Chương 1386

Đăng kia, Bạch Dương đã bình tĩnh lại từ nỗi kinh ngạc khi bị Phó Kình Hiên kéo đi.

Cô vùng vẫy muốn rút tay ra khỏi bàn tay kéo mình.

Nhưng tay Phó Kình Hiên lại xoắn như ốc vít, dù cô rút thế nào cũng không thể rút tay khỏi tay anh.

Hơn nữa kỹ xảo kéo tay của anh cũng rất đỉnh, dù có nắm thật chặt cũng sẽ không làm đau cô.

“Phó Kình Hiên, anh buông tôi ra!” Bạch Dương nhíu mày, thấp giọng quát lên.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Đừng vùng vẫy nữa, tôi vẫn chưa khỏi hẳn, cũng chỉ còn một tay này có thể dùng thôi. Em vùng vẫy dữ quá, lỡ lát nữa tôi va phải ai đó, cánh tay lại lệch vị trí thì sao đây?”

“Có thế thì cũng đánh đời anh! Ai bảo anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn mà đã xách một tay bị thương tới đây khiêu vũ rồi?”

Bạch Dương bực bội đạp chân anh.

Đôi mắt Phó Kình Hiên trầm xuống: “Biết sao được, đột nhiên lại muốn khiêu vũ vậy đó.”

Thấy cô khiêu vũ với Trình Minh Viễn, sao anh có thể chịu nổi.

Nhưng anh không thể cứ thế chạy lên sàn nhảy tách cô ra khỏi Trình Minh Viễn được.

Như thế sẽ phá hỏng tiệc mừng thọ của bà nội.

Vậy nên anh chỉ có thể đích thân lên sàn, lợi dụng tiết tấu vũ đạo, linh hoạt mà không quá gây chú ý, giành lại Bạch Dương từ tay Trình Minh Viễn.

Nhưng Bạch Dương không biết, cô chỉ nghe thấy Phó Kình Hiên nói anh đột nhiên muốn khiêu vũ.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là anh đột nhiên muốn khiêu vũ với chị Lệ Na nên mới lên sàn nhảy, lòng cô lập tức bừng bừng lửa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, nói: “Nếu tổng giám đốc Phó muốn nhảy thì còn dẫn tôi đến đây làm gì? Còn không mau buông tôi ra rồi đi tìm chị Lệ Na kia đi?”

Phó Kình Hiên nhướng mày: “Em đang ghen đấy à?”

“Hả?” Bạch Dương như mèo bị giẫm trúng đuôi, mặt cô hơi biến sắc, trong mắt thoáng hiện vẻ chột dạ, giương giọng bác lại: “Anh nói bậy gì vậy? Ai ghen? Sao tôi lại ghen được!”

Cô không yêu anh, ghen cái gì mà ghen?

Đúng, không sai, chính là như thết Bạch Dương cắn môi gật đầu.

Phó Kình Hiên nhìn cô, cười khẽ rồi đáp: “Rồi rồi rồi, em không ghen. Nhưng tôi không cần đi tìm chị Lệ Na.”

“Tại sao?” Bạch Dương hơi khó hiểu.

Phó Kình Hiên hơi nhếch đôi môi mỏng, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập: “Chị họ muốn khiêu vũ với Trình Minh Viễn.”

“Từ từ đã, anh vừa nói gì cơ? Chị họ?” Bạch Dương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Nếu cô nghe không lầm thì hình như anh gọi chị Lệ Na là chị họ đúng không?

Phó Kình Hiên gật đầu: ‘Ừ, chị Lệ Na là chị họ tôi, tên đầy đủ là Trọng Lệ Na, mẹ chị ấy và mẹ tôi là chị em họ nên chị ấy là chị họ tôi.

Chị họ… lại là chị họ ư!

Chị Lệ Na là chị họ anh, chứ không phải là cô gái trong lòng anh hay gì đó.

Cho nên, lúc nãy cô đã hiểu lầm anh rồi…

Nghĩ tới đây, Bạch Dương mím chặt đôi môi đỏ mọng. Cô hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng xấu hổ lúng †úng vô cùng, đồng thời còn nhen nhóm chút mừng thầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play