@Tựa Như Chiếc Bóng Đuổi Theo Ánh Sáng Trong Giấc Mộng: Blogger là một đám chó má. Các người cứ chờ xem, anh tụi này đang trên đường chạy tới đấy!

Nhưng mà nằm ngoài dự liệu của Silhouette, lần này Giang Ảnh vô cùng im hơi lặng tiếng. Cậu không like, không dẫn đầu đi mắng lại blogger, đến Weibo cũng mấy ngày rồi không online.

Xảy ra chuyện khác thường, chắc chắn là có điều kỳ quái.

Các chị em Silhouette bắt đầu có vài người lo lắng không yên.

[Anh tụi mình đã mấy ngày không update rồi.]

[Phải đấy. Đừng vậy mà... Không phải Giang Ảnh thích nhất mấy trường hợp blogger dâng đầu đến tặng như thế này à?]

[Không thì đi hỏi thử Giang Tầm đi, hai người họ là anh em mà.]

[Thôi đừng. Tui cảm thấy Silhouette tụi mình cũng lớn rồi. Nhà người ta idol xảy ra chuyện, fan xông lên chiến đấu. Nhà mình hơi có chuyện gì là lại chạy về gào khóc với Giang Ảnh. Ai cũng tự xưng là fan mama, đây là chuyện mà fan mama sẽ làm hả!]

[Cô ấy nói đúng đấy. Ảnh cũng có cuộc sống của mình mà, có chuyện gì thì chúng mình cứ tự giác xông lên là được.]

Sau khi cuộc thảo luận ngắn ngủi kết thúc, fan hai nhà lại tiếp tục chửi nhau. Mấy ngày này chỉ cần mở hot search của Weibo là thấy "fan Thích Trục, fan Giang Ảnh".

Đoàn làm phim cũng cần sự chú ý của mọi người, bởi vậy việc fan hai nhà mắng chửi nhau đối với đoàn làm phim mà nói thì cũng khá là vui tai vui mắt. Độ hot cũng đã đến mức này rồi, cư dân mạng đều có thể cảm nhận được bộ phim truyền hình《Đúng dịp tuyết rơi》có lẽ cũng sắp công bố.

Mấy ngày nay Giang Ảnh đều ngồi nhà đọc kịch bản《Đúng dịp tuyết rơi》. Cậu dần phát hiện ra, ở cuộc bình chọn diễn viên lúc trước, cư dân mạng cũng không hẳn là chỉ muốn gây rối. Nhân vật Tuyên Mạt Linh này có rất nhiều ý nghĩ giống với cậu.

Mấy chuyện xảy ra trên Weibo dạo gần đây cậu cũng chẳng thể phát hiểu ý kiến. Trong lòng có điều muốn nói mà chẳng thể nói ra, Giang Ảnh nghẹn đến là khó chịu. Mọi người đều bận rộn làm việc, vậy nên cậu chỉ đành đi trêu chọc Thích Trục.

[Krabby]: [Chọt chọt]

Thích Trục ngay lập tức trả lời.

[Lớp Trưởng]: ?

[Krabby]: Tôi hỏi cậu, có phải cậu đã sớm biết việc chúng ta sẽ cùng đóng phim không?

[Krabby]: Tui phang sầu riêng vào đầu cậu bây giờ.jpg


[Lớp Trưởng]: Ừ.

[Lớp Trưởng]: Hôm đó đạo diễn muốn sắp xếp cho chúng ta đối diễn, nhưng mà cậu lại bỏ về trước.

Giang Ảnh: "..."

Được được được, hỏi ra lại chính là lỗi của mình.

[Krabby]: Cậu đọc kịch bản chưa?

[Lớp Trưởng]: Đang đọc.

[Krabby]: Cậu cảm thấy nhân vật Tuyên Mạt Linh này thế nào?

[Lớp Trưởng]: Còn phải xem đứng ở lập trường nào đã.

Ý gì đây? Giang Ảnh không hiểu lắm.

[Krabby]: Nói tiếng người xem nào?

[Krabby]: Bé khủng long gào thét.jpg

[Lớp Trưởng]: Đứng ở lập trường của Lạc Nam Kha, nhân vật chính trong sách mà nói thì tôi cảm thấy cậu ta là một kẻ ngang tàng bướng bỉnh. Nhưng mà đứng ở lập trường của bản thân tôi thì tôi cảm thấy cậu ta có cá tính, cũng rất kiên định, có thể sống cuộc sống mà mình muốn.

[Krabby]: Ỏ? Vậy ý cậu là Lạc Nam Kha không được sống theo cách mà hắn muốn sao?

[Lớp Trưởng]: Ừ, hắn không vui vẻ. Hắn rơi vào tay hết kẻ này lại tới kẻ khác, bằng hữu trước đây đều phản bội hắn, hắn sống không hề vui vẻ.

Cái kết của《Đúng dịp tuyết rơi》là nhân vật phản diện thân bại danh liệt, nhân vật chính ngồi hưởng vinh quang, nhưng Thích Trục lại nói Lạc Nam Kha sống chẳng được vui vẻ. Cách lý giải này của anh khiến Giang Ảnh cảm thấy vô cùng mới lạ.

[Lớp Trưởng]: Nếu tôi là Lạc Nam Kha, nhất định tôi sẽ không để Tuyên Mạc Linh rơi vào đường cùng như thế.

[Krabby]: Tôi tán thưởng cậu.

[Krabby]: Chỉ một phút thôi.

Tuy Giang Ảnh không muốn thừa nhận nhưng cuộc nói chuyện với Thích Trục lần này quả thực đã cho cậu rất nhiều gợi ý. Cậu bắt đầu dùng cái nhìn của nhân vật để xem xét toàn bộ câu chuyện. Nhân vật sống trong nội dung câu chuyện, mỗi người đều có quan hệ với nhau.

Cậu cảm thấy tư tưởng của mình thông suốt hẳn, đang muốn tiếp tục đọc kịch bản thì Thích Trục lại lên QQ chọt cậu.

[Lớp Trưởng]: [Chọt chọt]

[Krabby]: ?

[Krabby]: Cái gì đấy?

[Lớp Trưởng]: Đi ăn cơm.

[Krabby]: Ối mẹ ơi, ai muốn ăn cơm với cậu!

[Krabby]: Hứ bốn phương tám hướng.jpg

[Lớp Trưởng]: Cậu chuẩn bị đi, hai mươi phút nữa tôi đến dưới lầu nhà cậu.

[Lớp Trưởng]: Tối nay nhà đầu tư với đội ngũ chế tác của đoàn làm phim đi ăn cơm. Anh cậu bảo anh ấy bận lắm, không đi được, cậu đi cũng thế thôi.

[Lớp Trưởng]: Còn nữa, anh ấy nói, cậu lái xe vặn vẹo như rắn bò vậy, anh ấy không yên tâm, nên tôi đành miễn cưỡng tới đón cậu vậy.

[Krabby]: Tôi có bằng lái xe, thi bằng chính sức mình! Cậu coi thường ai đấy?

[Lớp Trưởng]: Ở hạng mục thứ hai, cậu thi đi thi lại mấy lần liền. Lý do bao gồm: lùi xe, nhập làn, đâm vào chỗ để xe của người khác, đi xe đường vòng chữ S thì đâm lên bụi hoa, địa điểm dừng xe được chỉ định là ở sườn núi thì cậu lại chạy đến chạy xuống chân núi, cùng với vài lý do khác nữa.

[Lớp Trưởng]: Còn hạng mục thứ ba nữa, bởi vì cậu không nghe nhắc nhở giới hạn đường thi nên chạy xe ra khỏi khu vực thi.

[Krabby]: ??? Cậu biết quá nhiều rồi đấy.

[Lớp Trưởng]: Tối nay Úc Vân Tri, tác giả của nguyên tác《Đúng dịp tuyết rơi》cũng đến. Trong truyện có chỗ nào cậu không hiểu thì hỏi người ta. Mau chuẩn bị ra ngoài đi.

Đã nói đến nước này rồi, lại cũng không phải ăn cơm với một mình Thích Trục nên Giang Ảnh chuẩn bị một chút để ra ngoài. Cậu vừa ra khỏi tiểu khu thì có chiếc xe thể thao dừng ngày trước cửa, Thích Trục nhìn cậu bước tới, lúc này mới tháo kính râm xuống.

"Đi ăn có một bữa cơm, cậu không thể đi cái xe nào khiêm tốn chút à." Giang Ảnh nhìn cả người Thích Trục đều là hàng hiệu cao cấp, lại nhìn áo hoodie, giày thể thao vừa rồi mình tiện tay tròng lên người, cậu bỗng cảm thấy hình như mình không được khí thế cho lắm.

Tiểu khu của bọn họ là tiểu khu cao cấp, không sợ có paparazzi rình mò. Nhưng mà vì Thích Trục làm màu quá nên mấy người đi qua đều ngó lại xem.

"Đi thôi, đi thôi." Giang Ảnh chẳng vui vẻ gì trèo lên xe.

Cửa xe thể thao chậm rãi hạ xuống, xe phóng tới nơi ăn cơm, cả đường đi vang lên tiếng động cơ xe kiêu căng ngạo nghễ.

Sau khi lên xe, Giang Ảnh mới tháo kính râm. Cậu tựa vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm vào Thích Trục đang lái xe, tâm tình có chút phức tạp. Người này nhìn có vẻ không phải đang đi ăn cơm, mà là sắp phải lên thảm đỏ đến nơi rồi.

"Bình thường cậu ra ngoài đều màu mè vậy hả? Đây là đi ăn cơm, không phải đi tham gia cuộc thi sắc đẹp đâu." Giang Ảnh không thể không thừa nhận, Thích Trục nổi tiếng không phải chỉ vì kỹ năng diễn xuất. Điều kiện ngoại hình của Thích Trục rất tốt, cũng rất biết ăn chơi.

Thích Trục trước giờ vẫn thế, chẳng thích phản ứng lại người ta. Giang Ảnh cằn nhằn mười câu, anh mới nhàn nhạt đáp lại một tiếng: "Ờ."

Thấy thái độ hờ hững thờ ơ của anh, trong lòng Giang Ảnh chợt ngứa ngáy, cậu lại muốn gây hấn rồi.

"Thích Trục này."

"Sao?"

"Cậu biết không?" Giang Ảnh nghĩ tới mấy bức ảnh của Thích Trục mà cậu nhận được mấy hôm trước, "Fan của cậu không phải thích con người cậu đâu, các cô ấy chỉ thèm khát thân thể cậu thôi."

"Ừm." Thích Trục chẳng có phản ứng mà Giang Ảnh muốn nhìn, anh chỉ hỏi lại một câu, "Làm sao cậu biết?"

"Tất nhiên là do..." Giang Ảnh đang định nói là do mấy cô ấy nói cho cậu biết, lời đến môi rồi mới thấy sai sai. Cậu vội đưa tay che miệng, ánh mắt nhìn Thích Trục đầy cảnh giác, "Cậu cười cái gì?"

Thích Trục lập tức không cười nữa.

Chả hiểu sao Giang Ảnh lại hơi ấm ức. Tiếng dương cầm trong xe vô cùng tao nhã, cộng với mùi nước hoa nam tính trên người Thích Trục thỉnh thoảng lại bay tới. Tất cả đều khiến cho Giang Ảnh cảm thấy đồ mình mặc trên người hôm này cực kỳ giống hàng mua bên vỉa hè.

"Anh Thích ơi." Giang Ảnh đột nhiên gọi.

"Hả?" Lâu lắm rồi Thích Trục mới nghe thấy xưng hô này, anh hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn cậu một cái.

Anh lớn hơn Giang Ảnh một tuổi. Lúc bé, Giang Ảnh bụ bẫm cực kỳ dính người, cả ngày đi sau lưng anh gọi anh Thích ơi, anh Thích à.

Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang. Không được mấy năm, thằng nhóc dính người kia lớn lên lại ngang ngược thích đi cãi lộn, Thích Trục cũng không được nghe cách gọi này nữa.

"Em đổi bài khác nhé." Giang Ảnh hỏi, "Được không?"

Thích Trục: "Đương nhiên là được."

Giang Ảnh đạt được mục đích, nhoẻn miệng cười. Cậu đổi qua ca khúc DJ "Lay động xã hội".

Vậy nên, suốt quãng đường còn lại, Thích Trục lái xe trong tiếng hát lệch tone của Giang Ảnh.

_ _ _

Shiguang: Dịch tới khúc "cửa xe hạ xuống" thấy không giống bình thường lắm nên đi search thử. Con xe thể thao của anh Thích là loại xe cửa cánh chim, đại loại như hình dưới nè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play