~ CẬU BẰNG LÒNG LÀM BẠN NHẢY CỦA TÔI CHỨ? ~
Nhóm nghiên cứu: C-183
Môn học: Giai điệu âm nhạc
Học phần: 3
Điểm: 90
Điểm tích lũy: 3×90=270
Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x1.5 điểm tích lũy, điểm tích lũy cuối cùng: 405
Cùng lúc đó, năm thành viên ngồi đợi kết quả trong phòng học cũng đã thấy thông báo qua môn trước mắt. Kha Thiếu Bân kích động đứng dậy: "Tuyệt vời, được 90 điểm này!"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Xem ra trình độ chuyên môn của đàn em Tề rất giỏi, người Từ Phi Tuyết giới thiệu cũng được đó."
Chương Tiểu Niên vẫn luôn căng thẳng, sợ các đàn anh đàn chị trượt môn, khi thấy điểm số cậu mới thở phào, nói: "May mà có chức năng thành viên X, nếu không gặp phải chương trình học các thành viên đều không biết gì, đúng là khó nhằn."
Ngay lúc này, nhóm Việt Tinh Văn bất chợt xuất hiện trong phòng học, tựa như được đưa tới từ một không gian khác.
Lưu Chiếu Thanh bước lên hỏi: "Sao rồi? Mấy đứa thuận lợi chứ?"
Việt Tinh Văn kể đại khái quá trình thi ở khoa âm nhạc.
5 thành viên không tham gia thi nghe cậu kể lại cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nhất là ải nhịp điệu ban đầu, để mất hơn 20 nốt nhạc sẽ bị loại thẳng, vô cùng thử thách tốc độ tay và tố chất tâm lý của thí sinh.
Kha Thiếu Bân nói: "Vậy tối nay chúng ta vẫn học tiếp môn vũ đạo chứ? Mọi người có cần nghỉ ngơi không?"
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, người sau lắc đầu, nói: "Tôi không mệt, mọi người về ngủ một giấc, vẫn kịp học môn 'Vũ hội hóa trang' 8 giờ tối nay."
Các thành viên khác cũng không ý kiến, Lam Á Dung nói: "Tối nay học môn vũ đạo, mai là thứ tư chúng ta có thể tới khoa khác luôn, nếu thuận lợi, tuần này chúng ta có thể hoàn thành thêm 1, 2 khoa nữa."
Tề Lạc Nhiên trố mắt: "Các anh vẫn học liên tục thế này sao?"
Việt Tinh Văn cười nói: "Đúng vậy, bọn anh đều muốn học đủ tín chỉ rồi rời khỏi thư viện sớm, vậy nên bọn anh học liên tục từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần không có môn mới nghỉ ngơi điều chỉnh lại."
Tề Lạc Nhiên khâm phục ra mặt, cậu nghĩ một lát rồi nghiêm túc hỏi: "Vậy môn vũ đạo các anh có cần người giúp không?"
Việt Tinh Văn nhìn các thành viên: "Có ai biết nhảy không?"
Hứa Diệc Thâm bất lực giơ tay: "Em biết nhảy Waltz với Cha cha cha."
Lưu Chiếu Thanh hỏi: "Lại là bố mẹ em bắt học à?"
Hứa Diệc Thâm nhún vai: "Chịu thôi, quan điểm nuôi con của mẹ em là bồi dưỡng con trai thành một quý ông tao nhã biết chơi đàn piano, khiêu vũ trên bữa tiệc, bà ấy cũng không ngờ con trai mình lại đi lệch, thích xe đua."
Lưu Chiếu Thanh dở khóc dở cười: "Anh thì lên đại học mới bắt đầu học, chỉ biết chút khiêu vũ xã giao."
Trác Phong nói: "Anh cũng biết nhảy Waltz, hồi đó hội sinh viên có tổ chức lớp tập nhảy, anh nhớ có rất nhiều người đang ở đây cũng tham gia nhỉ? Hoạt động khi đó còn thiếu một bạn nữ, nên Tinh Văn với Bình Sách đã thành bạn nhảy."
Đó là vào học kỳ hai năm nhất, hội sinh viên tổ chức một lớp dạy nhảy, mời các đàn anh đàn chị biết nhảy về, dạy khiêu vũ miễn phí cho mọi người tại phòng tập nhảy vào tối cuối tuần.
Ý tưởng của Trác Phong là sau khi tốt nghiệp mọi người ra ngoài xã hội, tham gia các hoạt động cần khiêu vũ như tiệc cuối năm ở công ty, gặp mặt hữu nghị giữa các đơn vị sẽ biết vài bước nhảy cơ bản, không đến mức gượng gạo bối rối. Hơn nữa, khi đó tân sinh viên năm nhất vào trường chưa lâu, trai xinh gái đẹp độc thân vô cùng nhiều, Trác Phong mở lớp dạy khiêu vũ miễn phí với danh nghĩa hội sinh viên, ngoài để mọi người học các bước nhảy cơ bản, tăng cường khả năng ứng xử khi đi xã giao, mục đích quan trọng hơn là giúp các đàn em tìm đối tượng.
Nghĩ mà xem, bình thường các em trai em gái nắm tay còn ngại ngùng, nhưng khi khiêu vũ sẽ không kiêng dè nhiều như vậy, lịch sự nắm tay, ôm eo bạn nhảy đều là chuyện bình thường, lâu dần có tình cảm với nhau, rồi nước chảy thành sông thoát kiếp FA luôn. Là một đàn anh, anh không chỉ lo lắng việc học của các em, cũng phải giúp đỡ cả đời sống, tình cảm nữa!
Anh chỉ mang sân khấu này đến cho các em, còn chuyện có theo đuổi được trai xinh gái đẹp nào không phải dựa vào bản lĩnh của họ.
Ban đầu, lớp khiêu vũ khóa đầu tiên giới hạn 50 người, 25 nam, 25 nữ, vừa đủ để mỗi người đều có bạn nhảy, nhưng cuối cùng lại chỉ có 24 nữ, 25 nam đăng ký, lẻ ra một bạn nam.
Có nữ sinh nọ đăng ký từ đầu, nhưng vì thời gian lớp khiêu vũ trùng với hoạt động câu lạc bộ khác, nên người đó không tham gia nữa, rút tên ngay trước khi bắt đầu, lớp khiêu vũ còn 49 người.
Trác Phong nhắn tin trong nhóm hội sinh viên: "Lớp khiêu vũ khóa này có 49 người đăng ký, không ghép đôi được, sẽ có một người không có bạn nhảy, phải học một mình. Hay là bạn nào trong hội sinh viên chúng ta rộng lượng chút rút tên đi, hoặc tìm thêm một người?"
Khi đó Việt Tinh Văn cũng đăng ký, đọc được tin nhắn, cậu chủ động nói: "Hay để em rút vậy."
Cậu vừa nói xong, Giang Bình Sách đã nhắn riêng cho cậu: "Cậu muốn học khiêu vũ?"
Việt Tinh Văn nói: "Học một chút, sau này đi làm chắc chắn sẽ có ích, không thể để lúc có người lịch sự mời tôi ra nhảy, lần nào tôi cũng bảo xin lỗi, tôi không biết nhảy chứ... Vậy thì ngại quá."
Giang Bình Sách nói: "Ừ, có lý. Vậy tôi cũng tham gia."
Việt Tinh Văn hỏi chấm đầy đầu: "Ơ mà, vốn đã thừa một bạn nam rồi, cậu tham gia không phải thành thừa hai người à?"
Giang Bình Sách ra vẻ suy nghĩ vài giây, sau đó trả lời: "Tôi làm bạn nhảy của cậu, vậy là không thừa."
Việt Tinh Văn: ".........."
Sau một dãy chấm lửng, Việt Tinh Văn không nhịn được cười thành tiếng: "Cách giải quyết vấn đề của cậu độc đáo thật. Nhưng hai chúng ta đều là nam, nhảy thế nào được? Cậu nhảy bước nữ hay tôi nhảy bước nữ?"
Giang Bình Sách nói: "Tùy ý cậu, tôi nhảy gì cũng được."
Việt Tinh Văn nghĩ một lát, nói: "Vậy công bằng nhé, luân phiên đi! Tuần này cậu nhảy bước nữ trước, lần sau tôi nhảy, như vậy hai chúng ta có thể học cả bước nhảy của nam và nữ, được đấy!"
Thế là khi lớp khiêu vũ chính thức bắt đầu, mọi người bất ngờ phát hiện hai bạn nam đẹp trai nhất trong lớp, lại.... thành bạn nhảy của nhau?!
Các em gái năm nhất lòng như vỡ vụn, nhao nhao kêu than trên diễn đàn: "Đm, ban đầu đã nghĩ sẽ mạnh dạn mời Tinh Văn làm bạn nhảy, Tinh Văn lại nói cậu ấy có bạn nhảy rồi. Tui còn tưởng là mỹ nữ nào nhanh chân hốt trước, ai dè... lại là một anh đẹp giai?"
"Tui cũng thấy rồi. Hai anh đẹp giai nhảy cùng nhau, có cho các chị em đường sống nữa không?"
"Đó là Giang Bình Sách bên khoa Toán, là bạn học hồi cấp ba của Việt Tinh Văn, hai người đó là thủ khoa tự nhiên, xã hội ở Tinh Thành đấy."
"Nên ý hai người họ là người học giỏi chơi với nhau, mặc kệ chúng ta đúng không?"
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách đều có vẻ ngoài hơn người, hình ảnh hai người cùng học khiêu vũ đã thành cảnh tượng độc đáo nhất lớp khiêu vũ, cũng vì thế mà Trác Phong đã kêu: "Hai đứa mở mang đầu óc chút được không? Lớp khiêu vũ là cơ hội tốt đến mức nào, nhiều gái xinh như vậy, hai đứa không tìm bạn nhảy lại tự 'tiêu thụ nội bộ' là thế nào?!"
Việt Tinh Văn thẳng thắn nói: "Em thấy em với Bình Sách phối hợp tốt lắm, bọn em cũng ăn ý nữa, từ buổi đầu tiên đến giờ chưa giẫm chân nhau lần nào, học động tác cũng nhanh. Bạn nữ bên cạnh em giẫm sưng chân bạn nhảy của cậu ấy luôn rồi, còn đi cao gót nữa, nhìn đã thấy sợ."
Trác Phong: "..."
Anh nghĩ, chắc chắn hai cậu em này ế nhờ thực lực.
Nhắc đến lớp khiêu vũ, vô vàn ký ức rõ nét lướt qua trong đầu, Giang Bình Sách nhớ lại hồi năm nhất học khiêu vũ cùng Tinh Văn, sắc mặt cũng dịu đi nhiều.
Hiển nhiên Việt Tinh Văn cũng nhớ lại kỷ niệm đó, cậu nhìn Giang Bình Sách, hỏi: "Cậu còn nhớ động tác lúc học không?" Giang Bình Sách thấp giọng đáp: "Đương nhiên."
Việt Tinh Văn lại nhìn các thành viên xung quanh: "Còn ai biết nhảy nữa không?"
Lâm Mạn La giơ tay: "Chị biết nhảy Latin với Waltz."
Lam Á Dung nói: "Chị biết street dance."
Lưu Chiếu Thanh ngạc nhiên nhìn cô: "Ầu, chị Lam ngầu vậy, biết cả street dance cơ?"
Lam Á Dung cười tươi rói: "Dáng người chị bé, nhảy đường phố mới ngầu, muốn chị lộn mấy phát cho em xem không?"
Lưu Chiếu Thanh ho nhẹ rồi im lặng.
Việt Tinh Văn thống kê lại, hiện giờ trong nhóm họ có Trác Phong Lâm Mạn La, Hứa Diệc Thâm Lam Á Dung, Lưu Chiếu Thanh, cả cậu và Bình Sách cũng biết khiêu vũ đơn giản, nhưng không chắc môn vũ đạo có lồng thêm kiến thức chuyên ngành vào không, tìm một viện trợ cho chắc ăn thì hơn.
Nghĩ tới đây, cậu hỏi Tề Lạc Nhiên: "Em có quen bạn nào học vũ đạo có thể giới thiệu không?"
Tề Lạc Nhiên nói: "Nhóm bọn em không có khoa vũ đạo, nhưng em có quen một chị từ nhỏ đã học khiêu vũ, nhảy Latinh, múa hiện đại, street dance, chị ấy đều biết, nữ thần toàn năng, hay là em hỏi thử nhé?"
Việt Tinh Văn gật đầu: "Phiền em rồi."
Tề Lạc nhiên lập tức gửi tin nhắn, không bao lâu đã nhận được hồi âm. Việt Tinh Văn và Tề Lạc Nhiên cùng đi gặp đàn chị này, đối phương vô cùng vui vẻ tham gia nhóm 183 với tư cách viện trợ.
Quyết định viện trợ xong, Việt Tinh Văn quay lại ký túc xá, lên giường nghỉ ngơi.
Trong mơ, dường như cậu đã quay lại buổi học khiêu vũ hồi năm nhất.
Việt Tinh Văn đến phòng học, có mấy bạn gái vây quanh cậu xin số WeChat, cậu kết bạn với họ cho phải phép, một cô nàng trong số đó còn chủ động hỏi có thể làm bạn nhảy của cậu không, nhưng Việt Tinh Văn uyển chuyển từ chối.
Việt Tinh Văn tốt tính, lại lúc nào cũng cười, có lẽ các cô gái cảm thấy cậu dễ bắt chuyện, bèn nói đủ chuyện trên trời dưới đất với cậu. Việt Tinh Văn bị bao vây, đang lúc suy nghĩ cách thoát thận, bỗng một chàng trai cao lớn đi qua đám đông về phía cậu.
Giang Bình Sách sải bước đến trước mặt cậu rồi đứng lại, bình tĩnh nói: "Sắp vào tiết rồi, chuẩn bị đi."
Chàng trai đột ngột xuất hiện như có luồng hơi lạnh bao phủ xung quanh, mấy bạn học vây quanh Việt Tinh Văn tự giác lùi một bước. Hắn đưa Việt Tinh Văn đi khỏi vòng vây của mấy cô gái, hai người tìm một góc phòng học, lúc này Việt Tinh Văn mới thở hắt ra. Cậu nghiêm túc khẽ cúi người, làm động tác mời vô cùng lịch lãm: "Bạn Giang Bình Sách, tôi có thể mời cậu nhảy một bài chứ?"
Nét dịu dàng hiện lên trong mắt Giang Bình Sách, hắn nhẹ nhàng nắm tay Việt Tinh Văn: "Được."
Giấc mơ chợt dừng tại đây.
Việt Tinh Văn bật dậy, cậu phát hiện, hình như gần đây mình rất hay mơ thấy Giang Bình Sách?
Cậu vò mái tóc rối bù, ngoái đầu nhìn chiếc giường đối diện... Giang Bình Sách đã dậy rồi, hắn đặt sẵn một hộp cơm trên bàn. Hai người nhìn nhau, Giang Bình Sách dịu dàng nói: "Vừa rồi cậu ngủ say quá, đến giờ cơm tối tôi không gọi cậu, xuống nhà ăn lấy cho cậu một suất, nếu đói thì ăn trước nhé?"
Việt Tinh Văn tức tốc ngồi vào chỗ, ăn ngấu nghiến suất cơm tối, xong xuôi mới đánh răng rửa mặt thay đồ tử tế.
Nhìn đồng hồ đã 7 rưỡi tối, Việt Tinh Văn thông báo tập trung trên kênh nhóm, rồi ra ngoài cùng Giang Bình Sách. Khi ra tới cửa, Việt Tinh Văn bỗng hỏi: "Khoa âm nhạc đã bắt chúng ta hợp tấu nhạc cụ rồi, không biết khoa vũ đạo có yêu cầu chúng ta nhảy không nhỉ?"
Giang Bình Sách nhìn cậu: "Nếu cần thiết, cậu bằng lòng làm bạn nhảy của tôi chứ?"
Việt Tinh Văn cười rộ lên: "Tất nhiên rồi, chúng ta là bạn đối tác lâu năm rồi đó."
Họ từng học mười mấy tiết khiêu vũ cùng nhau, Việt Tinh Văn tin rằng trong chuyện "khiêu vũ" này, không có ai ăn ý với cậu hơn Giang Bình Sách. Thay vì làm quen lại với bạn nhảy mới, chi bằng cứ nhảy luôn với Giang Bình Sách.
~ NỘI DUNG THI MÔN NHẢY ~
19:50 tối, mọi người tập trung tại trung tâm chọn lớp như đã hẹn.
"Thành viên X" họ mời tới lần này là một nữ sinh năm bốn trường vũ đạo được Tề Lạc Nhiên giới thiệu, tên là Du Hân, cô học vũ đạo từ nhỏ, vóc dáng mảnh khảnh, dáng người thẳng tắp, cũng rất xinh xắn, có thể coi là nhân vật tầm cỡ hoa khôi toàn trường.
Có điều, Việt Tinh Văn chỉ có thái độ tán thưởng trước các cô gái xinh đẹp, khoa Tiếng Trung đại học Hoa An cũng có không ít nữ sinh xinh đẹp, cậu vẫn luôn giữ khoảng cách lịch sự với họ. Các em gái trong khoa đều nói Việt Tinh Văn độc thân đến giờ là do yêu cầu quá cao, thật ra chỉ là cậu không biết phải giao tiếp với các cô gái thế nào.
Du Hân thật sự rất xinh đẹp, may mà cô cũng không kiêu căng, ngược lại tính tình rất hiền lành. Sau khi tới trung tâm chọn lớp, cô chào hỏi bốn nữ sinh khác trước, rồi mới đến cạnh Việt Tinh Văn, nói: "Mình cũng không biết nội dung môn vũ đạo thế nào đâu, hay là xem giới thiệu môn học trước?"
Việt Tinh Văn ấn nút chọn môn, từng dòng thông tin xuất hiện trên màn hình...
[Môn bắt buộc: Vũ hội hóa trang]
[Khoa: Nghệ thuật]
[Học phần: 3]
[Quy tắc trường thi: Chương trình học giới hạn, có thể dùng chức năng chung học phần, trường thi giới hạn 8 người (Bao gồm thành viên X)]
[Mô tả: Có rất nhiều hình thức để thể hiện vũ đạo, một vũ giả xuất sắc có thể giãi bày cảm xúc khác nhau bằng cơ thể mềm dẻo của mình, còn nhảy tập thể lại chú trọng đến sự phối hợp của các thành viên và di chuyển đội hình hơn]
[Yêu cầu: Hoàn thành một bài nhảy theo nhóm, tham gia tiệc mừng năm mới, giành điểm cho cả nhóm; biểu hiện của từng thí sinh trên sân khấu đều có thể giúp nhóm được thêm điểm]
[Chú ý: Chương trình học này có rất nhiều động tác vũ đạo, kiến nghị nhóm nghiên cứu có ít nhất một người từng học nhảy]
[Xác nhận chọn lớp: Có/Không]
Việt Tinh Văn đọc mô tả môn học, không ngạc nhiên chút nào. Trong ba môn thuộc khoa Nghệ thuật, môn mỹ thuật là suy luận từ các bức tranh trừu tượng, tranh sơn dầu, môn âm nhạc là các trò chơi nhỏ theo chủ đề âm nhạc, môn vũ đạo yêu cầu họ học một bài nhảy rồi tham gia tiệc mừng năm mới, cũng rất hợp phong cách khoa vũ đạo.
Có điều học một bài nhảy trong thời gian ngắn không hề dễ dàng, nhất là với người tay chân không linh hoạt, không nhịp nhàng, khi nhảy hệt như mấy vũ điệu của tôn giáo, rất dễ biến thành "ma quỷ nhảy múa".
Thông tin hiện lên không tiết lộ gì nhiều, nhưng Việt Tinh Văn có thể đoán được điểm số cuối cùng của môn học này hẳn sẽ dựa trên quá trình mọi người học nhảy, cuối cùng lên sân khấu biểu diễn.
Quả nhiên, Du Hân cũng nói: "Yêu cầu 8 người tham gia thi, sau đó biểu diễn trong buổi tiệc năm mới... Chắc hẳn là kiểu tập huấn vũ đạo, có giới hạn thời gian. Chúng ta cần phải học hết các bước nhảy trong thời gian quy định, theo kịp tiết tấu nhạc, cuối cùng đến giai đoạn nghiệm thu, chúng sẽ cho điểm dựa trên độ chính xác và hoàn chỉnh của bài nhảy?"
Kha Thiếu Bân gãi đầu, "Cơ thể em không được nhịp nhàng, có khi lúc nhảy còn cùng tay cùng chân, em không tham gia đâu."
Tân Ngôn nói: "Tôi cũng không muốn đi."
Chương Tiểu Niên cũng nói: "Em không có tế bào nghệ thuật nào hết đó, không phải đi thì tốt quá!"
Lam Á Dung nói với Việt Tinh Văn: "Tinh Văn, nếu chọn 8 người thì có phải 4 nam 4 nữ sẽ dễ ghép đôi hơn không?"
Tần Miểu chủ động giơ tay: "Em với Tiểu Lộ không biết nhảy, nếu phải học vũ đạo trong thời gian nhất định, động tác không chuẩn chắc chắn sẽ kéo chân mọi người. Em thấy chưa chắc đã là ghép đôi nam nữ, yêu cầu của môn học chỉ nói 8 người, cũng không nói phải là 4 nam 4 nữ, chúng ta chọn 8 người giỏi vũ đạo sẽ dễ qua môn hơn nhỉ?"
Tần Lộ tán thành: "Chị nói đúng đó. Hồi nhỏ em biểu diễn bài nhảy thiếu nhi đơn giản trong lễ thiếu nhi thôi đã không theo kịp động tác của mọi người rồi, nói gì đến nhảy nhóm phức tạp hơn chứ. Nếu bảo em học môn này có khi em sẽ đạp chân bạn nhảy liên tục mất, lại còn liên lụy người khác!"
Hai chị em Tần Miểu Tần Lộ đều không biết nhảy, vậy tức là nhóm họ chỉ có 3 nữ sinh tham gia.
Nhưng Tần Miểu nói rất đúng, yêu cầu môn học không bắt buộc là 4 nam 4 nữ, có nhóm nghiên cứu (ví dụ như nhóm đàn anh Dụ đại học Kinh Đô), cả nhóm chỉ có 2 bạn nữ, chẳng lẽ họ không thể học môn này sao?
Vậy nên chắc chắn hai bạn nam nhảy cặp cũng được chấp nhận.
Nghĩ vậy, Việt Tinh Văn quyết đoán nói: "Vậy em với Bình Sách một nhóm, mặc dù hai chúng em không học vũ đạo chuyên nghiệp, nhưng hồi năm nhất từng tham gia lớp bồi dưỡng khiêu vũ rồi, cũng biết vài bước cơ bản, hơn nữa còn ăn ý."
Trác Phong nghĩ hồi, nói: "Cũng được. Nếu Tần Miểu và Tần Lộ đều không biết nhảy, hai đứa đi sẽ học nhanh hơn. 6 người còn lại, anh với Mạn La một nhóm."
Lưu Chiếu Thanh nhìn Lam Á Dung bên cạnh, hỏi: "Nữ hiệp, hai chúng ta một nhóm?"
Lam Á Dung thẳng thừng đáp: "Cậu cao quá, chị không với tới, cậu với chị mà nhảy đôi thì chẳng khác nào một người khổng lồ xách con gà nhỏ."
Lưu Chiếu Thanh đỡ trán: "...Vậy em quỳ xuống nhảy với chị?"
Hứa Diệc Thâm híp mắt cười, bước lên một bước, chủ động hòa giải: "Em với chị Lam một nhóm đi, đàn anh Lưu đúng là hơi cao, nếu nhảy hai người thì chiều cao của anh với Du Hân phù hợp hơn."
Du Hân cao một mét bảy, Lam Á Dung chỉ cao một mét năm lăm, Lưu Chiếu Thanh nhìn cách biệt chiều cao của hai cô gái, thoải mái đồng ý, "Quyết định vậy đi, mong đàn em Du giúp đỡ."
Du Hân gật đầu với anh: "Đừng khách sáo."
Thảo luận danh sách tham gia xong, Việt Tinh Văn ấn chọn môn, đưa mọi người sang phòng chuẩn bị.
Đúng lúc này, Kha Thiếu Bân đột nhiên vỗ ót, nói: "Thông thường khiêu vũ cần mặc trang phục thống nhất, mấy người chúng ta mặc quần áo đi giày thể thao, tham gia vũ hội không hợp lắm nhỉ? Yêu cầu môn học cũng không nói có cần mặc đồ cùng kiểu không."
Việt Tinh Văn cũng nghĩ đến chuyện này: "Đúng vậy, mỗi người mặc một kiểu khi nhảy nhóm sẽ rất xấu, nhưng bây giờ không kịp mua trang phục giống nhau nữa rồi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến vậy."
Kha Thiếu Bân bất lực nói: "Đành vậy thôi."
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Tên chương trình học là vũ hội hóa trang, có khi đến buổi vũ hội thư viện sẽ phát trang phục cho chúng ta. Đừng quên ở công trường khoa Kiến trúc khi trước chúng đã phát đồng phục công nhân cho tất cả mọi người."
Việt Tinh Văn cười gật đầu: "Có lý đấy. Chúng ta đừng lo lắng chuyện trang phục vội, quan trọng vẫn là học vũ đạo nhanh nhất có thể, chắc chắn thư viện sẽ không tốt bụng mở lớp dạy cho chúng ta đâu, phải nhờ đàn chị Du Hân rồi."
Du Hân nói: "Yên tâm, chị sẽ cố gắng."
Đến giờ thi, tất cả mọi người được đưa tới một không gian kín...
Đây là một phòng tập nhảy.
Trong căn phòng trống không rộng khoảng 60m2, hai mặt tường trước, sau là gương, bên trái có một cánh cửa, vách tường bên phải là màn hình LCD cỡ lớn, sàn nhà sạch sẽ không một hạt bụi, gần như có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trên đó.
Mọi người vừa tới phòng tập, tiếng hệ thống quen thuộc vâng lên: "Chào mừng 8 thí sinh đến chương trình học vũ đạo. Năm mới gần tới, tối ngày 31 tháng 12, đài truyền hình CNTV sẽ tổ chức buổi tiệc mừng năm mới, là các thành viên trong nhóm vũ đạo, các bạn được mời đến buổi tiệc này, đồng thời biểu diễn tiết mục nhảy tại đó, chỉ còn 3 ngày nữa sẽ tới buổi tiệc. Tiếp đây, chúng tôi sẽ phát ba bài nhảy phong cách khác nhau, vui lòng chọn một bài trong đó, học nhảy và tập luyện trong vòng 3 ngày tới."
Lưu Chiếu Thanh không nhịn được mắng: "Ba ngày? Chơi bọn mình à!"
Anh vừa dứt lời, demo bài nhảy bắt đầu được phát trên màn hình.
Vũ đạo A là một bài Cha Cha Cha kinh điển, thoạt nhìn rất thanh nhã, nhưng động tác lại khá khó, các bước nhảy và động tác tay vô cùng phức tạp, muốn để người không chuyên học nhảy trong 3 ngày gần như là không thể. Hơn nữa, hầu hết các bước nhảy đều phải lắc mông, lắc không đẹp nhìn vào sẽ rất kỳ cục.
Du Hân xem hết bài nhảy, hơi nhíu mày, xem tiếp bài sau.
Vũ đạo B là nhảy đường phố theo phong cách cool ngầu, nhạc đệm là một bài rap có tiết tấu vô cùng nhanh, các thành viên tham gia nhảy demo cầm côn nhị khúc trên tay, vừa nhảy nhót tưng bừng vừa vung côn, còn lộn nhào. Xem xong, Du Hân càng không tưởng tượng nổi... Bảo các "học bá" này cầm đề thi làm bài còn được, ai lại bắt họ múa côn? E là mới nhảy một nửa côn đã rơi đầy đất rồi!
Lỡ như lộn nhào bị hở eo, vậy thì ngại quá.
Động tác của vũ đạo C vẫn rất khó, nhưng may đó là một điệu Waltz khá nhã nhặn, chậm rãi.
Du Hân học vũ đạo từ 3 tuổi, có thể xử lý được nhiều phong cách vũ đạo. Cô nhớ Việt Tinh Văn từng kể trong nhóm có Lam Á Dung, Lâm Mạn La đều học nhảy từ nhỏ, chắc chắn sự dẻo dai của cơ thể không thành vấn đề... Nói cách khác, bài nhảy này hẳn không khó với ba cô gái. Vấn đề nằm ở các bạn nam, ngoài Hứa Diệc Thâm, bốn người còn lại đều là tay ngang.
Nghĩ vậy, Du Hân ngoảnh đầu nhìn mấy cậu con trai, lịch sự hỏi: "Các cậu muốn chọn bài nào?"
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, ban đầu họ cho rằng bài thi vũ đạo chỉ là một bài nhảy xã giao đơn giản, không ngờ lại biến thành "tập vũ đạo theo nhóm giới hạn thời gian", lại còn phải biểu diễn tại bữa tiệc, vậy thì phiền to rồi!
Học một bài nhảy nhóm trong 3 ngày, một đám tay mơ như họ có làm được không?
Việt Tinh Văn im lặng một lát, nói: "Chị quyết định đi. Bài nào dễ tập thì chọn bài đó, bọn em sẽ phối hợp hết mình."
Du Hân nói: "Bước nhảy ở bài đầu tiên khó học quá, động tác ở bài thứ hai lại dễ gây thương tích. Cá nhân chị nghiêng về bài thứ ba, tiết tấu âm nhạc khá chậm, nếu nhảy đều cũng sẽ rất đẹp."
Lưu Chiếu Thanh chau mày nói: "Bài thứ ba phải di chuyển rất nhiều, em nghĩ bọn anh có học được không?"
Du Hân bất đắc dĩ nói: "Bài nào cũng khó hết, so ra thì bài thứ ba là dễ học nhất rồi, chỉ còn cách tranh thủ thời gian tập thôi."
Việt Tinh Văn không ý kiến: "Vậy chọn bài thứ ba đi."
Du Hân gật đầu, cô ấn bài hát thứ ba trong danh sách, sau đó, màn hình bắt đầu phát lại demo vũ đạo bài số ba, bài nhảy này cần 8 người phối hợp hoàn thành, là một bài Waltz hai người một cặp, động tác nhảy phóng khoáng tao nhã.
Du Hân xem lại cùng mọi người, cô vừa nhớ động tác vừa nói: "Đây là một điệu Waltz kinh điển tên Tales from the Vienna Woods, chắc mọi người cũng phát hiện rồi, tiết tấu bài nhạc này rất mạnh, bước nhảy nhất định phải theo kịp nhịp điệu, nếu không sẽ rất gai mắt. Mình sẽ phân tích động tác từ đầu bài, mọi người xem lại lần nữa, chọn vị trí cho mình."
Việt Tinh Văn nhìn Giang Bình Sách, cười khổ nói: "Sao tôi lại thấy như đang bắt lợn trèo cây thế nhỉ?"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "3 ngày, cố gắng tập, có Du Hân tự mình dạy, chắc là học được thôi."