"Dưa Nhỏ?" Giang Ảnh cắt ngang, "Đừng đọc nữa."
Cậu tự đi xem cho rồi, không biết Thích Trục kiếm đâu ra cái thứ thiểu năng trí tuệ đi đọc bình luận của cư dân mạng này nữa.
"Mình vẫn chưa đọc xong mà, bạn không muốn nghe nữa à?" Dưa Nhỏ cứng nhắc hỏi lại, "Vậy thì để mình mở cho bạn nghe bài hát của Giang Ảnh nhé, có được không nào?"
"Không nghe, sao tao phải nghe bài hát của mình chứ?" Giang Ảnh vừa lật gối tìm điện thoại, vừa từ chối Dưa Nhỏ. Cậu cũng chỉ có mấy bài hát mở đầu với kết thúc phim thôi, luyện tập n lần, ghi âm n lần, lúc kêu gọi fans đi vote, bản thân cậu cũng nghe thêm n lần nữa, đã nghe chán lắm rồi.
"Được thôi, mặc dù không thể hiểu nổi sở thích của bạn nhưng Dưa Nhỏ sẽ luôn ở bên bạn." loa thông minh tiếp tục lải nhải, "Tiếp theo thì mình đề cử cho bạn bài hát cá nhân của Thích Trục nha."
Thôi thì nghe vậy, cái thứ thiểu năng này sao mà nhiệt tình quá thế. Giang Ảnh cảm thấy lướt Weibo mới là trọng điểm cơ.
Cậu đoán không sai, phỏng vấn hồi chiều của Thích Trục đã được đăng rồi, đăng đúng khung giờ vàng của buổi tối. Mấy tác phẩm của Thích Trục khi trước cũng thu hút được rất nhiều fan, sự quan tâm của cư dân mạng với anh vẫn luôn rất cao, fan của Thích Trục lại toàn là fan trung thành, bất kể là anh tham gia tiết mục gì thì fan cũng nô nức đi ủng hộ, độ thảo luận rất là cao. Bởi thế nên đài Trái Dừa vừa đăng video phỏng vấn là fan nhà Thích Trục nhảy vô ngay lập tức...
[Tui đọc tiểu thuyết rồi, vô cùng hài lòng với tạo hình này luôn, tui đã chờ phỏng vấn lâu lắm rồi í, nhà đài có tâm quá à.]
[Tới coi phỏng vấn của anh mình thôi, không biết lần này phóng viên có nghĩ ra cái gì để "hố" Thích Trục không ha.]
[Tui vẫn luôn cảm thấy xem phỏng vấn của Thích Trục như kiểu đi xem quảng cáo sản phẩm í, chả khác gì lúc tui báo cáo công tác của bản thân, túm lại là rất phá cách luôn há há há.]
[Các chị em ới, đừng tám nữa, xem trước đi. Phỏng vấn lần này có kinh hỉ, tui đảm bảo mấy người sẽ quay lại đây cười ngất cho mà coi.]
Sau khi được hậu kỳ biên tập lại thì video phỏng vấn này quả thực rất hay ho. Sau khi hỏi xong mấy câu hỏi quy củ là đến phần đọc bình luận mà cư dân mạng mong chờ nhất.
[Trời đất ơi, tui cứ tưởng thầy Thích của tụi mình sẽ không quan tâm đến mấy thứ này trên Weibo chứ, không ngờ ảnh lại biết nhiều như thế, cảm động quá à.]
[Tui đã bảo rồi mà, nhà mình không thể cứ cho rằng Thích Trục không lướt Weibo mà đến vote cũng lười như thế được. Tui thấy ấy à, có khi ảnh toàn ngấm ngầm đi xem í.]
[Tui quay lại cười ngất này, người chết luôn á, ảnh biết nhiều quá rồi! Không đúng lắm nha, có phải Thích Trục lén lút tìm thầy dạy không vậy?]
[Tấm thứ ba từ dưới lên là chị em nào viết vậy? Dẩy cp trước mặt chính chủ luôn kìa.]
Mấy bình luận này đều do đài Trái Dừa thu thập trên Weibo. Từ ba ngày trước, đài Trái Dừa đã đăng Weibo bảo sẽ đi tới đoàn làm phim phỏng vấn Thích Trục rồi, nhà đài cũng tiết lộ phần đọc bình luận nên giờ mấy cư dân mạng được chọn sôi nổi chụp ảnh đi khoe sự may mắn của mình.
Cư dân mạng số 1: Mẹ ơi! Tui may mắn quá à. Bình luận đầu tiên ảnh đọc là của tui đó. Tui hạnh phúc chết mất, giờ tui có thể ngồi làm thêm mười mấy bài thi thử nữa, đu idol làm tui tràn trề tinh thần học tập.
Cư dân mạng số 2: QAQ, nếu mà biết sẽ được chọn thì em đã viết dài hơn rồi huhuhu. Giọng của anh hay vô cùng! Em cứ tưởng đài Trái Dừa sẽ không nhìn thấy cô gái nhỏ bé này chứ, cảm ơn Trái Dừa ạ.
Cư dân mạng số 3: A há! Âm thầm quan sát.jpg, tấm thứ ba từ dưới lên là do tui viết. Phản ứng của thầy Thích thú vị quá trời, tui mãn nguyện rồi. Không phải tui cố ý dẩy đầm trước mặt chính chủ đâu, tui nói bừa thôi mà, không ngờ bình luận của tui lại bị đài Trái Dừa chọn trúng. Cảm ơn Trái Dừa, tín nữ chẳng có gì để báo đáp, nguyện ăn chay ba ngày.
Cư dân mạng số 3 giương nanh múa vuốt không cẩn thận dẩy cp trước mặt chính chủ bị Giang Ảnh nhắm trúng rồi. Tên Weibo của cư dân mạng này rất dài, là "Một Trái Chanh Ẩn Sâu Trong Núi".
"Sao nhìn quen thế nhỉ?" ID nhìn quen, ảnh đại diện nhìn cũng quen, Giang Ảnh ấn vào trang chủ Weibo của đầu sỏ gây tội.
Giang Ảnh: "..."
Úi chà, là người quen thật này.
Cư dân mạng "Một Trái Chanh Ẩn Sâu Trong Núi" có 12 vạn fan. Tin chứng thực Weibo là "Đội trưởng đội biện luận của trường đại học A" và cả...
Top 1 ba năm liên tiếp của app "Cãi Cọ".
ID của vị cư dân mạng này trong "Cãi Cọ" là "Trái Chanh", quanh năm suốt tháng đóng cọc trên app, một năm có 365 ngày, cô cãi nhau hơn 2000 trận. Giang Ảnh cứ cho rằng cô vào app coi như là để lấy cái danh người chơi lâu năm thôi, những mà Trái Chanh dùng thực lực của mình để nói cho Giang Ảnh biết: chỉ cần cố gắng thì chắc chắn kỳ tích sẽ xảy ra.
Nói thật... một vài sinh viên đại học rảnh rỗi quá nhỉ.
Giang Ảnh chậm rãi kiềm chế lại cái tay đang muốn làm loạn của mình, cậu quyết định phải thực hiện phép lịch sự xã giao giữa các boss, khi thấy nhau trên Weibo nhất định phải đi đường vòng.
Không biết ai lại chọn trúng bình luận của Trái Chanh, lại còn bưng đến trước mặt Thích Trục nữa. Vốn dĩ mọi người đều cho rằng có lẽ Thích Trục không đọc được hoặc nếu có đọc được thì anh cũng sẽ né tránh cái vấn đề này. Mà chẳng ai ngờ phản ứng của Thích Trục lại tuyệt vời như thế.
[Anh ấy được vãi! Thích Trục: Tôi hiểu nhưng mà tôi không nói đâu, để tôi kêu người trong cuộc còn lại ra hàn huyên với mấy người một lát nhé.]
[!!! Sao cậu ấy lại biết Giang Ảnh đang nghe trộm? Thần kỳ vậy? Hai người đứng ở cửa đang làm gì thế, bỏ điện thoại ra quét mã gì vậy?]
[Giang Ảnh bảo con người cậu xấu quá à, tui cũng cảm thấy thế. Hình như tui đã get được một xíu cái sự "xấu xa" của Thích Trục rồi, ngó còn đẹp trai hơn bình thường nữa.]
[Lần này không ai lên cãi bảo quan hệ của hai người họ kém nữa à? Tôi thấy rất tốt mà nhỉ.]
[Chắc gì, biết đâu để tuyên truyền cho phim truyền hình thì sao?]
[Đã nói bao nhiêu lần rồi,《Đúng dịp tuyết rơi》là chính kịch, người ta dựa vào nội dung phim với cả chế tác, ứ cần tuyên truyền thế này đâu.]
[Vốn dĩ chả có gì để cãi, "Ông Chủ Cua" là chó kick war, Silhouette tui đây nhấn mạnh thêm một lần nữa, mong chờ sự hợp tác của hai người họ!]
Bản thân Ông Chủ Cua đang lướt Weibo: "..."
Thôi được rồi, từ đầu đến cuối, cậu không có quyền lên tiếng trong chuyện này.
"Tiểu Ảnh đã ngủ chưa?" cửa phòng Giang Ảnh vang lên tiếng gõ cửa.
"Chưa chưa chưa." Giang Ảnh nhảy xuống giường chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, cả hai đều ngây cả người.
"Cậu nghe bài hát của tôi à?" Có vẻ Thích Trục hơi bất ngờ.
Không chỉ nghe đâu mà còn mở âm lượng tới 90% nữa đấy. Không mở cửa thì không sao, vừa mở cửa cái là cả hành lang đều nghe thấy tiếng nhạc
Giang Ảnh: "Tôi chưa kịp tắt."
Giang Ảnh: "Chả hay tí nào."
Thích Trục: "?"
Giang Ảnh: "..." Phì, thà không nói còn hơn.
Thích Trục đóng cửa sau lưng mình lại, anh bước vào trong quan sát căn phòng được thu xếp tạm thời của Giang Ảnh, sau cùng ánh mắt anh dừng lại trên "bạn học Dưa Nhỏ" đặt ở đầu giường cậu.
"Cậu vẫn ổn chứ?" Thích Trục nhìn qua Giang Ảnh.
"Hả?" Giang Ảnh hoang mang xong mới nhận ra tại sao Thích Trục lại hỏi thế, là do hồi chiều lúc treo lên dây cáp cậu tí thì ngã, "Không sao rồi, cũng nhờ cậu đỡ kịp nên mới không sao."
"Sau này lúc quay phim phải chuyên tâm vào." Thích Trục nói tiếp, "Mặc dù các biện pháp bảo hộ của đoàn làm phim rất tốt nhưng cậu mà ngã thì cũng đau lắm đấy."
Thích Trục: "Có chuyện gì quan trọng đến mức lúc quay phim cũng phải nghĩ tới?"
Quả thực lúc ấy Giang Ảnh hơi thất thần. Trong cảnh quay đó, khoảng cách giữa hai người họ gần lắm, gần đến mức tự dưng Giang Ảnh nghĩ tới cái vấn đề cực kỳ chán ngắt như kiểu không biết lông mi của mình với Thích Trục ai dài hơn ai nhỉ. Do đó động tác tay tới rồi nhưng chân lại không theo kịp nên cậu mới suýt ngã.
Nguyên nhân như thế sao có thể nói với Thích Trục được.
"Có gì đâu." Giang Ảnh lắc đầu, "Cậu tới còn chuyện gì nữa không?"
"À phải rồi. Lớp trưởng ơi, cậu muốn ăn cái này không?" Giang Ảnh mở vali của mình ra, lục tìm gói kẹo hoa quả, đem chia cho Thích Trục, "Trợ lý mua cho tôi đấy, tôi nhớ hồi trước cậu thích ăn kẹo này lắm mà."
"Ừ." Thích Trục nhìn Giang Ảnh nói chuyện thì rõ hào phóng mà động tác lại keo kiệt phát sợ, cậu bóc gói kẹo ra nhét vào túi anh mỗi mấy cái. Anh nói: "Tôi tới để thảo luận với cậu về bài hát của nhân vật."
Giang Ảnh: "Bài hát gì cơ?"
Thích Trục bước tới vỗ nhẹ vào bạn học Dưa Nhỏ, tiếng nhạc trong phòng bỗng ngừng bặt.
"Không phải bài hát của《Đúng dịp tuyết rơi》đều để T.ATW hát à?" lúc trước Giang Ảnh đã nghe anh mình nói rồi.
"Đấy là bài hát đầu phim với kết phim thôi, còn có bài hát của nhân vật nữa, cả bốn vai chính đều có." Thích Trục kiên nhẫn giải thích cho cậu, "Cậu tự hát hay để đoàn làm phim mời người khác hát?"
"Tôi tự hát, tôi tự hát." Giang Ảnh giơ tay xung phong, "Tôi muốn lên top."
"Tôi cũng cảm thấy thế, nên hồi trưa người bên đoàn làm phim hỏi tôi đã đồng ý giúp cậu rồi." Thích Trục nói, "Vừa nãy đột nhiên nhớ ra nên qua báo với cậu một tiếng thôi."
Ô hóa ra người này tiền trảm hậu tấu à.
"Lớp trưởng này, cậu biết nhiều quá rồi đấy." Giang Ảnh bảo.
"Thế cậu muốn thế nào?" Thích Trục nhìn Giang Ảnh bằng ánh mắt thăm dò, anh tiện tay vuốt lại mấy nhúm tóc bị vểnh lên của cậu, "Diệt khẩu à?"
Tiếng hát ở trong phòng đã ngừng, khoảng cách giữa hai người lại quá gần. Vốn dĩ Giang Ảnh chẳng thấy gì đâu nhưng mà lúc nãy cậu lướt Weibo, đọc bình luận của cư dân mạng nên bây giờ cái bình luận nào đó lại xuất hiện trong đầu cậu.
[Thực ra hai cậu ấy ngọt lắm í, cực kỳ đẹp đôi luôn.]
Bởi vì tự dưng nghĩ đến cái này nên bỗng nhiên Giang Ảnh cảm thấy từ ánh đèn đến bầu không khí trong phòng có hơi kỳ lạ.
Đẹp đôi không?
Giang Ảnh cũng ship cp của người khác nhiều phết rồi, có cp cậu ship BE, cũng có cp cậu ship cuối cùng cũng về chung một nhà. Nhưng mà trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới việc có ngày mình cũng bị ship.
Thế cp của mình sẽ có kết cục như thế nào nhỉ?
"Giang Tiểu Giang à, có phải dạo gần đây số lần cậu nhìn tôi rồi thất thần hơi nhiều không thế?" Thích Trục lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cậu.
"Cậu đẹp mà." Giang ảnh qua loa trả lời nghi vấn của Thích Trục rồi phất tay đuổi anh về.
Cánh cửa phòng đóng sập lại sau lưng Thích Trục. Giang Ảnh dựa vào cửa, cậu đưa tay lên áp vào lồng ngực, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim của bản thân.
Miêu Dã vừa mới tan làm đi ngang qua hành lang, cậu ta nhìn thấy Thích Trục dựa lưng vào cửa, trên môi khẽ nở nụ cười. Cậu ta nhìn một lát, trong đầu đầy dấu hỏi chấm, mãi tới lúc đi xa rồi Miêu Dã mới nhớ ra, hình như cái cửa Thích Trục dựa vào là cửa phòng của anh Giang nhà mình!
Giang Ảnh đi tìm Tề Tuấn tâm sự.
[Krabby Hoang Mang]: Tuấn à.
[Tề Tuấn]: Í, nhị thiếu đổi tên rồi à?
[Tề Tuấn]: Đây là acc làm việc của tao, không thể đổi cái tên lòe loẹt như mày được.
[Tề Tuấn]: Sao mày lại hoang mang.
[Krabby Hoang Mang]: Chắc do tao lướt Weibo nhiều quá.
[Tề Tuấn]: Có lý, Tề tổng nhà tao thường bảo, thanh niên mấy đứa bớt lướt Weibo lại đi.
[Tề Tuấn]: Mày nên đi cãi nhau thì hơn.
Có lý đấy.
Vừa rồi vẫn chưa nói xong với đồ đệ, Giang Ảnh quyết định đi nói chuyện tiếp.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Còn đó không còn đó không?
[Cãi Cọ 3357868]: Đây đây.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Tự dưng tui hơi trống rỗng.
[Cãi Cọ 3357868]: Có cần tôi hiến thân không?
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Cậu thay đổi rồi.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Hình tượng vô dục vô cầu của cậu sụp đổ rồi đó, đồ đệ à.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Dù gì thì bây giờ tui cũng rảnh, để tui giảng bài mới cho cậu nhá.
[Cãi Cọ 3357868]: Ừ.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Lúc trước toàn chỉ cậu cách cãi nhau trên mạng, giờ giảng về cãi nhau ngoài đời thực đi. Ngoại trừ mấy đứa ngu ngốc tự chạy tới nộp mạng ra thì cậu cũng có thể đi kiếm chuyện, tự tìm thú vui cho cuộc sống tẻ nhạt của mình.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Tui dạy cậu cách kiếm chuyện nha.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Nhưng mà phải cẩn thận lựa chọn mục tiêu để kiếm chuyện. Chúng ta không được ức hiếp người khác, chúng ta cùng không thể chọc vào người không nên chọc, nhất định phải tìm được đối tượng phù hợp.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Tui vẫn luôn kiếm chuyện với lớp trưởng của tui.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Cậu ta chính là thú vui của tui.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Cậu có thể thử với người bạn thích bắt bẻ kia của cậu ha.
[Cãi Cọ 3357868]: Ừm, được.
[Cãi Cọ 3357868]: Kiếm chuyện thế nào?
_ _ _