~ THỜI KHẮC NGUY HIỂM ~
Đúng 4 giờ sáng, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách vào phòng chỉ huy, nói: "Đàn anh Trác, Tiểu Niên, hai người về nghỉ đi, em với Bình Sách thay ca."
Trác Phong cười nói: "Được, giao cho hai đứa nhé."
Trác Phong và Chương Tiểu Niên ra khỏi phòng chỉ huy, đúng lúc này, vô số vật thể nhỏ li ti sượt qua bên ngoài cửa sổ, Chương Tiểu Niên dừng lại, tò mò chỉ ra ngoài hỏi: "Là mưa sao băng ạ? Không giống mưa sao băng em nhìn qua kính viễn vọng hồi trước lắm."
Trác Phong nói: "Đương nhiên phải khác. Mưa sao băng trước đây chúng ta thấy là vệt sáng sinh ra khi sao băng lướt qua và ma sát với tầng khí quyển."
Trác Phong vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ...
Nhìn ra xa, có thể thấy vô số mảnh vụn đủ kích cỡ bay về cùng một hướng như bị sức mạnh gì đó hút vào, nhanh như sấm chớp. Thoạt trông rất giống mưa sao băng, nhưng sau một hồi quan sát, sắc mặt Trác Phong chợt thay đổi, "Đây không phải mưa sao băng, rất có thể là bão cát!"
Việt Tinh Văn lập tức cảnh giác, "Bão cát sa mạc?"
Trác Phong gật đầu, "Ừ, bão cát sa mạc được tạo thành từ những viên có dạng nham thạch, nhưng viên này cũng được gọi là "Micrometeoroid" hoặc "thiên thạch micrô", đặc điểm của nó là thể tích nhỏ, nhưng tốc độ rất nhanh."
Trác Phong hít sâu rồi nhìn sang Việt Tinh Văn, quyết đoán nói: "Đánh thức mọi người đi! Chúng ta phải nhanh chóng tránh khỏi những mảnh vẫn thạch[115] này, nếu không rất có thể phi thuyền sẽ bị va hỏng!"
115, Vẫn thạch là phần còn lại của thiên thạch đến từ vùng không gian giữa các hành tinh bay vào khí quyển, bị cháy mất một phần và rơi xuống bề mặt Trái Đất.
Theo quy luật lực tác động và phản lực[116], một con chim nhỏ thôi cũng có thể đâm hỏng máy bay khi đang bay, dù phi thuyền Bụi Gai này của họ được chế tạo từ kim loại, thân tàu khổng lồ chắc chắn, nhưng một khi bị mưa vẫn thạch đụng phải, chỉ cần thân thuyền có một lỗ thủng thôi, khí áp mất cân bằng, thiếu dưỡng khí, con người không thể tồn tại trong vũ trụ.
116, Quy luật lực tác động và phản lực (Định luật Newton 3): Đối với mỗi lực tác động bao giờ cũng có một phản lực cùng độ lớn, nói cách khác, các lực tương tác giữa hai vật bao giờ cũng là những cặp lực cùng độ lớn, cùng phương, ngược chiều và khác điểm đặt.
Nghĩ tới đây, Việt Tinh Văn lập tức mở chức năng âm thanh của Tiểu Đồ, nói: "Tiểu Đồ, gọi mọi người dậy!"
Sau khi tiến hóa, Tiểu Đồ có thể nhận biết giọng nói của tất cả mọi người, thực hiện được mệnh lệnh tương ứng. Nghe tiếng Việt Tinh Văn, Tiểu Đồ bèn xoay người chạy vào khu ký túc xá, đồng thời mở nhạc báo thức.
Tiếng nhạc chói tai vang lên, các thành viên đang say ngủ đều bật dậy. Mấy căn phòng đều nhanh chóng mở cửa, 8 thành viên còn lại vội vàng thay đồ ngay ngắn rồi đến phòng chỉ huy.
Kha Thiếu Bân đẩy kính, căng thẳng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Trác Phong nói: "Phát hiện bão cát vũ trụ ở phía trước."
Lưu Chiếu Thanh đau đầu nói: "Hôm qua thì hố đen, hôm nay lại bão cát, tour du lịch vũ trụ này đúng là tour VIP luxury cmnr!"
Trác Phong nói: "Bão cát không giống hố đen, bản thân nó không có trường hấp dẫn, sẽ không hút chúng ta lại gần. Nhưng thông thường bão cát được hình thành từ vô số thiên thạch micro, số lượng nhiều, tốc độ nhanh, phạm vi rộng, chúng ta không thể đụng thẳng mặt những mảnh thiên thạch đó được."
Giang Bình Sách nhìn những mảnh thiên thạch ngoài cửa sổ càng lúc càng nhiều, hắn nhíu mày nói: "Mấu chốt lúc này là chúng ta không hề biết phạm vi cụ thể và quỹ đạo vận động của bão cát, nếu chúng ta né tránh lại va trúng thiên thạch, ngược lại là tự tìm đường chết."
Trác Phong suy nghĩ một lát, nói: "Mở lớp bảo hộ, tùy cơ ứng biến vậy! Đứng yên tại chỗ chờ vẫn thạch đụng vào chúng ta cũng không khác chờ chết là bao. Dù vừa chạy vừa né rất nguy hiểm, nhưng vẫn còn đường sống!"
Việt Tinh Văn quay lại nhìn Tần Lộ, bình tĩnh hỏi: "Kỹ năng di chuyển mảng kiến tạo của Tần Lộ có dùng được không?"
Tần Lộ lắc đầu, "Di chuyển mảng kiến tạo là phải thay đổi vị trí của các mảng kiến tạo, hiện giờ chúng ta đang ở trong vũ trụ, không dùng được."
Giang Bình Sách nói: "Phương trình đường parabol của tôi cũng không dùng được. Vì nguyên lý cơ bản của đường parabol là dựa trên lực hấp dẫn của Trái Đất, trong vũ trụ không có lực hấp dẫn."
Quả nhiên, Giang Bình Sách vừa nghe câu hỏi của Việt Tinh Văn đã biết cậu lo lắng chuyện gì. Trước đây khi cần chạy thoát, một lần dịch chuyển của Tần Lộ có thể đưa mọi người đi vài trăm mét trong tích tắc, Giang Bình Sách cũng có thể đưa các thành viên lên trời nhờ phương trình. Nhưng hiện giờ họ ở trong vũ trụ, bị hạn chế rất nhiều kỹ năng."
Việt Tinh Văn suy nghĩ hồi lâu, đoạn nói: "Kim thiền thoát xác của tôi không giới hạn môi trường, mọi người quây lại quay tôi, lát nữa nếu tình hình không ổn, tôi sẽ lập tức đưa mọi người đến khoang cứu sinh."
Kha Thiếu Bân nghe mọi người nói chuyện, căng thẳng nhìn ra cửa sổ.
Nhìn từ xa, những mảnh thiên thạch có hình dáng nham thạch này tựa như bông tuyết rơi vào mùa đông. Xem ra trận bão cát lần này phiền phức hơn hố đen lúc trước nhiều. Dù hố đen luôn hút họ lại gần, nhưng mọi người biết vị trí cụ thể của nó, mấy "học bá" tính ra khoảng cách và công thức di chuyển là có thể thay đổi tuyến đường, vòng qua hố đen.
Bão cát đáng sợ ở chỗ họ hoàn toàn không biết phạm vi của nó lớn mới mức nào. Vậy nên họ buộc phải chuẩn bị kỹ lưỡng, khi không thể né tránh, họ đành phải chạy thoát bằng khoang cứu sinh.
Kha Thiếu Bân hít sâu, hỏi: "Sau khi khoang cứu sinh bắn ra, chúng ta có cần vạch trước điểm hạ cánh không? Chúng ta cũng không thể bay đại giữa vụ trụ chứ?"
Việt Tinh Văn đi tới bàn chỉ huy, nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh bằng giọng nói trước màn hình điều khiển, "Tìm những hành tinh gần đây."
Hệ thống âm thanh tự động của Bụi Gai nhanh chóng báo cáo kết quả: "Phát hiện bốn hành tinh."
Quả nhiên, tên của vài hành tinh như α-176, α-171 xuất hiện trên bản đồ vũ trụ. Việt Tinh Văn nói: "Trích xuất thông tin chi tiết về những hành tinh này."
Sau đó, không ít hình ảnh và thông tin thuyết minh hiện lên màn hình.
Kha Thiếu Bân lập tức đi qua cúi đầu đọc, càng đọc càng kinh hãi, "Môi trường tồi tệ thế này.. Căn bản không hợp để con người sinh sống! Dù chúng ta có đáp xuống một hành tinh gần đây cũng rất khó sống nhỉ?!"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Nếu có hành tinh thích hợp để sinh sống, con người đã dọn vào sống từ lâu rồi, không đến nỗi phải trốn dưới căn cứ ngầm không có ánh mặt trời."
Tân Ngôn nói: "Môi trường tồi tệ cũng không sao, sau khi có bảng tuần hoàn, tôi có thể chế tạo nước và không khí."
Lâm Mạn La đồng ý, "Chị cũng có thể dùng kỹ năng lọc không khí, trồng cây trồng cỏ nữa, còn nhiệt độ thì.... chúng ta có Tiểu Niên, cùng lắm thì đào một căn cứ ẩn náu tạm."
Kha Thiếu Bân nghĩ cũng phải, lập tức quay lại nói với Việt Tinh Văn: "Vậy thử đáp xuống hành tinh α-176 gần đây nhất đi! Dù sao chương trình học lần này cũng chỉ yêu cầu chúng ta sống đủ 30 ngày, không yêu cầu chúng ta nhất định phải tới tinh vân β71 mà thiếu tướng Kallen nói. Có điều không hoàn thành nhiệm vụ NPC đề ra, chắc chắn điểm số cuối cùng không cao."
Việt Tinh Văn quyết đoán nói: "Cứ tránh bão cát trước đã rồi tính. Tránh được thì tiếp tục đến đích, không tránh được thì hạ cánh gần đây rồi nghĩ cách sau!"
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Giang Bình Sách nhanh chóng tính ra khoảng cách và góc độ của α-176 với phi thuyền, xác định phương hướng bắn ra của khoang cứu sinh xong, Trác Phong và Giang Bình Sách lại phối hợp mở lớp bảo hộ của phi thuyền.
Giang Bình Sách nhắc nhở, "Mọi người ngồi vào ghế an toàn, vịn cho chắc."
Dứt lời, hắn và Trác Phong bắt đầu điều khiển phi thuyền bay vút lên.
Gần như ngay khi phi thuyền bay lên, vô số mảnh thiên thạch quệt qua đáy phi thuyền, va vào họ với tốc độ nhanh như chớp!
Lớp bảo hộ bị va phải vang lên một tiếng "rầm", sau đó, dòng cảnh báo màu đỏ xuất hiện trên màn hình: "Lớp bảo hộ tổn hại 5%, đáy thuyền xuất hiện vết nứt, vui lòng chú ý!"
Một khi lớp bảo hộ bị phá hỏng hoàn toàn, cửa sổ nứt ra, áp lực trong khoang tàu sẽ gây mất cân bằng trong chớp mắt, họ sẽ lập tức rơi vào môi trường chân không không có không khí.
Kha Thiếu Bân vội vàng mở hệ thống giám sát của Tiểu Đồ, hệ thống giám sát của Tiểu Đồ chính xác hơn mắt người nhìn rất nhiều, qua màn hình của Tiểu Đồ, họ nhìn thấy những mảnh nhỏ chi chít như đàn ong bất chợt tập kích lên góc trái con tàu.
Giang Bình Sách tức tốc lái tàu sang phải, Trác Phong thao tác xuống dưới để né tránh. Dưới sự phối hợp của hai người, phi thuyền an toàn tránh được đợt bão cát này, nhưng góc trái trên của lớp phòng hộ đã xuất hiện vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
Việt Tinh Văn căng thẳng nhìn màn hình, các bạn học khác cũng đều nghiêm túc ra mặt.
Hình như trận bão cát này được hình thành sau khi hành tinh nào đó vỡ tan, những mảnh thiên thạch nhiều không đếm xuể hệt như một trận tuyết lở giữa trời đông giá rét. Họ bay xuyên qua cơn bão cát, Việt Tinh Văn có thể nghe rõ âm thanh những thiên thạch micro hình nham thạch không ngừng xượt qua lớp bảo hộ!
Mọi người căng thẳng nín thở, chăm chú nhìn chỉ số hư hại của lớp bảo hộ trên màn hình.
Giang Bình Sách và Trác Phong phản ứng rất nhanh, họ lèo lái con thuyền né khỏi sự tấn công của mấy đợt bão cát liên tục, các thành viên ngồi trong phi thuyền còn thấy kích thích hơn tàu lượn siêu tốc, cơ thể nghiêng trái nghiêng phải, suýt nữa đã nôn sạch bữa tối hôm qua!
Song, những mảnh thiên thạch nhiều vô số kể, phạm vi rộng, tốc độ lại nhanh, họ như thể đang đi giữa mưa bom bão đạn, cũng có lúc không tài nào tránh nổi!
Mười phút sau, chỉ số hư hại của lớp bảo hộ đã lên tới 80%!
Trên lớp bảo hộ trong suốt là vết nứt chằng chịt như mạng nhện, chỉ cần vẫn thạch đụng vào những khe nứt ấy, có lẽ lớp bảo hộ sẽ hoàn toàn vỡ tan.
Việt Tinh Văn vừa nghĩ tới đây, cậu đã nghe tiếng "rầm" vang dội bên tai!
Âm thanh này vọng xuống từ trên đỉnh đầu. Rất rõ ràng, khi Giang Bình Sách và Trác Phong điều khiển phi thuyền tránh sang bên cạnh, một mảnh thiên thạch không biết từ đâu bay ra đã va phải vết nứt trên đỉnh phi thuyền.
Tựa như giọt nước cuối cùng nhỏ xuống ly nước đầy.
Tựa như mặt băng chằng chịt vết nứt, cuối cùng không chịu nổi sức nặng...
Lớp bảo hộ nhanh chóng vỡ tan trước mắt mọi người!
Dòng cảnh báo đỏ chói hiện lên trên màn hình, "Cảnh báo, cảnh báo! Lớp bảo hộ của phi thuyền đã hỏng!", "Cảnh báo, hệ thống áp lực trong phi thuyền gặp sự cố!", "Cảnh báo, hệ thống cân bằng của phi thuyền gặp sự cố!"
Hàng loạt dấu chấm than màu đỏ chớp nháy liên tục trên màn hình, Việt Tinh Văn không chút do dự, nói: "Chạy!"
"Từ điển thành ngữ hiện đại" trên tay cậu đã sẵn sàng, cậu dùng kỹ năng "Kim thiền thoát xác", 12 người lập tức xuất hiện tại khoang cứu sinh ở đuôi tàu.
Mọi người đã tìm hiểu kỹ vị trí của khoang cứu sinh từ trước khi lên tàu, đồng thời mỗi người đã tìm cho mình một vị trí. Khi đó Việt Tinh Văn đã biết, chắc chắn họ sẽ dùng đến khoang cứu sinh trong chuyến đi này. Cậu chỉ không ngờ rằng, mới ngày thứ hai họ đã phải bỏ tàu chạy thoát thân!
Việt Tinh Văn chờ mọi người lên trước, cậu và Giang Bình Sách cuối cùng.
Trước khi vào khoang cứu sinh, Việt Tinh Văn quay lại nhìn Giang Bình Sách, đúng lúc chạm vào ánh mắt Giang Bình Sách nhìn cậu.
Khoang cứu sinh chỉ cao một mét rưỡi được trang bị một bình dưỡng khí, họ cần cuộn mình trong khoang, chờ khoang cứu sinh bắn ra theo phương hướng được cài đặt sẵn... Đây là đường sống cuối cùng của họ.
Không một ai biết, khoang cứu sinh có thể đáp đất thuận lợi không.
Lỡ như lại gặp nguy hiểm, khoang cứu sinh lệch khỏi tuyến đường ban đầu, họ sẽ như con thuyền nhỏ trôi dạt giữa biển lớn, không thể tìm thấy đường về.
Vũ trụ mênh mông, một khi mất phương hướng, họ chỉ còn đường chết.
Giang Bình Sách chăm chú nhìn Việt Tinh Văn, thấp giọng nói: "Bảo trọng... Hẹn gặp lại."
Mắt Việt Tinh Văn bỗng cay xè, cậu gật đầu, run giọng nói: "Cậu cũng bảo trọng. Nhất định phải đáp đất an toàn."
Hai người nhìn nhau, cùng xoay người vào khoang cứu sinh, nhanh chóng đóng cửa.
Ngay sau đó, họ khởi động thủ tục bắn khoang cứu sinh, dưới một lực đẩy khổng lồ, 12 khoang cứu sinh lập tức thoát khỏi trói buộc của phi thuyền Bụi Gai như cung rời khỏi tên, rơi vào giữa vụ trũ tối đen....
~ TÌM BẠN, TÌM BẠN, TÌM BẠN NÀO ~
Khoang cứu sinh lao nhanh giữa vũ trụ, đích đến là hành tinh α-176 Giang Bình Sách đã cài đặt từ trước.
Việt Tinh Văn ngồi trong khoang cứu sinh, nhìn ra bên ngoài qua lồng bảo hộ trong suốt.
Dù phương hướng bắn ra của 12 khoang cứu sinh có chỉ số giống nhau, nhưng xung quanh có ảnh hưởng từ bão cát và từ trường, trong quá trình bay khoang cứu sinh không tránh khỏi bị lệch một góc độ nhất định. Cuối cùng, dù mọi người đều hạ cánh thành công, cũng chưa chắc có thể rơi xuống cùng khu vực.
Kênh nhóm bị cấm sử dụng, không thể liên lạc với các thành viên khác. Những khoang cứu sinh vốn rõ ràng trước mắt cũng dần biến thành mười mấy chấm đen, hòa mình vào vũ trụ sao trời, rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Sao trời lấp lánh ngoài cửa sổ, giữa vũ trụ mênh mông, những khoang cứu sinh bé nhỏ chỉ như con kiến cô độc không đủ lọt mắt, bị cả thế giới vứt bỏ.
Thời gian trôi qua rất chậm, Việt Tinh Văn không rời mắt khỏi kim đồng hồ trên vòng tay.
Mãi đến một tiếng sau, khoang cứu sinh bỗng chịu một lực hút rất mạnh, nhanh chóng lao xuống...
Việt Tinh Văn vội vàng giữ chặt đai an toàn, ấn mạnh mặt nạ thở, tránh cho ống dưỡng khí rơi xuống.
Sau vài phút lao xuống, một tiếng "rầm" vang dội vang lên, rung lắc dữ dội khiến Việt Tinh Văn suýt nữa nôn ra, cậu cố nén cơn choáng váng nhìn ra bên ngoài... Khoang cứu sinh của cậu đáp xuống một hành tinh xa lạ, bụi đất xung quanh bay tứ tung, những tảng nham thạch màu nâu đỏ với hình thù kỳ quái ở khắp mọi nơi, trông từ xa như những ngọn lửa.
Xung quanh không có lấy một con vật, cũng không có dấu vết của cây xanh.
Đất đai khô cằn trải rộng, bề mặt hành tinh giống hệt với hình ảnh trong hồ sơ... Đây đúng là hành tinh α-176 gần bão cát nhất.
Xem ra khoang cứu sinh đã hạ cánh thành công. Việt Tinh Văn thở phào.
Màn hình tự động hiện ra thông báo, "Kiểm tra cho thấy nhiệt độ ngoài trời là 40 độ C, hàm lượng dưỡng khí 0. Bình dưỡng khí trong khoang cứu sinh còn 80%, có thể sử dụng trong 12 tiếng."
Việt Tinh Văn do dự một lát, quyết định rời khoang cứu sinh đi tìm đồng đội.
Khi đó khoang cứu sinh của cậu và Giang Bình Sách bắn ra cuối cùng, hẳn các thành viên khác phải đáp đất sớm hơn hai người họ. Nhưng cậu hoàn toàn không thấy người bạn nào trong phạm vi 100m quanh đây, vậy thì chỉ có một khả năng... khi hạ cánh mọi người đã bị phân tán đến những nơi khác nhau. Nhất định phải tập trung mọi người thật nhanh.
Việt Tinh Văn mở cửa khoang cứu sinh, cõng bình dưỡng khí ra ngoài.
Nhiệt độ 40 độ C khiến cậu lập tức ướt đẫm mồ hôi. Mùa hè ở phía nam nóng nhất là tháng 8, thỉnh thoảng cũng lên tới 40 độ, thật ra cậu vẫn chịu đựng được nhiệt độ này. Nhưng khó chịu nhất là không khí bên ngoài vô cùng khô hanh, nhiệt độ trên mặt đất còn cao hơn nhiệt độ không khí nhiều, hai chân chạm xuống bề mặt hệt như đang bước trên than nóng.
Việt Tinh Văn vừa đặt chân xuống đất đã nghe tiếng giày mình bốc khói xè xè. Bề mặt hành tinh này hoàn toàn không phù hợp để đi bộ. Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ hai chân của cậu sẽ bị nướng chín trước khi tìm thấy đồng đội.
Việt Tinh Văn quan sát môi trường xung quanh, không hề do dự lấy cuốn "Tuyển tập văn học kinh điển của tác giả hiện đại" ra, đọc liến thoắng: "Trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi."
Kỹ năng của Lỗ Tấn có thể tạo ra một con đường trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Việt Tinh Văn biết ơn kỹ năng này vô cùng, con đường cậu tạo ra không khác gì với đường đi bình thường trong thành phố hết, đi trên đó vô cùng thoải mái. Cậu nhanh chóng đi dọc theo con đường, mà con đường cậu tạo ra sau khi nâng cấp kỹ năng tối đa cũng không ngừng kéo dài theo hướng cậu đi.
Việt Tinh Văn nghĩ, nếu Bình Sách gặp môi trường thế này thì dễ rồi, cậu ấy có thể viết công thức, bay giữa không trung bằng đồ thị hình sin, như vậy sẽ không bị bỏng chân vì nham thạch nóng bỏng.
Nếu các bạn học khác không thể chịu đựng nhiệt độ trên bề mặt, cách tốt nhất là đợi trong khoang cứu sinh. Chỉ cần tìm thấy Kha Thiếu Bân, họ có thể dò ra tọa độ của các thành viên qua Tiểu Đồ.
***
Cùng lúc đó, Lưu Chiếu Thanh cũng ra khỏi khoang cứu sinh, nhìn môi trường xung quanh, anh chửi thành tiếng, "ĐM! Đây là Hỏa Diệm Sơn à?"
Mặt đất nóng bỏng đến không thể đứng vững, anh lập tức triệu hồi hai cuộn băng gạc quấn quanh giày, đằng nào anh cũng có vải gạc vô tận, quấn hết vòng này đến vòng khác, nhìn chung vẫn có thể chịu được đến khi họp mặt với mọi người.
Lưu Chiếu Thanh vừa chửi vừa bước nhanh, chưa được bao xa, anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang nhảy tưng tưng khắp nơi như con mèo bị dẫm vào cái chân đau.
Lưu Chiếu Thanh sửng sốt, vội vàng vẫy tay từ xa, "Hứa Diệc Thâm!"
Hứa Diệc Thâm không có băng gạc cuốn chân, nhưng anh có phân bào nguyên nhiễm, khi bản thể không chịu được sức nóng nữa, anh lập tức phân bào ra một người khác, cứ phân bào liên tục như vậy, đương nhiên động tác không được đẹp mắt, trong mắt Lưu Chiếu Thanh, trông giống hệt như mấy con châu chấu nhảy tanh tách.
Hứa Diệc Thâm cũng nhìn thấy đàn anh Lưu cách đó không xa, hàng lông mày vốn nhíu chặt lập tức giãn ra, anh phân bào đến cạnh Lưu Chiếu Thanh. Thấy chân đàn anh Lưu cuốn vải gạc, anh híp mắt, không khách sáo nói: "Anh đi được hả? Cho em đi ké chút nha!"
Dứt lời, anh đưa bình dưỡng khí cho Lưu Chiếu Thanh, sau đó biến thành một tế bào trèo lên vai đàn anh Lưu.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, "Có rất nhiều cách hô hấp tế bào, hiện giờ em đang sử dụng hình thức 'hô hấp yếm khí'[117], tuy năng suất khá thấp nhưng có thể giữ thể lực. Phiền đàn anh cầm giúp em bình dưỡng khí một lát nha."
[117]Hô hấp yếm khí hay còn gọi là hô hấp kỵ khí là hô hấp sử dụng chất oxy hóa khác không phải oxy. Tuy oxy không được sử dụng như chất nhận electron cuối, quá trình vẫn sử dụng một chuỗi chuyền electron gọi là physolmere; sự hô hấp không có oxy.
Lưu Chiếu Thanh bất lực, "Được rồi."
Dù sao cũng không phải lần đầu làm "vật cưỡi" cho bạn học Hứa Diệc Thâm, Hứa Diệc Thâm biến thành tế bào, sức nặng không đáng kể, hoàn toàn không phải gánh nặng với Lưu Chiếu Thanh. Ngược lại, nếu Hứa Diệc Thâm đi theo anh với hình thái con người, anh phải không ngừng biến ra vải gạc cho Hứa Diệc Thâm cuốn chân lại thành phiền phức.
Nghĩ vậy, Lưu Chiếu Thanh bèn đùa anh, "Bám chắc vào, rơi xuống bị bỏng là không liên quan đến anh đâu đấy."
"Vậy em ngồi trong túi áo anh sẽ an toàn hơn." Hứa Diệc Thâm lăn lông lốc vào túi áo Lưu Chiếu Thanh, nói: "Chúng ta đi về hướng nào đây?"
Lưu Chiếu Thanh nhìn quanh, "Ở đây không có vật tham chiếu, cũng không rõ đông tây nam bắc. Cứ đi thẳng xem sao đã, vừa rồi trước khi anh hạ cánh, hình như có thấy thuyền cứu sinh rơi xuống ở hướng kia."
***
Sau khi bò ra khỏi khoang cứu sinh, Kha Thiếu Bân lập tức khởi động Tiểu Đồ, mở hình thức dò đường của nó, dùng kỹ năng "Tìm bạn" để tìm kiếm đồng đội gần đây.
Nhiệt độ xung quanh rất cao, cậu vừa đứng một lát đã cảm thấy hai chân nóng bừng, không thể nào đứng nổi, Tiểu Đồ lại không có gì khác thường. Xem ra, chất liệu kim loại đặc biệt của Tiểu Đồ có thể chống chịu nhiệt độ cao.
Kha Thiếu Bân đột nhiên nghĩ ra, cậu dứt khoát nhảy lên, quặp hai chân lên cổ Tiểu Đồ rồi vỗ đầu nó nói: "Em thồ anh đi đi."
Tiểu Đồ: "Chủ nhân, anh nên hô thêm một tiếng: Cha!"
Kha Thiếu Bân: "..."
"Vật cưỡi thông minh" biết nói này rất được việc, Kha Thiếu Bân bỗng có suy nghĩ mới.
Tiểu Đồ cao một mét sáu, bánh xe dưới chân cũng vô cùng linh hoạt, tốc độ hành động gần như có thể sánh với xe hơi 60hp. Cưỡi Tiểu Đồ không chỉ nhanh, tiết kiệm công sức, thời gian, tầm nhìn cũng vô cùng thông thoáng!
Kha Thiếu Bân cưỡi Tiểu Đồ vừa đi vừa dò, chẳng mấy chốc, một chấm nhỏ màu xanh đã xuất hiện trên màn hình, "Phát hiện tọa độ của đồng đội trong 500m gần đây."
Mắt Kha Thiếu Bân sáng rực, lập tức bảo Tiểu Đồ đi về phía tọa độ đó. Không bao lâu sau, cậu nhìn thấy một khoang cứu sinh cách đó không xa, cửa khoang đang mở, một chàng trai cao ráo bước ra từ bên trong. Hai người nhìn nhau từ xa, sau đó, giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên, "Cậu coi người máy là vật cưỡi à?"
"Nham thạch trên bề mặt nhiệt độ cao quá, không thể đi bình thường được." Kha Thiếu Bân đẩy kính, nhìn Tân Ngôn, "Cậu nặng bao nhiêu? Hai chúng ta cùng ngồi lên vai Tiểu Đồ, chắc là ngồi được nhỉ?"
"Không cần, tôi có cách khác."
Sau đó, Tân Ngôn lấy bảng tuần hoàn ra, tay phải nhanh chóng chọn vài mục trên đó, sau đó, bột phấn kim loại màu bạc xuất hiện trong tay cậu ta, cậu ta nhanh nhẹn biến bột phấn thành một lớp mỏng, sau đó cúi người cố định dưới giày rồi bình tĩnh đứng trên nham thạch đỏ.
Lúc này Kha Thiếu Bân mới phản ứng lại, "Cậu biến ra kim loại chịu được nhiệt độ cao?"
Tân Ngôn trầm giọng giải thích: "Có rất nhiều nguyên tố kim loại chịu được nhiệt độ cao, vừa rồi tôi dùng wolfram, nguyên tố hóa học này vô cùng ổn định, nhiệt độ tan chảy hơn 3400 độ, với nó thì mấy chục độ không ăn nhằm chút nào."
Khảm kim loại hơn 3400 độ mới tan chảy dưới đế giày, tương đương với gắn một lớp màng bảo vệ kim loại cho giày, đương nhiên chân cậu ta sẽ không bị nhiệt độ cao ảnh hưởng.
Kha Thiếu Bân không nhịn được giơ ngón tay cái, "Bảng tuần hoàn của cậu dùng hay thật đó, muốn có nguyên tố gì cũng tìm được! Lát nữa cậu có thể làm cho mỗi người một đôi đế giày kim loại chịu nhiệt, vậy thì chúng ta có thể đi trên đất nham thạch nóng bỏng như đi trên đất bằng rồi."
Tân Ngôn gật đầu, nói: "Tranh thủ thời gian tìm những người khác đi. Đến khi bình dưỡng khí cạn kiệt, con người không thể sống nổi một phút trên hành tinh này."
Kha Thiếu Bân cũng nhận ra tầm nghiêm trọng của vấn đề, cậu lập tức bảo Tiểu Đồ tiếp tục tiến lên.
Một lát sau, Tiểu Đồ phát hiện thêm ba tọa độ khác, hai điểm trong đó ở cùng nhau, một điểm ở hướng ngược lại. Hai người ở cạnh nhau gần họ hơn, Kha Thiếu Bân bảo Tân Ngôn tập hợp với hai người họ, còn mình thì cưỡi Tiểu Đồ tăng tốc trượt về phía mục tiêu riêng lẻ.
Nửa phút sau, một người xuất hiện trong tầm mắt của Kha Thiếu Bân.
Khắp nơi xung quanh đều là nham thạch đỏ, tựa như một biển lửa, nhưng con đường dưới chân người đó lại bằng thẳng, rộng rãi như đường được trải nhựa. Cậu đi tới đâu, con đường dưới chân cũng kéo dài tới đó.
Thật sự là "Vốn dĩ hành tinh không có đường, Việt Tinh Văn đi là thành đường."
Việt Tinh Văn thấy Kha Thiếu Bân cưỡi Tiểu Đồ, cậu mừng rỡ, hai người nhanh chóng tập hợp lại. Kha Thiếu Bân còn chưa kịp nói gì, Việt Tinh Văn đã giành hỏi trước: "Có thấy các thành viên khác không?"
Kha Thiếu Bân đáp: "Tớ vừa gặp Tân Ngôn rồi, bên đó còn hai người nữa, tớ bảo Tân Ngôn đi tìm họ. Hiện giờ, tính cả cậu, tớ chỉ phát hiện 5 người ở gần đây thôi.
Việt Tinh Văn nhìn thời gian trên vòng tay, nói: "Nhìn thời gian thì mọi ngưởi phải đáp đất hết rồi mới phải. Có lẽ các thành viên còn lại ở chỗ khác." Cậu dừng một lát, quả quyết nói: "Bây giờ là 8 giờ sáng, chúng ta nhất định phải tìm đủ mọi người trước 8 giờ tối! Đi thôi, tranh thủ thời gian tìm từng chỗ một."