Edit: Không cần liêm sỉ chỉ cần Thời Yến (Kai’Sa Team)
Đêm nay mưa chưa rơi nhưng tiếng sấm bên tai vẫn không dứt, chợt gần chợt xa, thỉnh thoảng một tia sấm giáng xuống, dọa lũ mèo con bên đường chạy tán loạn khắp nơi.
Trịnh Thư Ý vừa bước ra khỏi tòa nhà, một cơn gió cuốn theo những chiếc lá rơi thổi tới, lạnh đến thấu xương.
Bầu trời âm u kèm theo tiếng sấm càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo, Trịnh Thư Ý hà hơi, lẳng lặng quấn chặt khăn quàng cổ.
Từ đây đến cổng lớn còn vài trăm mét, mặc dù có đèn đường chiếu sáng nhưng Trịnh Thư Ý vẫn vô thức bước nhanh hơn.
Đường lớn rộng rãi và thông thoáng, không có xe cộ lui tới cũng không có chướng ngại vật gì, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể trông thấy đèn pha ở phía sau.
Dưới ánh đèn vàng, Trịnh Thư Ý nhìn thấy một cô gái đang đi về phía mình.
Cô ấy ăn mặc phô trương, khoác chiếc áo lông đen ngắn, lại còn dẫm lên đôi giày cao gót kêu ‘lộp cộp’, trên tay xách một chiếc vali bằng da nhỏ, rất khó để không làm người khác chú ý.
Trịnh Thư Ý nhìn kỹ mấy lần, lập tức nhận ra người đó là Tần Thời Nguyệt.
Không có gì ngạc nhiên khi thấy cô ấy ở đây, dù sao cũng là tiểu thư con nhà giàu, có lẽ là sống ở đây, hoặc cũng có thể là đến tìm bạn bè, người thân.
Nhưng Tần Thời Nguyệt nhìn thấy Trịnh Thư Ý ở đây lại có chút bất ngờ.
Cô ấy tiến lại gần hơn, đến khi hai người chỉ còn cách hai mét mới chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Khoảng cách này có chút khó xử, muốn giả vờ như không thấy cứ thế đi qua cũng không được.
Còn đang bối rối, ánh mắt Trịnh Thư Ý đã khóa chặt vào người cô ấy: “Trùng hợp thật, sao em lại ở đây?”
“À…” Tần Thời Nguyệt vô thức đáp lại, “Em đến tìm người.”
Thời tiết thật sự quá lạnh, Trịnh Thư Ý cũng không có ý định đứng đây nói chuyện phiếm với cô ấy.
“Có thể rạng sáng trời sẽ mưa, ngày mai em đi làm nhớ mang ô theo nhé.”
Sau khi dặn dò, hai người gật gật đầu, mỗi người đi về hướng ban đầu của mình.
Nhưng Tần Thời Nguyệt đi một bước lại ngoái đầu lại, không ngừng trông theo bóng lưng Trịnh Thư Ý, miệng lẩm bẩm.
“Tại sao chị ấy lại ở đây…”
Sự nghi ngờ này nhanh chóng bị gió lạnh thổi tan.
Đứng ở cửa nhà Thời Yến, Tần Thời Nguyệt ôm chiếc vali nhỏ trước ngực, nở nụ cười nịnh nọt trước cửa kính, đang định bấm chuông, cô đột nhiên sững sờ sau đó xụ mặt xuống, bày ra dáng vẻ mệt mỏi rã rời.
Một lúc sau, cánh cửa tự động mở ra.
“Cậu.” Tần Thời Nguyệt lê bước chân vào, “Cậu hết bận chưa?”
Không ai trả lời, Tần Thời Nguyệt thò đầu nhìn quanh.
Phòng khách, hành lang đều không có người.
Người đâu?
Tiểu Kiều Kiều* đâu?
(*) Trần A Kiều trong điển tích “Kim ốc tàng Kiều” (金屋藏嬌; nhà vàng cất người đẹp). Ở đây ám chỉ Thời Yến giấu mỹ nhân trong nhà.
Khắp nơi đều không có dấu vết, chỉ có một chiếc ly thủy tinh đặt trên bàn.
Tần Thời Nguyệt có thị lực tốt, liếc mắt một cái đã thấy vết son môi trên miệng ly.
Quả nhiên có Tiểu Kiều Kiều.
Cô sửng sốt một lúc, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Vừa rồi mới gặp Trịnh Thư Ý trên đường, chẳng lẽ tối nay chị ấy ở nhà Thời Yến sao?
Hơn nữa, mấy ngày nay cô thấy Trịnh Thư Ý đang viết bản thảo phỏng vấn Thời Yến, cho nên có lẽ hai người biết nhau…
“Cháu đang làm gì đấy?”
Giọng nói của Thời Yến đột nhiên vang lên sau lưng, Tần Thời Nguyệt giật nảy mình, ôm chiếc vali nhỏ lùi lại mấy bước.
Thời Yến từ trong phòng đi ra với bộ đồ ngủ trên tay, không thèm nhìn Tần Thời Nguyệt lấy một cái mà đi thẳng vào phòng tắm.
“Cậu!” Tần Thời Nguyệt ôm vali chạy bình bịch tới, “Cậu ở một mình à?”
Thời Yến dừng lại, nhìn lướt qua đồ vật trong tay cô, hỏi: “Muộn như vậy sao không về nhà?”
“Cháu đưa rượu cho cậu.”
Tần Thời Nguyệt mở vali ra, đưa đồ vật bên trong cho Thời Yến xem, “Cháu nghĩ có lẽ mấy ngày tới vẫn phải tăng ca, cũng không có thời gian rảnh, nên tranh thủ đưa đồ tốt cho cậu.”
Đưa một bình rượu chỉ cần tùy tiện bảo người đi là được, nhưng cô phải ra dáng mình tự thân vận động.
Những lời bán thảm* này mấy ngày nay Thời Yến phải nghe quá nhiều lần rồi, anh đã miễn dịch từ lâu.
(*) Ăn mày tình thương đó ạ
“Đặt ở đằng kia đi.” Thời Yến chỉ chỉ vào tủ rượu.
Tần Thời Nguyệt lập tức sốt sắng đi tới, tiếp đó lại nghe Thời Yến nói: “Sau đó về nhà.”
“…”
Cất kỹ chai rượu, Tần Thời Nguyệt xụ mặt chuẩn bị dọn đường hồi phủ.
Nhưng khi đi ngang qua Thời Yến, cô liếc nhìn chiếc ly thủy tinh trên bàn, chưa kịp động não đã hỏi thẳng: “Cậu, tối nay nhà cậu có khách à? Ai vậy ạ?”
Tần Thời Nguyệt hỏi xong lập tức hối hận.
Qua tròng kính, cô thấy ánh mắt Thời Yến trầm xuống, tuyên bố sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt.
“Cậu nghỉ ngơi sớm nhé.”
Trước khi đi, Tần Thời Nguyệt vẫn không quên nói thêm một câu, “Hôm nay hơn tám giờ cháu mới tan làm, vẫn chưa ăn cơm, cháu cũng về nhà kiếm gì ăn đây.”
Đến khi cô đi rồi, ánh mắt Thời Yến mới chậm rãi rơi vào chiếc ly thủy tinh.
Trên miệng ly lóng lánh trong suốt lộ ra một màu đỏ nhạt mơ hồ dưới ánh đèn.
-
Cơn mưa đêm đó cuối cùng cũng rơi vào lúc Trịnh Thư Ý về đến nhà, cũng may cô không mắc mưa.
Cô bước nhanh về phòng, cởi áo khoác, ngồi thẫn thờ trên giường một lúc.
Ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách, càng làm cho căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, khiến người ta dễ rơi vào một tâm trạng nào đó.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.
Trịnh Thư Ý lấy điện thoại ra, trên màn hình khóa có một thông báo nhắc nhở tin nhắn WeChat mới.
Trái tim cô bỗng nhiên đập loạn, suy nghĩ trôi về hơn nửa tiếng trước.
Sau khi Thời Yến hỏi, cô đã trả lời thế nào?
Có lẽ lúc ấy đầu óc bị kẹp, cô nhìn anh chằm chằm, nói: “Đây chẳng phải là em làm theo quy trình cho anh chút tôn trọng sao?”
Kết thúc câu nói này chính là, Thời Yến hạ lệnh đuổi khách.
Trong hoàn cảnh đó, Trịnh Thư Ý đương nhiên sẽ không ở lại.
Cô nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, lúc ra cửa còn vẫy vẫy tay với Thời Yến bên cửa sổ.
“Sếp Thời ngủ ngon.” Cô nghiêng đầu, mái tóc dài như thác nước xõa xuống vai, “Em về thêm bạn WeChat với anh nhé.”
Thời Yến không trả lời, quay đầu lại nhìn Trịnh Thư Ý từ xa.
Cách quá xa, Trịnh Thư Ý không nhìn rõ ánh mắt của Thời Yến, vì vậy cô quyết định làm theo ý mình.
“Lúc anh chán có thể nói chuyện phiếm với em.”
“Em rất giỏi nói chuyện trên trời dưới đất.”
“Có rất nhiều meme.”
Cô nhìn thấy khóe miệng Thời Yến giật giật.
Một giây tiếp theo, anh đưa tay mò lấy thứ gì đó trên chiếc bàn nhỏ.
Ngay sau đó, cánh cửa sau lưng Trịnh Thư Ý tự động mở ra.
Trịnh Thư Ý: “…”
Nụ cười của cô chỉ duy trì đến giây phút cô bước ra khỏi cánh cửa ấy.
Trên đường về nhà, tâm trạng của cô rất nặng nề.
Nhưng bây giờ khi về đến nhà rồi, cẩn thận suy nghĩ lại, cô cảm thấy tình hình này thật ra lại tốt.
Chí ít, Thời Yến cũng không nói không cho cô theo đuổi!
Vậy coi như anh ngầm đồng ý.
Lúc này có lời nhắc trên WeChat, nói không chừng là thông báo anh gửi lời mời kết bạn.
Thế là Trịnh Thư Ý cũng không vội đi tắm, dường như nhìn thấy ánh sáng của thắng lợi, cô lăn lộn trên giường một vòng, vui vẻ mở màn hình khóa.
Khoảnh khắc WeChat vừa mở ra, cô ngẩn người.
Ồ, không phải lời mời kết bạn từ Thời Yến mà là bạn cùng phòng đại học gửi tin nhắn cho cô.
Tất Nhược San: Ý Ý, cậu và Nhạc Tinh Châu chia tay rồi à?
Trịnh Thư Ý: Ừ.
Tất Nhược San: Tại sao cậu không nói?
Trịnh Thư Ý: Dạo này tớ bận quá, đừng lo lắng.
Trịnh Thư Ý: Sao cậu biết thế?
Tất Nhược San: Tớ thấy anh ta đăng ảnh chụp chung với một cô gái lên vòng bạn bè.
Trịnh Thư Ý im lặng một lúc.
Trịnh Thư Ý: Cho tớ xem thử.
Tất Nhược San lập tức gửi ảnh cho cô.
Trong ảnh, hai người âu yếm nhau, Tần Nhạc Chi cắn thìa, ngón tay véo cằm Nhạc Tinh Châu, cười rất ngọt ngào.
Mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi lộp bộp kèm theo tiếng sấm như muốn xuyên thủng bầu trời.
Lúc Trịnh Thư Ý tắt bức ảnh đi, Tất Nhược San đã gửi cho cô mấy tin nhắn liên tiếp.
Tất Nhược San: Lúc trước tớ thấy anh ta nhiệt tình không phải cậu không được, còn tưởng đây là người đàn ông hiếm có trên đời.
Tất Nhược San: Con mẹ nó đậu má, coi mặt mũi cô ả này đi, anh ta mù sao??? Ban đầu tớ còn không dám tin, còn tưởng là em gái gì thôi cơ?
Tất Nhược San: Thế giới này thật ảo diệu, muốn làm trò cười cũng đừng đi tìm một người phụ nữ giống vậy chứ?
Thật ra công bằng mà nói, Tần Nhạc Chi cũng không đến nỗi xấu, da trắng, mặt nhỏ, cằm nhọn, còn có một đôi mắt phượng.
Nếu là người khác sẽ cảm thấy đây là một tiểu mỹ nữ thanh thuần.
Chỉ là trong mắt Tất Nhược San, bốn năm đại học mỗi ngày đều ngắm đại mỹ nhân xinh đẹp như Trịnh Thư Ý, loại nhan sắc nhạt như nước ốc của Tần Nhạc Chi thật sự không đáng chú ý.
Tần Nhạc Chi: Tại sao hai người chia tay?
Trịnh Thư Ý: Anh ta cắm sừng tớ.
Tất Nhược San: Quen cô gái này cắm sừng cậu?
Trịnh Thư Ý: Ừ.
Tất Nhược San: Tớ thấy anh ta bị úng não rồi?
Trịnh Thư Ý: Bởi vì gia đình cô gái đó rất giàu.
Tất Nhược San: Ồ, đây là muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
Tất Nhược San: Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, phượng hoàng đực* không thể yêu thương, anh ta nói niết bàn là niết bàn! Có thiêu chết cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra!
(*) 凤凰男: chỉ loại đàn ông ở các thành phố hạng hai và ba, có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tất Nhược San, trong đầu Trịnh Thư Ý ong ong lên.
Có người cùng chung mối thù, cảm xúc sẽ được khuếch đại vô hạn.
Cô ngồi dậy, cầm điện thoại một lúc mới ổn định hơi thở, mở danh bạ WeChat ra.
Nhìn một vòng, không thấy thông báo kết bạn của Thời Yến.
Được.
Cô copy số điện thoại của Thời Yến, nhưng vẫn không tìm thấy WeChat của anh.
Xem ra đã được cài đặt không thêm bạn bè từ số điện thoại.
Trịnh Thư Ý nghiến răng, chỉ có thể mở hộp SMS chứa đầy mã xác minh và thư rác, gửi một tin nhắn cho Thời Yến.
Trịnh Thư Ý: Em về rồi ^_^
Trịnh Thư Ý: Sếp Thời nghỉ ngơi chưa?
Đến khi cô tắm xong đi ra, trong hộp tin nhắn vẫn chưa có động tĩnh nào.
Đêm khuya, Trịnh Thư Ý bị một thần thức nào đó dẫn dắt, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Cô luồn tay xuống dưới gối lấy điện thoại, híp mắt mở tin nhắn ra xem, Thời Yến vẫn chưa trả lời.
Hai mắt của cô sắp không chống đỡ nổi nữa, điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay, người cũng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Qua một hồi lâu, điện thoại bên gối cuối cùng cũng rung lên.
Cho dù là một động tĩnh nhỏ cũng có thể đánh thức Trịnh Thư Ý.
Mắt cô thật sự không mở nổi, híp lại một đường nhỏ. Cô cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn từ Thời Yến.
Trịnh Thư Ý mừng như điên mở ra.
Thời Yến:
TD*
(*) TD nghĩa là từ chối nhận tin nhắn.
Trịnh Thư Ý chậm rãi mở to mắt nhìn màn hình.
Một lúc lâu sau cô mới nhận ra đây là có ý gì.
Ah ah ah Thời Yến, anh có độc phải không!!!
Trịnh Thư Ý tức đến thở gấp, dùng sức ném điện thoại ra ngoài.
Cùng với một tiếng “cạch” thật to vang lên, Trịnh Thư Ý đột nhiên mở mắt ra.
Trong bóng tối, cô lại chớp mắt, dần dần nhìn thấy ánh sáng lọt qua rèm cửa.
Ý thức dần trở lại, cô lại đưa tay sờ lên gối nằm.
Điện thoại vẫn ở đó.
Yên lặng, không có tin nhắn mới nào, bên trong khung chat của Thời Yến vẫn chưa có hồi âm.
Hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Thời Yến không gửi “TD” cho cô.
Không nhắn lại gì cả.
Nhưng trong mộng Trịnh Thư Ý vẫn bị Thời Yến chọc tức gần chết.
Nửa đêm không có ai, mưa to xối xả, một cây bút có khắc tên ngân hàng Minh Dự bị bẻ gãy, ném chuẩn xác vào thùng rác.