~ CĂN NHÀ BÍ MẬT Ở NGOẠI Ô ~

Hành vi của Tiêu Văn Huy này cái nào cái nấy đều quái lạ. Hắn ta tốt nghiệp trường Hóa, có kiến thức chuyên ngành, thỏa mãn điều kiện khách quan hung thủ dùng hóa chất giết người.

Hôm qua khi Trần Tú Mai từ chức, hắn ta cũng không đến nhà máy, không ai có thể làm chứng hắn ta ở đâu, hắn ta có đủ thời gian gây án.

Vợ và con gái đã chết, nhưng nguyên nhân chết lại là giả, hắn ta nói dối với cảnh sát, che giấu nguyên nhân chết của vợ và con gái, rất có thể nguyên nhân tử vong của hai người này có vấn đề, khiến tâm lý hắn ta méo mó, bắt đầu trả thù.

Nhưng hiện giờ vẫn còn một vài vấn đề chưa thể giải thích, hắn ta lấy đâu ra nhiều nguyên vật liệu như vậy, rồi hắn chế tạo axit flohydric ở đâu?

Việt Tinh Văn nhíu mày, nói: "Hồ sơ của nhân viên trong nhà máy đều được điền từ rất lâu trước, Tiêu Văn Huy chưa từng sửa thông tin, cũng không nhắc đến cái chết của vợ con với người khác, vậy nên các đồng nghiệp mới nghĩ rằng vợ và con gái hắn ta còn sống, tin cái cớ đưa con gái đi khám của hắn ta. Địa chỉ trong hồ sơ là chỗ ở trước đây của hắn, giấy tờ nhà cũng chỉ đứng tên một mình hắn."

Giang Bình Sách nói: "Giả dụ vợ hắn ta vẫn còn một căn nhà khác, có khi nào hắn đã sửa chỗ đó thành phòng thí nghiệm không?"

Việt Tinh Văn cũng nghĩ vậy. Nếu hắn ta bí mật sửa một căn nhà khác thành phòng thí nghiệm, làm thí nghiệm ở đó, chế tạo và bảo quản rất nhiều hóa chất, như vậy có thể giải thích được quá trình gây án của Tiêu Văn Huy.

Hiềm nghi của Tiêu Văn Huy lớn nhất, mấu chốt là phải điều tra rõ nguyên nhân cái chết của vợ và con gái hắn ta.

Kha Thiếu Bân nói: "Vợ hắn ta tên gì? Cảnh sát không điều tra được nguyên nhân tử vong của hai người họ sao?"

Việt Tinh Văn mở tài liệu cảnh sát điều tra được cho Kha Thiếu Bân xem, "Vợ hắn ta là Tần Như, con gái Tiêu Niệm Như, đều là người bản địa. Con gái hắn ta học tại trường học trung tâm, cảnh sát đã đến trường hỏi thăm, giáo viên nói mấy năm trước Tiêu Niệm Như đột nhiên nghỉ học, trường gọi cho gia đình, bố cô bé nói con gái chết vì đuối nước rồi, trường học chia buồn xong, sau đó cũng không liên lạc lại nữa."

Cậu dừng một lát, nói tiếp: "Cũng tức là vợ và con gái chết đuối chỉ là lý do hắn ta nói với người ngoài, nhưng cảnh sát đã điều tra lại ghi chép báo cảnh sát trên đảo. Mùa hè năm năm trước, 120 không hề điều xe cấp cứu cho Tần Như, Tiêu Niệm Như. Trừ phi, Tiêu Văn Huy trơ mắt nhìn họ chết mà không gọi 120."

Lưu Chiếu Thanh nói: "Chuyện này kỳ lạ quá! Tiêu Văn Huy không học y, không thể phán đoán vợ con mình có kịp cấp cứu không, vậy nên sau khi phát hiện họ đuối nước, hắn ta nên gọi 120 ngay mới phải. Trừ phi hắn ta ra ngoài, chỉ có hai mẹ con ở lại khách sạn, sau đó vợ con hắn ta đi bơi bị chuột rút đuối nước, khi anh ta về thì họ đã chết rồi..."

Giang Bình Sách lắc đầu, "Những suy đoán này không hợp lý. Nếu khi đó hắn ta không ở hiện trường, đến khi về vợ, con gái đã chết, vậy hắn ta phải đưa thi thể vợ con về hoặc hỏa táng tại đó rồi mang hộp tro cốt về chứ."

Việt Tinh Văn chỉ vào bản điều tra của cảnh sát, "Lạ hơn nữa là cảnh sát đã điều tra các lò hỏa thiêu tại đảo và thành phố này, đều không ghi lại thông tin hỏa táng của hai mẹ con Tần Như, Tiêu Niệm Như."

Kha Thiếu Bân càng nghe càng thấy khó tin, "Tầm này rồi, chắn hắn ta không đến nỗi tìm chỗ rừng sâu núi thiêng để chôn xác vợ con đấy chứ!"

"Không có thi thể... Vì vợ và con gái hắn ta vẫn chưa chết." Tân Ngôn nhìn Kha Thiếu Bân, nói từng chữ một, "Có những lúc, sống, còn đáng sợ hơn chết."

Kha Thiếu Bân sửng sốt, cuối cùng cũng phản ứng lại, "Chẳng lẽ họ... hủy dung?! Vợ và con gái hắn ta người không ra người, ma không ra ma, không thể lộ mặt? Chỉ có thể 'công bố với mọi người là đã chết'?"

Tân Ngôn gật đầu, bình tĩnh nói: "Tiêu Văn Huy và Tần Như là vợ chồng hợp pháp, có đăng ký kết hôn; Tiêu Niệm Như là con gái họ, có giấy khai sinh, thân phận của hai người này không sai được. Nhưng năm năm trước con gái hắn ta đã không đi học nữa, hắn ta trả lời trường học là con gái chết do đuối nước, nhưng hắn ta lại không nói chuyện này với đồng nghiệp trong nhà máy..."

Kha Thiếu Bân tiếp lời: "Vậy nên rất có thể chuyện vợ con hắn ta gặp phải có liên quan đến đồng nghiệp trong nhà máy?"

Tân Ngôn nói: "Giả dụ hắn ta không đưa vợ con ra đảo du lịch, mà vợ con đến nhà máy thăm hắn ta, không ngờ có vài đồng nghiệp bất cẩn hại họ bị thương, cơ thể hai người bị ăn mòn, không thể ra ngoài nữa, vì tự trọng của vợ và con gái mình, hắn ta không thể nói chuyện này cho nhiều người, mà lấy lý do đuối nước để người ngoài nghĩ họ đã chết. Trên thực tế, hắn giấu họ ở nơi bí mật để điều trị."

Lưu Chiếu Thanh khó hiểu nói: "Khi hai mẹ con này gặp chuyện chắc phải đến viện khám chứ, đúng không? Vậy nên thứ chúng ta cần tìm không phải hồ sơ bệnh án của khoa cấp cứu sau vụ hỏa hoạn, mà là đến khoa da liễu, khoa bỏng của các bệnh viện lớn trong khu vực xem có hồ sơ điều trị của hai mẹ con Tần Như, Tiêu Niệm Như không!"

Suy luận theo từ khóa "bị ăn mòn" của Tân Ngôn, lối suy nghĩ của mọi người cũng rõ ràng hơn hẳn.

Suy luận của Tân Ngôn có thể giải thích toàn bộ mạch vụ án này, từ động cơ gây án đến cách thức gây án, đều phù hợp với đặc điểm của hung thủ... Giờ chỉ còn thiếu bước nghiệm chứng cuối cùng thôi.

Lúc này đã 3 giờ sáng, Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, "Hệ tọa độ của cậu đã CD xong chưa?"

Giang Bình Sách nói: "Ừ, xong rồi."

Việt Tinh Văn hỏi Tần Lộ, "Di chuyển mảng kiến tạo còn bao nhiêu lần?"

Tần Lộ nói: "Vừa dùng hết rồi, muốn chờ hết CD thì phải chờ đến đêm mai."

Lưu Chiếu Thanh đau đầu nói: "Đêm mai chắc không kịp đâu nhỉ? Chúng ta có thể nghĩ được thì chắc chắn cảnh sát cũng nghĩ được, vả lại họ điều tra tiện hơn chúng ta nhiều, một cú điện thoại thôi là các bệnh viện lớn tự giác nộp hồ sơ lên ngay."

Hứa Diệc Thâm nói: "Không có di chuyển mảng kiến tạo của Tần Lộ, chúng ta muốn ra khỏi đây chỉ còn cách nhờ Tiểu Niên đào hầm ra ngoài thôi." Anh cười híp mắt nhìn sang Việt Tinh Văn, "Hay là anh phân bào một người anh em ra ngoài xem trước, nếu xung quanh không có người thì nhờ Tiểu Niên đào một đường hầm lên đó, rồi mọi người ra ngoài điều tra bằng hệ tọa độ?"

Việt Tinh Văn dứt khoát quyết định, "Được, đàn anh dò đường trước đi."

Hứa Diệc Thâm lập tức phân bào thành 5 người, thả một người trong đó lên mặt đất, sau khi thăm dò xung quanh, anh quay lại với bản thể, nói: "Bên ngoài yên tĩnh lắm, không có bóng ma nào luôn."

Việt Tinh Văn nhìn Chương Tiểu Niên, "Đào đường hầm."

Chương Tiểu Niên lập tức đào một lối đi kín bằng máy xúc, tiện cho mọi người ra vào căn cứ.

Việt Tinh Văn dứt khoát nói: "Em với Bình Sách, đàn anh Lưu, Kha Thiếu Bân, Tân Ngôn, đàn anh Hứa ra ngoài một chuyến nữa, mục tiêu là các bệnh viện lớn trong thành phố, tập trung tìm hồ sơ bệnh án năm năm trước tại khoa da liễu, khoa bỏng, xem có tìm được bệnh án của vợ con Tiêu Văn Huy không."

Hứa Diệc Thâm nói: "Còn phải đến cục quản lý bất động sản điều tra bất động sản đứng tên bố mẹ hoặc vợ Tiêu Văn Huy nữa."

Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Tranh thủ thời gian, bây giờ xuất phát luôn."

3 giờ sáng, đường phố trống trải, chỉ có vài tên cú đêm hoạt động gần quán bar, KTV, Giang Bình Sách điều khiển mọi người bay trên trời, không bị ai chú ý.

Kha Thiếu Bân mở máy tính dò bản đồ thành phố, "Đến bệnh viện Nhân Dân thành phố trước..."

Giang Bình Sách tính phương trình theo số liệu chỉ đường, đưa mọi người đáp thẳng xuống nóc bệnh viện. Nhờ có kinh nghiệm, Lưu Chiếu Thanh nhanh chóng tìm ra khoa bỏng, khoa da liễu trong khoa nội trú, đưa Kha Thiếu Bân qua cửa sổ vào phòng sao chép thông tin.

Bệnh viện Nhân Dân thành phố, bệnh viện Số 2 thành phố, bệnh viện trực thuộc đại học Y...

Tìm hết bệnh viện này sang bệnh viện khác, cuối cùng, Kha Thiếu Bân đã tìm ra hai cái tên quen thuộc tại khoa bỏng "bệnh viện Phụ sản thành phố" – Tần Như và Tiêu Niệm Như, thời gian điều trị là 5 năm năm trước!

Kha Thiếu Bân kích động sao chép toàn bộ thông tin, sau đó đến cục quản lý bất động sản cùng các thành viên.

Hứa Diệc Thâm tìm thấy trung tâm tìm kiếm trong cục quản lý bất động sản, anh bảo Kha Thiếu Bân phá khóa máy tính, sau đó nhập số chứng minh nhân dân của mấy người Tiêu Văn Huy, Tần Như để tìm bất động bản. Hiện giờ bất động sản đều được đăng ký trên mạng, không lâu sau họ đã tìm ra ngoài căn nhà ở chung cư Cảnh Thái, Tần Như, vợ Tiêu Văn Huy vẫn còn một căn bất động sản ở ngoại ô thành phố, mua trước khi kết hôn.

Việt Tinh Văn lập tức báo cáo tiến độ điều tra trên kênh nhóm: "Suy đoán của Tân Ngôn không sai, vợ con Tiêu Văn Huy vẫn chưa chết mà phần lớn cơ thể đã bị hóa chất ăn mòn, từng điều trị tại bệnh viện một thời gian. Chúng tôi đã điều tra được một căn nhà của vợ hắn ta, căn hộ 102 tòa 7 thuộc khu chung cư Nguyệt Hoa ngoại ô phía nam."

Tần Lộ hỏi: "Bây giờ các cậu tới đó điều tra luôn sao?"

Việt Tinh Văn đáp: "Đúng vậy, tranh thủ thời gian, đêm nay không ngủ nữa. Đợi nửa tiếng nữa hệ tọa độ của Bình Sách CD xong thì chúng tôi sẽ đến khu chung cư Nguyệt Hoa."

Vừa rồi Giang Bình Sách đưa mọi người đi liên tục mấy bệnh viện, kỹ năng lại CD một lần nữa. May mà hệ tọa độ chỉ cần 30 phút đã hồi phục lại, đi lại rất tiện lợi.

Lúc này, mọi người đang trốn trên sân thượng cục quản lý bất động sản, đọc hồ sơ điều trị của vợ và con gái Tiêu Văn Huy.

Lưu Chiếu Thanh nhíu mày, "Vợ con hắn ta bị thương vùng mặt do axit sunfuric đặc, diện tích vết bỏng vượt qua 80%, hơn nữa, toàn bộ lớp biểu bì và trung bì đều bị tổn thương, ăn mòn đến tận lớp cơ, dù có cấy da vẫn rất khó điều trị..."

Kha Thiếu Bân nói nhỏ: "80%, vậy khác nào hủy hoại cả gương mặt đâu, đúng là không thể đi học đi làm bình thường được nữa, bảo sao hắn ta giấu vợ con đi." Cậu dừng một lát, khó hiểu nhìn Tân Ngôn, hỏi: "Nếu chuyện này đã xảy ra từ năm năm trước, tại sao đến gần đây Tiêu Văn Huy mới bắt đầu trả thù?"

Tân Ngôn nói: "Đến khu chung cư Nguyệt Hoa, có lẽ chúng ta sẽ tìm được đáp án."

Nửa tiếng trôi đi rất nhanh, Giang Bình Sách khởi động hệ tọa độ, đưa các thành viên bay tới khu chung cư Nguyệt Hoa ở ngoại ô phía nam theo định vị trên bản đồ.

Khu chung cư này rất xa, Giang Bình Sách viết phương trình di chuyển nhanh nhất cũng mất 15 phút mới đưa mọi người đến nơi.

Phòng 102, tòa 7.

Cửa sổ đóng kín, lỡ như có người trong đó, họ cũng không thể phá cửa xông vào. Việt Tinh Văn ra hiệu cho Hứa Diệc Thâm, người sau "phân bào nguyên nhiễm" xong đưa một phân thân vào thẳng trong phòng thăm dò.

Một lát sau, Hứa Diệc Thâm mở cửa từ bên trong, sắc mặt không ổn lắm.

Việt Tinh Văn hỏi: "Đàn anh, sao thế?"

Hứa Diệc Thâm khẽ thở dài, nói: "Mọi người vào xem đi."

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, sóng vai vào căn hộ.

Phòng khách trước mặt họ toàn một màu trắng xóa, căn phòng được bày trí như phòng thờ, bức di ảnh đen trắng của hai mẹ con Tần Như và Tiêu Niệm Như đang treo trên tường.

Căn hộ này ở ngay tầng một, được tặng kèm một căn hầm diện tích tương đương.

Tân Ngôn và Kha Thiếu Bân lần theo cầu thang xuống hầm, không gian rộng rãi được sửa lại thành phòng thí nghiệm, trong đó có rất nhiều bàn thí nghiệm chuyên nghiệp, rất nhiều bình nhựa làm từ nhựa PE bày đầy dưới đất.

Kha Thiếu Bân muốn thò đầu vào xem, Tân Ngôn lập tức vươn tay kéo cậu lại, "Cẩn thận."

Kha Thiếu Bân cảnh giác dừng lại, "Trong này là..."

Giọng Tân Ngôn trầm xuống, "Axit flohydric."

S: Tới quyển sau là các bạn yêu nhau rồi :>

~ HOÀN THÀNH KHOA HÓA ~

Các thành viên không dám đụng vào hóa chất nguy hiểm, Tân Ngôn bèn xuống hầm trước, lục được một đôi găng tay cao su trong ngăn kéo, sau khi mở một chiếc bình ra kiểm tra, cậu ta gật đầu với mọi người, xác nhận những dung dịch này đúng là axit flohydric.

Lưu Chiếu Thanh nhìn quanh hầm, nói: "Phòng thí nghiệm này của Tiêu Văn Huy cũng chuyên nghiệp lắm, làm anh nhớ lại mấy nhà máy chế tạo vũ khí sinh hóa trong phim kinh dị..."

Hứa Diệc Thâm nói: "Hắn ta lấy đâu ra nguyên vật liệu để chế tạo nhiều axit flohydric như vậy?"

Tân Ngôn đi vòng quanh phòng thí nghiệm phát hiện một vài nguyên liệu chưa dùng hết trong tủ, thoạt trông rất giống thạch anh, cậu ta đeo găng tay, cầm viên đá lên quan sát tỉ mỉ một lát, không lâu sau đã có kết luận: "Những thứ này hẳn là florit, cũng hay gọi là 'thạch anh mềm', thành phần hóa học chủ yếu của nó là canxi florua, có thể chế tạo ra axit flohydric."

Kha Thiếu Bân tò mò hỏi: "Mua cái này có dễ không?"

Tân Ngôn nói: "Dễ mua lắm, hơn hai chục nửa cân, nếu mua sỉ thì vài nghìn là mua được cả tấn."

Việt Tinh Văn đến cạnh Tân Ngôn, nhìn viên đá trong tay cậu ta, "Vậy tức là Tiêu Văn Huy không cần lấy nguyên liệu từ nhà máy, mà hắn ta có thể mua trực tiếp trên mạng?"

Tân Ngôn gật đầu, "Phải, chỉ cần có kiến thức hóa học, biết cách chế tạo thì không cần lấy nguyên liệu từ nhà máy. Tôi nghĩ khi cảnh sát điều tra lịch sử mua hàng của hắn ta chắc chắn thu hoạch được manh mối."

Kha Thiếu Bân mở máy tính, mở hồ sơ bệnh án của hai mẹ con Tần Như, Tiêu Niệm Như mà mình vừa mới sao chép, nói: "Nhìn bệnh ánh thì vợ con Tiêu Văn Huy nhập viện vì sự cố năm năm trước, sau hai tháng điều trị thì xuất hiện, khi đó là tháng 9, sắp tựu trường, hắn ta nói với giáo viên là vợ con mình chết vì đuối nước, sau đó Tiêu Niệm Như không đi học nữa."

Cậu dừng lại, hỏi Lưu Chiếu Thanh: "Đàn anh, em không hiểu mấy dòng bác sĩ viết. Anh xem xem có phải sau khi xuất viện, hai mẹ con họ vẫn cần quay lại tái khám lâu dài không?"

Lưu Chiếu Thanh cẩn thận đọc hết bệnh án, nói: "Nhìn báo cáo xét nghiệm có thể thấy các số liệu kiểm tra, các chỉ số trong biên bản xuất viện đều khôi phục bình thường, chứng tỏ đã hoàn toàn khống chế nhiễm trùng. Họ chỉ bị thương ở phần mặt, đã kiểm soát được nhiễm trùng, chỉ cần chú ý uống thuốc hằng ngày, hẳn là bệnh tình sẽ không đột ngột trở nặng mới phải."

Kha Thiếu Bân đẩy kính, khó hiểu nhìn mọi người, "Vậy tức là sau khi xuất viện, Tần Như và Tiêu Niệm Như bị hủy hoại cả khuôn mặt, không thể tiếp tục đi học, đi làm nữa, Tiêu Văn Huy nói họ chết vì đuối nước, khiến họ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt người đời, là để bảo vệ lòng tự trọng của họ sao? Tiêu Văn Huy đón hai mẹ con đến đây, bí mật chăm sóc?"

Việt Tinh Văn nói: "Đúng vậy. Ý định ban đầu của hắn ta là tốt, muốn giấu hai mẹ con đi để âm thầm chăm sóc, đỡ bị người khác chỉ trỏ khi hai người ra ngoài. Tiếc là cuối cùng hai mẹ con họ vẫn chết. Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Văn Huy đột nhiên bắt tay vào trả thù?"

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Vừa rồi đàn anh Lưu nói khi xuất viện, hai người đã kiểm soát được nhiễm trùng, hẳn không đột ngột nặng thêm mới phải. Mặt bị ăn mòn không tự nhiên phát triển, lan rộng như ung thư, vậy tại sao họ lại chết?"

Lưu Chiếu Thanh cũng không hiểu lắm, anh gãi đầu nói: "Chẳng lẽ sau đó hai mẹ con họ lại mắc bệnh gì nữa? Nhưng hai người cùng bị bệnh, còn nặng đến mức phải chết, chuyện này cũng không bình thường lắm."

Ngay khi mọi người còn đang thắc mắc, Hứa Diệc Thâm bỗng nói: "Anh mới nhớ ra một chuyện, lúc trước khi điều tra chỗ ở của Tiêu Văn Huy, anh vào đúng lúc hắn ta đang xem phim kinh dị! Con ma trong phim cũng bị hủy dung, mặt toàn thịt thối, trông ghê lắm, vậy mà Tiêu Văn Huy lại rất bình tĩnh..."

Kha Thiếu Bân tưởng tượng hình ảnh đàn anh Lưu miêu tả, da gà da vịt đua nhau nổi lên, cậu nói: "Chẳng lẽ trong mắt Tiêu Văn Huy, vợ và con gái bị hủy dung cũng buồn nôn như con ma kia?"

Giang Bình Sách lạnh lùng nói: "Có khi vợ con hắn ta là do chính hắn ta giết."

Mọi người: "..."

Suy đoán này khiến mọi người chợt thấy lưng lạnh toát.

Việt Tinh Văn nhíu mày hỏi Giang Bình Sách: "Ý cậu là ban đầu Tiêu Văn Huy vẫn luôn chăm sóc vợ con, nhưng dần dần, ngày nào cũng phải nhìn thấy hai gương mặt bị ăn mòn nát bét kia, hắn ta mất kiên nhẫn, thậm chí ghét bỏ họ. Về lâu về dài, hắn ta nghĩ dù sao họ cũng chết trong mắt mọi người rồi, có giết thật cũng không ai để ý?"

Giang Bình Sách gật đầu, "Có câu 'bố mẹ bệnh lâu con bất hiếu', nếu hắn ta thật sự yêu thương vợ con, khi đó hắn không nên để họ chết trong mắt mọi người. Nếu người tôi thích bị thương, tôi sẽ chăm sóc người đó, khích lệ người đó, bước ra khỏi sương mù cùng người đó, mà không phải giấu người đó vào một góc tăm tối, sống như một con chuột."

Cậu cảm giác như Giang Bình Sách nói mấy câu này cho cậu nghe vậy. Tai Việt Tinh Văn nóng lên, cậu ho nhẹ một tiếng, vội vàng dời mắt đi, giả vờ bình tĩnh nói: "Vậy nên, thật ra Tiêu Văn Huy không hề yêu vợ con, hắn ta yêu thể diện của mình hơn."

Kha Thiếu Bân nghĩ kỹ lại lời Bình Sách nói, cuối cùng cũng hiểu, "Đúng rồi! Vợ con bị thương, nếu thật sự yêu họ thì nên nghĩ cách điều trị cho họ chứ không phải giấu họ đi! Hắn ta sợ bị người khác chỉ trỏ sau lưng, nói vợ con hắn ta xấu như ma, nên mới cưỡng ép giấu hai người họ đi!"

Lưu Chiếu Thanh không nhịn được, mắng: "Thằng súc vật này! Trông mặt thì cũng giống người đấy, mà tâm lý đã méo mó tám đời rồi! Hắn ta chăm sóc vợ con năm năm, dần dần không chịu đựng được gương mặt đã bị hủy hoại của họ, nhẫn tâm giết người, sau đó trút giận sang những người hủy hoại gương mặt của họ, nghĩ cách báo thù?"

Giang Bình Sách nói: "Nói thế này mới hợp logic. Nếu không rõ ràng vợ con hắn ta đã xuất viện thuận lợi từ năm năm trước, sao lại đột ngột qua đời cùng lúc?"

Tân Ngôn chau mày nói: "Tôi nhớ trong thông tin cảnh sát điều tra được, lò hỏa táng trong thành phố không ghi nhận từng hỏa táng Tần Như và Tiêu Niệm Như, vậy thì, thi thể của hai mẹ con này..."

Kha Thiếu Bân đứng hình, "Không phải ở trong căn hầm này luôn chứ!"

Mọi người bỗng rùng mình.

Hứa Diệc Thâm hành động nhanh nhẹn, anh lập tức "phân bào" rồi phái bốn phân thân đi tìm. Nhiều phân thân, hiệu suất cao, không tới năm phút anh đã lục soát khắp phòng thí nghiệm, phát hiện một chiếc tủ lạnh trong góc phòng.

Hứa Diệc Thâm quay lại nhìn mọi người: "Chuẩn bị tâm lý nhé."

Việt Tinh Văn nói: "Mở đi, dù sao cũng có kinh nghiệm vớt xác trong ao nước thải rồi, thi thể có gớm hơn em cũng không sợ đâu."

Dù nói vậy, nhưng khi Hứa Diệc Thâm mở cánh tủ lạnh, nhìn cảnh tượng bên trong, mọi người vẫn như bị tạt một chậu nước lạnh giữa trời đông giá rét, lòng bàn chân lạnh buốt.

Trong tủ lạnh, là một đống xương người đã đông lạnh.

Không có máu thịt, chỉ còn bộ xương, hơn nữa còn được phân loại.

Kha Thiếu Bân nôn khan mấy lần, vội vàng ngoảnh đầu đi. Lưu Chiếu Thanh lại bình tĩnh bước lên, nói: "Dựa theo xương chậu, là một phụ nữ trưởng thành và một bé gái dưới 10 tuổi."

Mặt Tân Ngôn tái nhợt, ánh mắt lạnh như băng, "Vậy ban đầu hắn ta đã dùng axit flohydric để ăn mòn vợ con mình? Tên biến thái này dùng vợ và con gái để làm thí nghiệm?"

Kha Thiếu Bân run rẩy nói: "Đáng sợ quá! Loại sát nhân điên cuồng từng học cao, nắm trong tay tri thức khoa học này còn đáng sợ hơn mấy ác quỷ biến thái trong phim kinh dị!"

Giang Bình Sách lạnh lùng nói: "Ban đầu Tiêu Văn Huy đưa vợ và con gái đến nơi bí mật này để chăm sóc, lâu dần, hắn ta dần dần mất kiên nhẫn, hơn nữa càng ngày càng ghét mẹ con họ, hắn ta nghĩ nếu ban đầu hai người này bị ăn mòn tới chết luôn thì tốt, đỡ rách việc thế này, vậy nên hắn ta bắt đầu sửa sang phòng thí nghiệm này, mua nguyên vật liệu, chế tạo thuốc có tính ăn mòn mạnh, giải quyết hai 'cục nợ' này."

Việt Tinh Văn nói: "Thông thường, sau khi giết hại thành công nạn nhân đầu tiên, tội phạm giết người liên hoàn mới nảy sinh cảm giác hơn người rằng 'mình có thể thoải mái thống trị mạng sống của người khác'. Sau khi giải quyết vợ và con gái, hắn ta nắm được cách giết người, bắt đầu lên kế hoạch báo thù."

Giang Bình Sách nói: "Công tác ở nhà máy lâu năm, hắn ta nắm rõ thói quen của những người kia, tôi đoán chắc chắn hắn ta đã lấy cớ gì đó để lừa những người kia ra ngoài nhà máy rồi giết chết, sau đó làm giả đơn xin thôi việc của họ, khiến mọi người tưởng rằng họ tự thôi việc."

Lý do nghỉ việc của Bành Dũng là ra nước ngoài chăm sóc hai cháu gái sinh đôi mới chào đời; lý do nghỉ việc của Dịch Kiện Cường là di cư sang nước ngoài với các con; Trình Đức thì xin nghỉ việc về nhà chăm sóc bạn đời...

Nghĩ kỹ lại, ba công nhân từ chức đầu tiên đều có một điểm chung... Đồng nghiệp rất khó liên lạc với họ sau khi từ chức.

Không khác nào chiêu "chết trong xã hội" mà Tiêu Văn Huy đã quen dùng!

Năm đó hắn ta khiến vợ con mình biến mất trong mắt đồng nghiệp, bạn học, người đời, lúc này, hắn ta cũng khiến những người kia lẳng lặng biến mất trong mắt mọi người.

Trần Tú Mai tự mình nhận ra vấn đề, chủ động từ chức để tránh nạn. Không ngờ sau khi rời khỏi nhà máy đã bị Tiêu Văn Huy ôm cây đợi thỏ bên ngoài cản đường. Sau khi vứt thi thể Trần Tú Mai vào ao nước thải, Tiêu Văn Huy dứt khoát châm một mồi lửa để xóa dấu vết, thiêu chết người cuối cùng tham gia vào vụ việc năm xưa, Lâm Tự Sâm.

Nhớ lại ngày đầu tiên đến nhà máy, chủ nhiệm Tiêu này còn tươi cười thân thiện chào hỏi mình, khi gọi điện thoại còn giả vờ là một người cha yêu thương con gái, câu nào câu nấy ra vẻ lo lắng cho cô con gái "ngã gãy chân"...

Việt Tinh Văn bỗng thấy lông tơ dựng ngược.

Có những người, đã không xứng với chữ "con người" nữa rồi.

***

Ngày thi thứ ba, nhóm nghiên cứu C183 phá án thuận lợi.

Suốt một đêm bay khắp thành phố bằng hệ tọa độ của Giang Bình Sách, họ đã điều tra được toàn bộ quá trình vụ án, thỏa mãn điều kiện "phá án trước cảnh sát" của thư viện, đương nhiên có thể thuận lợi hoàn thành môn này.

Khi trời sáng, chắc chắn cảnh sát sẽ lần tới phòng thí nghiệm bí mật này, tên biến thái Tiêu Văn Huy sẽ bị pháp luật trừng trị, chỉ tiếc cho vợ, con gái hắn ta, và cả mấy chục công nhân vô tội của nhà máy phải chết trong kế hoạch báo thù điên rồ này của hắn.

Về đến căn cứ, sau khi biết kết quả điều tra của nhóm Tinh Văn, mọi người đều không biết phải nói gì.

Hóa học là một môn khoa học rất quan trọng, sắp xếp, phản ứng của các chất hóa học phức tạp mà thú vị, hệt như phép thuật. Người yêu hóa học thật sự luôn dùng kiến thức chuyên ngành của mình, ra sức nghiên cứu, giải quyết những khó khăn gặp phải trong các lĩnh vực y học, công nghiệp, chế tạo...

Mà không phải dùng kiến thức hóa học để hại người.

Tân Ngôn cũng biết rõ, ác quỷ trí thức như Tiêu Văn Huy chỉ là một trường hợp hi hữu, trong hiện thực vẫn còn vô số nhân viên nghiên cứu cống hiến hết mình cho thí nghiệm hóa học, xứng đáng được mọi người kính phục và tôn trọng.

Đây là môn học cậu ta yêu thích nhất. Cậu ta cũng sẽ tiếp tục vững vàng bước trên con đường hóa học này.

[Chương 246 đọc lại WP]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play