ra vẻ ngơ ngác giống nhau như đúc, sau đó cả hai lại cùng nói với Nhị hoàng tử: “Kính xin điện hạ nói rõ.”
Nhị hoàng tử ném nắp cốc uống trà lên bàn rồi lạnh lùng cười: “Các ngươi muốn bản điện hạ nói rõ chứ gì? Tiếu Dương, đi bắt mấy đứa nhóc vừa mới đi ra ngoài, ừ, mang đứa nhỏ nhất ra cửa giết, xem như bản điện hạ nói rõ cho hai người này.”
Hơi thở trên người Vệ Vân Chiêu lập tức trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: “Sao điện hạ lại phải làm khó dễ mấy đứa trẻ như thế, điện hạ muốn tìm ai thì cứ nói thẳng, nếu Vân Chiêu biết thì chắc chắn sẽ báo cho điện hạ.”
Nhị hoàng tử lại gọi Tiếu Dương một tiếng, Tiếu Dương xoay người định đi ra ngoài thì bị Giang Lâm đứng dậy cản lại: “Nhị hoàng tử muốn học theo tính cách coi mạng người như cỏ rác của Thái tử điện hạ à, đến cả trẻ con cũng không buông tha sao?”
Nhị hoàng tử không nói gì, Tiếu Dương muốn đi thi hành mệnh lệnh nên ra tay với Giang Lâm luôn.
Giang Lâm nhìn thái độ của Nhị hoàng tử thì cũng biết là hôm nay không yên ổn được rồi, cậu lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã ra tay trước thì đừng trách ta không khách khí.”
Giang Lâm thay đổi chiêu thức, chiêu nào chiêu nấy đều đánh thẳng vào chỗ hiểm, trên người cậu lộ ra sát ý cực kì rõ ràng, không hề che giấu mà để lộ ra ý đồ muốn giải quyết Tiếu Dương.
Võ công của Tiếu Dương rất tốt, cấp bậc cao hơn hẳn những sát thủ mà Giang Lâm gặp phải lúc trước, điều quan trọng nhất là chắc chắn trên tay người này đã dính rất nhiều máu tươi, lần nào ra tay cũng là đòn hiểm, tàn nhẫn dứt khoát hơn đám sát thủ trước kia nhiều.
Sau khi đánh qua mấy chiêu thì Giang Lâm bắt đầu tập trung hoàn toàn, nếu hôm nay cậu không giết được người này thì hắn ta nhất định sẽ trở thành mầm tai họa cực kì nguy hiểm, cho dù cuối cùng không thể giết được thì Giang Lâm cũng phải khiến người này kiêng kỵ chính mình.
Tiếu Dương cầm kiếm, Giang Lâm tay không, ngươi tới ta đi đánh thành thế hoà, đến Nhị hoàng tử đang uống trà xem cuộc vui cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ, y đã có cái nhìn khác đối với Giang Lâm.
Nhưng y cũng không lo lắng cho Tiếu Dương mà nhìn Vệ Vân Chiêu nói: “Bản điện hạ cũng không nhớ là An Dương bá có một đứa con trai công phu tốt như vậy đâu, Vệ Vân Chiêu, ngươi nói thật ra đi, rốt cuộc cậu ta là ai?”
Vệ Vân Chiêu chắp tay: “Điện hạ nói đùa, phu nhân không biết võ công, phu nhân chỉ biết vài chiêu võ mèo cào để tự vệ mà thôi. Nếu điện hạ không tin có thể nhìn kỹ, phu nhân của thần ra chiêu cũng đâu có chiêu thức gì.”
Đúng là không nhìn ra cậu học loại võ công gì, nhưng cậu lại đang dần khiến Tiếu Dương lộ ra dấu hiệu thất bại.
Khi Giang Lâm dùng dao găm chỉ vào cổ Tiếu Dương thì mặt Nhị hoàng tử hoàn toàn sầm xuống, y lạnh lùng quát Tiếu Dương một câu: “Đồ vô dụng, quay lại đây!”
Tiếu Dương muốn đi nhưng Giang Lâm lại không muốn thả, cậu nói: “Điện hạ, thần đã nói rồi, chuyện của người lớn không nên dính dáng đến trẻ con, nếu điện hạ nhất định muốn dùng tính mạng của những người khác trong nhà họ Vệ đe dọa chúng thần thì hôm nay mọi người cũng chỉ có thể cùng nhau chôn thây ở đây rồi.”
Nhị hoàng tử vỗ bàn một cái, trợn mắt: “Ngươi dám đe dọa bản điện hạ ư? Giang Lâm to gan!”
“Giang Lâm không dám, Giang Lâm cũng chỉ muốn một con đường sống mà thôi, nhưng nếu như đường sống đều bị phá hỏng thì thần cũng chỉ có thể lựa chọn cách ngu xuẩn là khiến tất cả cùng chết vậy.”
Vệ Vân Chiêu đúng lúc mở miệng bảo Giang Lâm thả người, sau đó hắn nói với Nhị hoàng tử: “Điện hạ, bây giờ nhà họ Vệ đã cùng đường rồi, trong phủ này cũng chỉ có mạng người còn đáng giá vài đồng mà thôi, so với kế hoạch to lớn của điện hạ thì kém xa lắm, kính xin điện hạ giơ cao đánh khẽ buông tha cho nhà họ Vệ.”
Cổ của Tiếu Dương bị Giang Lâm dùng dao găm cắt ra một vết máu, Nhị hoàng tử nhìn mà cảm thấy cực kì gai mắt, chuyện vốn nằm trong lòng bàn tay lại vì cao thủ hàng đầu như Tiếu Dương không đánh thắng nổi một tên công tử bột mà thay đổi khiến y rất tức giận.
Nhị hoàng tử sầm mặt đứng dậy: “Vệ Vân Chiêu, ngươi giấu hai người kia cho kĩ vào, nếu như để bản điện hạ tìm được thì thứ mà bản điện hạ muốn sẽ không chỉ là tính mạng của người nhà họ Vệ đâu.”
Giang Lâm tiễn y ra cửa: “Điện hạ, tai vách mạch rừng, có một số việc chúng thần không biết nhưng cũng không có nghĩa là người khác không biết. Hiện tại chúng thần còn không biết Nhị hoàng tử đang tìm ai, nhưng có lẽ cũng sắp rồi.” Giang Lâm chắp tay, lạnh nhạt cúi đầu: “Cảm ơn Nhị hoàng tử tới tận cửa đưa nhược điểm, nhà họ Vệ xin được nhận.”
Sắc mặt của Nhị hoàng tử càng khó coi, nhưng y cũng sinh ra một chút chần chừ vì lời nói của Giang Lâm, chờ ra ngoài lên xe ngựa về phủ thì Nhị hoàng tử mới hỏi chuyện Tiếu Dương chiến đấu với Giang Lâm: “Ngươi thật sự không phải đối thủ của cậu ta ư?”
Tiếu Dương cung kính đáp: “Trông cậu ta như đang đánh bừa nhưng lại rất khó tìm được sơ hở, cũng nhìn không ra là võ công của môn phái nào. Điện hạ, người này không đơn giản.”
Nhị hoàng tử tức giận nói: “Nếu đơn giản mà có thể thắng được ngươi thì ngươi đã thật sự biến thành rác rưởi rồi.”
Tiếu Dương xấu hổ cúi đầu: “Thuộc hạ vô dụng.”
Nhị hoàng tử giơ tay ngăn hắn ta lại: “Bản điện hạ cũng không ngờ tới, trước đây ta nghe nói Giang Lâm biết chút võ công thì bản điện hạ cũng chỉ tưởng là khá hơn người bình thường một chút, không nghĩ tới hắn lại có thể vượt qua ngươi.”
Tiếu Dương càng xấu hổ: “Điện hạ, Tiếu Dương sẽ luyện võ, nâng cao công lực.”
Tập võ cũng không phải một chốc một lát đã có thể thành công, Tiếu Dương có cố thế nào cũng không thể tiến bộ thật nhiều chỉ trong một thời gian ngắn được, huống chi ngoài Giang Lâm ra thì vẫn còn Vệ Vân Chiêu nữa, mặc dù chân của người này không thể đi lại được nhưng hắn cũng không phải người dễ đối phó.
Nhị hoàng tử lại nghĩ tới lời của Giang Lâm lúc rời đi, y hỏi Tiếu Dương: “Ngươi có chắc là tin tức hỏi thăm được không sai không? Hai người kia đều là người nhà họ Vệ hả?”
Tiếu Dương nói: “Thuộc hạ khẳng định, tin tức chắc chắn không sai đâu, một người là thị vệ bên cạnh Vệ Vân Chiêu, người còn lại là tiểu tư mà Giang Lâm mang ra từ phủ An Dương bá, điện hạ cũng từng gặp tên tiểu tư này rồi đấy.”
Nhị hoàng tử từng gặp quá nhiều người nên cũng không nhớ ra ngay lập tức được, nhưng y tin Tiếu Dương, khóe miệng y hơi nhếch lên: “Xem ra Giang Lâm đang nhắc bản điện hạ là còn những người khác cũng biết việc mỏ khai thác đá rồi. Tiếu Dương, lập tức sai người đi thăm dò rõ ràng xem còn có những ai biết được việc này nữa.”
“Vâng.” Tiếu Dương nhận lệnh: “Điện hạ, vậy bên mỏ đá kia thì?”
“Có ích thì mang đi, những kẻ còn lại, nếu vô dụng thì giết đi.” Y mở miệng ra lệnh giết rất nhiều người dễ như ăn cháo.
Nhị hoàng tử đi rồi thì người của y cũng rút đi, mấy cô bé con dẫn Vệ Vân Kỳ đi ra tìm hai người Giang Lâm, họ bị dọa sợ rồi.
Hành vi lần này của nhị hoàng tử cũng không khác gì kẻ cướp vào cửa cả.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu an ủi từng người một, Giang Lâm lấy chỗ vé mà mình mang về ra rồi nói với họ: “Buổi tối cùng đi xem nha.”
Người trong nhà đều có, Giang Lâm mang vé cho cả Vệ phu nhân và các thím tam phòng, tứ phòng. Cậu giao cho mấy đứa nhóc nhiệm vụ đi hỏi họ có đi hay không.
Vệ Vân Gia thấy ca ca và tẩu tử vẫn còn tâm tình đi xem kịch thì cũng không lo lắng nữa, cô bé đánh cược với Vệ Vân Kỳ và Vệ Vân Uyển, một người chạy hai phòng xem ai thuyết phục được mọi người trước.
Mấy đứa nhỏ ầm ĩ lên, Giang Lâm nhìn dáng vẻ vui vẻ của chúng mà cười khe khẽ.
So với khi không có ràng buộc gì, đến đi tùy ý khi vừa mới xuyên đến đây, thì hiện tại cậu đã có thêm một vài điểm yếu.
Mà cậu cũng sẵn sàng bảo vệ điểm yếu này của mình.
Khi chỉ còn lại cậu và Vệ Vân Chiêu thì bầu không khí không còn thoải mái như vậy nữa.
Tuần Thất và Thường An đã rời khỏi Thịnh Kinh, nơi họ đến là do Vệ Vân Chiêu sắp xếp nên đến Giang Lâm cũng không biết, Vệ Vân Chiêu cũng dặn họ đừng cho gửi thư Thịnh Kinh, sợ bị kẻ khác theo dõi rồi tra được nơi họ đặt chân.
Tuy họ không còn ở Thịnh Kinh nữa nhưng chắc chắn là nhị hoàng tử sẽ không buông tha họ, y vẫn có thể liên tục theo dõi nhà họ Vệ.
“Nhị hoàng tử không thể cứ một tay che trời như thế này được, y sẽ càng ngày càng hung hăng.” Mà cái kiểu hung hăng này sẽ là động lực cho hành vi dùng mạng người để thực hiện âm mưu của y.
Đến Trường Đức Đế cũng không dám xông vào trong nhà triều thần, nói muốn giết người thì thẳng tay giết người này, mà y vẫn chỉ là một hoàng tử mà thôi.
“Bây giờ vô cùng bất lợi với chúng ta.” Giang Lâm nói tiếp: “Y muốn che giấu bí mật của mình, chúng ta sẽ là cái đinh trong mắt y, dù cho hôm nay đi thì sau này y nhất định cũng sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ chúng ta.”
“Ừ, vậy nên phải nghĩ cách.” Ánh mắt Vệ Vân Chiêu sâu thăm thẳm như đang suy nghĩ cái gì đó.
Giang Lâm tính toán: “Nếu có thể gọi Đại hoàng tử về thì tốt rồi, công lao đánh trận đóng giữ biên quan của Đại hoàng tử cao hơn Nhị hoàng tử, hơn nữa Đại hoàng tử là võ tướng, trong tay nắm binh quyền, nếu hắn trở về thì Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ phải kiêng dè.”
Ấn tượng về vị Đại hoàng tử này còn ít hơn cả Lục hoàng tử nữa, dù sao thì trong sách Lục hoàng tử là nhân vật phản diện, sau này làm rất nhiều chuyện, nhưng Đại hoàng tử vẫn là hoàng tử, người này chỉ quay lại một lần khi Trường Đức Đế chết, sau đó lại đi rồi.
Chỉ có điều Thái tử không phải người tốt, Đại hoàng tử đã tỏ thái độ rõ ràng như thế mà cuối cùng cũng không chạy thoát được.
Giang Lâm nói xong lại nhanh chóng bỏ ý định này đi, chỉ sợ Đại hoàng tử trở về cũng không phải đối thủ của Nhị hoàng tử mà có khi còn mất mạng vô ích nữa, đừng làm người ta bị liên lụy thì tốt hơn.
Khi cậu lắc đầu thì Vệ Vân Chiêu nắm lấy tay cậu: “Có cách rồi.”
Giang Lâm vội vàng hỏi: “Cách gì?”
Vệ Vân Chiêu không đáp, ánh mắt rơi xuống trên đôi môi mềm mại hồng hào của Giang Lâm: “Mấy ngày nay phu nhân ra ngoài cả ngày, hình như ta đã lâu không gặp phu nhân rồi.” Hắn thấy hơi tủi thân.
Giang Lâm đã hiểu, cậu rất chủ động khom lưng hôn hắn, còn thuận miệng cắn Vệ Vân Chiêu một cái.
Vệ Vân Chiêu: “...” Hoàn toàn khác với kế hoạch.
Giang Lâm đưa tay nâng cằm Vệ Vân Chiêu lên rồi nhìn người ta như tên lưu manh, một tay khác cọ mũi hắn: “Trông cũng đẹp đấy, cho đại gia đây hôn một cái nào.”
Vệ Vân Chiêu chủ động nhắm chặt mắt lại, cực kì tự giác.
Giang Lâm cười rồi hôn hắn thêm một cái nữa, cậu cảm thấy người này dễ thỏa mãn quá.
Nhưng thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, Giang Lâm vừa hôn xong đã hỏi Vệ Vân Chiêu nghĩ ra cách gì rồi, đến một chút thời gian cho người ta thưởng thức cũng không lưu lại cho người ta.
Vệ Vân Chiêu vừa bất đắc dĩ vừa tủi thân, nhưng dù sao cũng là phu nhân của mình nên đành phải cưng chiều thôi, vậy nên hắn thành thật nói ra biện pháp của mình.
“Ngày mai, phu nhân hãy đi gặp mấy người với ta.”
“Người nào?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Người của Thái tử.”
Cho dù hiện tại Thái tử bị giam tại Đông cung nhưng trong triều vẫn có người trung thành với hắn ta, những người đó đều mong Thái tử có thể sớm được thả ra.
Nhị hoàng tử là người thông minh nên sẽ hiểu dụng ý của hắn thôi.
“Được thôi.” Giang Lâm không có ý kiến gì.
Sau đó cậu đẩy Vệ Vân Chiêu về phòng thay quần áo, cả nhà ít khi có dịp ra ngoài chơi nên phải chơi cho đã, đến giờ giới nghiêm mới trở về mới được.
Vở “Đổng phủ sát hôn lục” này đêm nay bắt đầu diễn, Giang Lâm tin tưởng đêm nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Các vị phu nhân của nhà họ Vệ đã lâu không ra ngoài nên thật ra không cần khuyên thì họ cũng rất sốt sắng muốn đi ra ngoài một chút. Chỉ có Vệ phu nhân không muốn đi, những gì nhà họ Đổng đã làm với nhà họ Vệ là nỗi đau trong lòng Vệ phu nhân, hiện tại hai bên như nước với lửa, không bao giờ có thể hòa thuận lại như trước nữa nên Vệ phu nhân càng khổ sở.
Mặc dù bà ấy không một lòng vì nhà họ Đổng như lúc trước nữa, nhưng cũng không thể chấp nhận việc Giang Lâm nói ra tất cả cho người khác biết khiến thanh danh của nhà họ Đổng mất sạch.
Bà ấy còn cố gắng khuyên Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ không đi nhưng bị Tôn ma ma ngăn lại, nhà họ Đổng từng hạ cổ cho Vệ Vân Kỳ thì dựa vào cái gì mà muốn Vệ Vân Kỳ nhận nhà ngoại như họ Đổng cơ chứ?
Vậy nên ngoài Vệ phu nhân ra thì đêm nay tất cả chủ nhân của nhà họ Vệ đều ra ngoài.
Trước khi ra cửa, Giang Lâm dặn dò quản gia nhất định phải bảo vệ tốt trong nhà, không cho phép bất cứ người nào được tùy ý ra vào, cậu sợ chỉ ra ngoài chơi một chuyến mà lúc về thì trong nhà đã xảy ra chuyện.
Bên ngoài rạp hát đã chen chúc đông nghịt, phải có vé mới được vào, mà vé này không giống lúc trước, không phải mua lúc vào rạp mà là được chủ quán tặng khi mua sách, phải chờ đến ba ngày sau mới có thể trả tiền ngoài rạp rồi vào xem, vậy nên rất nhiều người không có vé chỉ đến xem cho vui mà thôi.
Khi đoàn người Giang Lâm đi vào thì có rất nhiều người nhìn theo, có điều sau khi họ tiến vào mới phát hiện người bên trong cũng đều là cả nhà đi cùng nhau.
Tiểu nhị đã dẫn quen Giang Lâm nên dẫn họ đến vị trí đã được chuẩn bị sẵn từ trước, trùng hợp lại ở bên cạnh hai nhà Chu, Đỗ.
Tuy gia chủ trong nhà không tới nhưng mẹ của Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh đều đến cả, ngoài ra còn có anh chị em của họ nữa nên ngồi rất đông.
Nguyên thân thân quen với hai vị phu nhân này nên tất nhiên là Giang Lâm cũng quen biết họ, mọi người ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau, Giang Lâm cũng giới thiệu các thím nhị phòng, tam phòng, tứ phòng cho hai vị phu nhân. Ba thím không thường ra ngoài nên không biết nhiều việc bên ngoài, còn hai vị phu nhân Chu, Đỗ không chỉ biết nhiều mà còn rất hay nói, phản ứng kinh ngạc cảm thán của ba thím khi nghe nói chuyện khiến hai vị phu nhân kia rất thỏa mãn.
Người lớn nói chuyện, bên trẻ con cũng không cần cậu nói cái gì thì đã chơi chung luôn rồi.
Ngay cả Vệ Vân Chiêu cũng không nhàn rỗi mà nói chuyện với anh trai của Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh, Giang Lâm rảnh rỗi nên nói với Vệ Vân Chiêu một tiếng rồi đi về phía sau tìm người.
Phía sau sân khấu kịch là một miếng đất trống, người nhiều mà đồ vật cũng nhiều.
Giang Lâm tìm được hai người Chu Thành Vọng trong đám đông, họ đang giục người khuân đồ, Chu Thành Vọng nhìn thấy Giang Lâm đến rồi thì lập tức vui vẻ: “Lâm Nhi, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ngươi mà không đến thì chúng ta cũng lo lắm.”
Y thật sự thấy hơi căng thẳng: “Đây là lần đầu tiên chúng ta làm chuyện như vậy, nếu như diễn hỏng thì sẽ xấu hổ chết mất.”
“Yên tâm, không hỏng được đâu, lúc trước ta thấy rất tốt rồi, hơn nữa hôm nay tới đều là người quen cả, có diễn hỏng cũng sẽ nể mặt ngươi mà không nói lung tung khắp nơi đâu, đừng sợ.”
Chu Thành Vọng không cảm thấy được an ủi một chút nào cả, y cảm thấy Giang Lâm chẳng biết nói chuyện gì hết.
Giang Lâm cười: “Nhất định có thể thành công mà, cả sảnh đường sẽ reo hò khen hay, sau đó các ngươi có thể ném cái mũ công tử bột này đi rồi.”
Chu Thành Vọng kiêu ngạo: “Nói cứ như ta cần lắm vậy, làm công tử bột tốt biết bao, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cho dù có đi quá giới hạn thì cũng chỉ bị mắng một câu vô dụng mà thôi, ta tình nguyện làm công tử bột.”
Giang Lâm cảm thấy lời này rất có đạo lý, giống như người xấu làm một chuyện tốt thì người khác sẽ nói hắn có lương tâm, mà người tốt không cẩn thận làm một chuyện xấu thì hết thảy danh tiếng tốt đẹp tích lũy lúc trước đều sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt, thay bằng những lời chửi rủa chỉ trích đếm không hết.
Vậy nên làm người tốt sẽ cực kỳ mệt mỏi, làm công tử bột dễ chịu hơn nhiều.
Ở phía sau chơi đùa một lúc đã đến thời gian mở màn, đám Giang Lâm cũng trở về phía trước ngồi chờ xem kịch.
Trang phục diễn và phông nền sân khấu phía sau đều được làm rất cẩn thận, riêng khúc hát mở màn đã thu hút được sự chú ý của người xem rồi, sau đó vở kịch mới chính thức bắt đầu. Người nhà họ Đổng ngồi cùng một chỗ, ngươi một lời ta một câu thương lượng cách đối phó với nhà họ Vân, tâm tư nham hiểm độc ác đều lộ ra ngoài, khán giả ở dưới đều có cảm giác họ đang thực sự nhìn thấy việc người nhà họ Đổng bàn bạc với nhau cách đối phó với nhà họ Vân.
Lời thoại dễ hiểu lại kèm thêm cả khúc hát dễ nghe, hình thức mới mẻ độc đáo này khiến những người đang xem hát phía dưới đều không nỡ chớp mắt.
Giống như Giang Lâm từng nói, cả sảnh đường thật sự đều đang reo hò khen hay.
Sau khi vở diễn kết thúc còn có rất nhiều người không nỡ đi, muốn xem thêm một lần nữa.
Từ phản ứng của họ cũng biết là vở diễn này đã thành công rồi, bắt đầu từ tối hôm nay, Thịnh Kinh sẽ đón một đợt hí khúc cao trào, tiền bạc kiếm đến mỏi tay, còn thanh danh của nhà họ Đổng thì cả đời này cũng đừng nghĩ tẩy sạch được.
Xem xong vở kịch này, người nhà họ Vệ vui vẻ đi về nhà, ngày hôm sau còn ngủ nướng nữa.
Sau khi Giang Lâm ngủ dậy mới biết Đổng nhị lão gia tới đây, cậu thực sự không bất ngờ một chút nào hết.
Đổng nhị lão gia muốn gặp Vệ Vân Chiêu nhưng Vệ Vân Chiêu đã sai quản gia từ chối thẳng thừng, hắn không muốn nhận loại họ hàng này nữa nên cũng không cần lui tới làm gì.
Quản gia trả lời theo lời dặn của Vệ Vân Chiêu, Đổng nhị lão gia tức giận đến mức đứng ở ngoài cửa chửi ầm lên là nhà họ Vệ không ra gì, cố ý bôi xấu danh tiếng của người nhà họ Đổng.
Quản gia nghe xong một lúc, cảm thấy ông ta đã gần mắng xong rồi mới nói: “Mời Đổng nhị lão gia trở về đi, danh tiếng của nhà họ Đổng thế nào thì trong lòng mọi người đều rõ cả, danh tiếng đó xấu đi như thế nào thì mọi người cũng biết, lão gia không cần làm loạn lên nữa.”
Đổng nhị lão gia bị quản gia chọc tức đến mức suýt nữa lao cả người xuống bậc thang, chờ đến lúc ông ta tức đến nổ phổi muốn tính sổ với quản gia thì quản gia đã sai người đóng cửa luôn rồi.
Đổng nhị lão gia càng tức hơn, đáng tiếc là không ai để ý đến ông ta cả, ông ta tức giận mà đến, lại tức giận hơn nữa mà đi, có người nói ông ta về đến nhà thì bị bệnh luôn.
Giang Lâm tạm thời còn không biết Thịnh Kinh lại sắp có lời đồn liên quan đến nhà họ Vệ, lúc này cậu đang đẩy Vệ Vân Chiêu đi gặp người khác.
Nơi đầu tiên họ đi là nhà họ Tào.
Từ khi Hoàng hậu và Thái tử đều bị giam lại thì nhà họ Tào làm việc liền biết điều hơn nhiều, ngay cả Tào Tuấn Tài cũng bị bắt ở trong thư viện đọc sách, không dám ra bên ngoài ăn chơi gì nữa.
Khi người nhà họ Tào bỗng nhiên nghe thấy Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm tới cửa xin gặp thì phản ứng đầu tiên chính là Giang Lâm lại đến bới lông tìm vết rồi.
Tào phu nhân gần như là nói mà không cần nghĩ: “Không gặp, bảo họ đi đi!”
Tào lão gia hỏi nhiều một câu: “Họ có nói là tới làm cái gì không?”
Người gác cổng nói: “Không ạ, chỉ nói là đến thăm lão gia thôi.”
Tào phu nhân nói: “Thăm ư, thăm nom cái gì, đúng là chồn chúc tết gà, không có ý tốt!”
Tào lão gia trong chớp mắt đã biến thành gà, ông ta lườm Tào phu nhân một cái: “Không biết nói chuyện thì nói ít thôi, mất mặt.”
Sau đó ông ta nói với gác cổng: “Mời họ đến tiền thính ngồi, ta tới ngay đây.”
Người gác cổng nhận lệnh đi ra ngoài, Tào phu nhân không vui hỏi Tào lão gia: “Lão gia gặp họ làm cái gì, lần trước Giang Lâm làm ầm ĩ đến mức ta bị người khác chê cười rất lâu, ai biết lúc này lại bày ra cái trò gì nữa.”
Tào lão gia sầm mặt xuống: “Nàng còn có mặt mũi nói câu đó nữa à? Nếu không phải do nàng bảo Tài Nhi đi ra mặt cho con bé nhà họ Giang kia thì sao lại xảy ra chuyện cơ chứ, may mà nàng không sai người tới nhà họ Giang cầu hôn, chứ nếu tranh nữ nhân với Hoàng thượng thì là chê nhà họ Tào chúng ta còn chưa đủ ầm ĩ đúng không?”
Tào phu nhân lầm bầm: “Khi đó ai biết Hoàng thượng cũng thích cô ta cơ chứ, từ trước tới giờ người Giang Cẩm Nguyệt thích vẫn luôn là Thái tử cơ mà.”
Tào phu nhân cảm thấy con bé Giang Cẩm Nguyệt này đúng là buồn cười, thích là con nhưng cuối cùng lại lấy phụ thân, trên đời này cũng không tìm ra được mấy kẻ không biết xấu hổ như cô ta.
Tào lão gia cũng không vừa mắt Giang Cẩm Nguyệt, một cô gái chưa lấy chồng lằng nhà lằng nhằng không rõ ràng với người khác thì có thể tốt đẹp đến đâu được, người như vậy ai cưới vào nhà đều sẽ gặp tai họa cả.
Ông liếc nhìn Tào phu nhân một cái rồi đi thẳng ra cửa gặp hai người Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu nói đến gặp thì thật sự chỉ là đến gặp mà thôi, tán dóc nửa ngày cũng không nói một câu quan trọng nào cả, Tào lão gia cũng ngơ ngác không đoán ra hắn có ý đồ gì.
Ngay khi Tào lão gia thiếu kiên nhẫn muốn hắn nói thẳng thì Vệ Vân Chiêu lại cáo từ đi rồi, Tào lão gia sầm mặt lại, rất không vui vẻ mà hừ một tiếng rồi sai người đưa hắn ra ngoài, cũng quyết định sau này không cho người này vào cửa nữa.
Mà ngày hôm nay còn có vài nhà cũng trải qua chuyện này, tất cả đều đưa Vệ Vân Chiêu vào trong danh sách sau này không cho phép vào cửa nữa.
Người theo dõi Vệ Vân Chiêu nhanh chóng nhận ra những người mà hôm nay hắn đến gặp đều là người theo phe Thái tử, Nhị hoàng tử vừa nghe tin này xong thì lập tức ném bút trong tay xuống, nghiến răng nghiến lợi quát tên Vệ Vân Chiêu.
“Khá lắm, dám giả vờ ngớ ngẩn để đe dọa bản điện hạ. Thật sự cho rằng ta kiêng dè không dám động đến hắn hay sao?” Ánh mắt của Nhị hoàng tử lạnh buốt.
Tiếu Dương tiến lên hai bước rồi hỏi dò: “Điện hạ, có cần thuộc hạ dẫn người vào không?”
Mặc dù đối phó với Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu hơi phiền phức nhưng những người khác trong nhà họ Vệ đều tay trói gà không chặt, giết họ sẽ dễ dàng hơn nhiều, hoặc phóng hỏa khiến toàn bộ nhà họ Vệ lụi tàn theo lửa, tên tàn phế Vệ Vân Chiêu kia cũng chưa chắc có thể chạy thoát được.
Nhị hoàng tử trầm ngâm một lát ròi dặn dò Tiếu Dương: “Cho chúng một bài học để chúng biết bản điện hạ không phải người mà chúng có thể tùy ý đe dọa được, nếu thức thời thì mau chóng giao người ra đây, bằng không bản điện hạ có không thiếu cách để đối phó chúng đâu.”
“Vâng!”
Khí trời dần dần chuyển lạnh vào thu, sau khi Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu về nhà không bao lâu trời bắt đầu mưa, còn càng mưa càng lớn, đến nửa đêm còn có sấm sét nữa.
Nương theo tiếng sấm này còn có một tiếng nổ vang rung trời, tiếng nổ này ở ban đêm đánh thức rất nhiều người.
Sấm sét đánh xuống, một mảnh rừng ngoại ô Thịnh Kinh bốc lên ánh lửa.
Giang Lâm khoác quần áo đẩy Vệ Vân Chiêu đến ngoài cửa nhìn về phía bốc lên ánh lửa, trong lòng Giang Lâm dâng lên một dự cảm không hay: “Đó là hướng mỏ đá mà Tuần Thất nói đúng không?”
Một tia chớp cắt ra bầu trời đêm, lại một tiếng sấm vang lên chấn động đến mức cơ thể run lên theo bản năng.
Trong mắt Vệ Vân Chiêu hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, y nhìn chằm chằm hướng bốc lên ánh lửa một hồi lâu rồi mới nói một câu: “Y đang diệt khẩu rồi.”
Khắc phục hậu quả, diệt khẩu, che lấp bằng chứng tội nuôi dưỡng binh lính riêng của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT