*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đương nhiên anh không thể nói ra thay cô được.

Suy nghĩ một lát, ánh mắt Phó Kình Hiên loé lên: “Đây là quà má Phùng tặng cho bà, bà lại tặng người khác thì sao được, má Phùng sẽ nghĩ thế nào! Bà vẫn nên để má Phùng sấy khô rồi ngâm nước cho bà uống đi ạ”

Tay bà cụ run lên vì tức giận: “Đây là lý do cháu không cho Dương sơn tra? Được lắm Phó Kình Hiên, cháu được lắm, bà thấy cháu ở cùng Vu Y Cơ lâu ngày nên học được tính keo kiệt bủn xỉn của cô ta rồi. Cháu xem dáng vẻ tính toán so đo của cháu đi, biết thế này thì năm đó bà đã không để Vu Y Cơ nuôi cháu.”

Nghe bà nội nói mình thành một kẻ ích kỷ tự tư tự lợi, khoé miệng Phó Kình Hiên bất giác co giật, sau đó anh nhìn Bạch Dương.

Trong tiềm thức, anh không muốn cô nghĩ rằng anh là loại người đó.

“Dương à, lát nữa cứ cầm sơn tra đi, cháu đừng nghe nó nói, đây là sơn tra của bà, không tới lượt nó quyết định” Bà cụ hung dữ trừng mắt nhìn Phó Kình Hiên, nói với giọng điệu không cho phép làm trái.

Bạch Dương gật đầu đáp: “Vâng.”

Phó Kình Hiên càng không muốn cho cô, cô lại càng phải nhận.

Anh không vui thì cô sẽ vui.



Lấy xong, anh đi tới chỗ Bạch Dương, đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Bạch Dương khách sáo cảm ơn, cầm lấy chiếc cốc.

Phó Kình Hiên nhắc nhở: “Cẩn thận bỏng.”

Bà cụ ngạc nhiên nhìn anh.

Cháu bà đang quan tâm Dương sao?

Bạch Dương không phát hiện Phó Kình Hiên đang quan tâm mình, dù sao lời nhắc nhở như vậy thật sự là chuyện quá bình thường.

Nếu là cô, cô cũng sẽ tốt bụng nhắc nhở đối phương.

Vậy nên cô không cảm thấy có gì lạ.

Bạch Dương thổi một chút rồi uống, bỗng dưng cô kêu lên.

“Sao thế Dương?” Bà cụ quan tâm hỏi.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên với vẻ mặt kỳ quái: “Tổng giám đốc Phó, anh cho mật ong vào à?”

“Ừ” Phó Kình Hiên gật đầu: “Không thích à?”

Trong giọng nói của anh có sự căng thẳng không dễ phát hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play