*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Nhiễm trở lại với lịch trình live stream mỗi ngày như bình thường. Gần đây, bản đã qua biên tập của《Nhà nhỏ của chúng ta》cũng phát sóng trên TV, ratings luôn đứng vững ở vị trí đứng đầu trong các chương trình phát sóng cùng khung giờ. Các thành viên sống chung với nhau vừa hài hòa vừa thân thiết, biểu hiện của nữ streamer trong chương trình đã nhận được rất nhiều ấn tượng tốt đẹp.

Dạo này, Cố Nhiễm cảm nhận được rõ ràng số người nhận ra cô trên đường càng ngày càng nhiều, trong đó có không ít các cô chú, ông bà lớn tuổi.

Tối nay《Nhà nhỏ của chúng ta》sẽ phát sóng tập ba, Cố Nhiễm live stream vừa xem chương trình, vừa trò chuyện với fans.

Đúng lúc phát đến đoạn cô chơi trò chơi thua nên phải nhận hình phạt, gọi cho người đứng ở vị trí đầu tiên trong danh sách trò chuyện WeChat để nói “I miss you”.

Dù lúc xem live stream đã được xem một lần, nhưng hôm nay xem tiết mục đã qua biên tập, các fans thấy vị trí đầu trong danh sách trò chuyện của Cố Nhiễm lại là “Người giúp việc” thì vẫn cười không ngậm được miệng.

【=)))))))) Cả đời đi làm của cô giúp việc lần đầu tiên gặp chủ nhà nói với cô ấy là “Cháu nhớ cô”】

【Nhiễm Nhiễm tìm giúp việc ở đâu thế, bao nhiêu tiền một giờ vậy, có đắt không?】

【Ahuhu ước được sang nhà Nhiễm Nhiễm làm giúp việc】

Cố Nhiễm xem cảnh này, hơi do dự, không biết có nên giải thích với fans đây chỉ là hiểu nhầm thôi hay không.

Lời đã đến miệng, nhìn những sóng comment bảo cô giới thiệu cho người giúp miệng, cô lại lo mình càng nói càng rối, nên chỉ có thể cắn răng trả lời: “Mình tìm đại thôi, còn tiền lương… Ừm…”

Cố Nhiễm chưa tự thuê người giúp việc bao giờ nên không biết giá nhân viên dọn dẹp nhà cửa trên thị trường bây giờ là bao nhiêu, chỉ đành đoán: “Hai mươi tệ?”

Lúc nghe thấy lương của người giúp việc nhà Cố Nhiễm chỉ hai mươi tệ một giờ, sóng comment toàn là【Vcl】

【Nhiễm Nhiễm thuê người giúp việc ở đâu mà rẻ thế?】

【Quá rẻ luôn í, người giúp việc nhà tui một giờ năm mươi tệ!】

【Tò mò không biết người giúp việc rẻ như thế thì trông thế nào ghê】



Cố Nhiễm đọc sóng comment của fans mới biết mình đã nói tiền lương của giúp việc nhà mình quá thấp, thậm chí còn có fans nhờ cô giới thiệu người, người giúp việc hai mươi tệ một giờ thì sang nhà bọn họ làm vài ngày được không.

Đóng gói gửi Quý Thời Dục sang nhà mấy bạn ấy vài ngày…

Cố Nhiễm đơ ra, sau đó cô đọc được một sóng comment khác:

【Hai mươi tệ một giờ? Rẻ như thế thì làm kiểu gì nhỉ? Làm được không? Nhiễm Nhiễm có hài lòng không?】

Cố Nhiễm đọc sóng comment này mà sửng sốt một lúc, rồi thấy người vừa gửi sóng comment ấy bổ sung phía sau:

【Ui xin lỗi Nhiễm Nhiễm, mình thiếu mất chữ “việc”! Ý mình hỏi là “Làm việc như thế nào”!】

Cố Nhiễm: “……”

Không thể tiếp tục đề tài này nữa.

Cố Nhiễm vội tìm đề tài khác để đánh trống lảng, bảo mọi người xem tiếp chương trình.

Một tiếng rưỡi cộng thêm hai mươi phút quảng cáo chèn giữa của đài truyền hình, mọi người xem hết tập thứ ba của《Nhà nhỏ của chúng ta》Cố Nhiễm cũng kết thúc live stream, thở phào một hơi.

Cô ngồi trên ghế gaming của mình nghịch điện thoại một lúc, thấy trên trang chủ Weibo có người chia sẻ ảnh chụp chung của cô và Quý Thời Dục hôm đi tham gia ghi hình chương trình.

Ban đầu hai người đứng cạnh nhau nhưng giả vờ không quen biết, mua thức ăn thì bị chủ quán nhận nhầm thành hai vợ chồng, cuối cùng còn vô tình bị ống kính của nhóm Lưu Hiểu Lâm bắt được cảnh “động tay chân”. Cố Nhiễm sau khi phát hiện ra máy quay thì há hốc miệng kinh ngạc, còn Quý Thời Dục thì một tay vẫn giữ gáy cô, khi nhìn thấy ống kính cau mày, lần đầu tiên lộ mặt.

Nguyên văn status đi kèm của blogger là “Mặc dù rất đồng tình với việc Nhiễm Nhiễm nhử tên không biết điều cả đời, nhưng mà đôi này đỉnh quá, không biết phần chính của phim có ngắn đi tí xíu có được không. Mắt đẫm lệ.jpg”



Chia sẻ: “+1, xỉu up xỉu down.”

“Nhưng mà không biết điều phải bị nhử một trăm năm cơ, có thể cho mị bay thẳng về một trăm năm sau luôn không, mị muốn thấy hai người họ yêu đương cơ, khóc.jpg”

“Phải một trăm năm thật á, rút ngắn đi mấy năm được không, tui sợ tui không sống được đến lúc ấy.”

“Lâu thật á, không biết lúc sinh thời tại hạ có được chứng kiến hay không, sợ là CP của tại hạ còn chưa HE mà tại hạ đã die rồi huhuhu”

Cố Nhiễm hơi nhíu mày, ấn vào id xem trang chủ của mấy bạn này, phát hiện bọn họ đều ở trong một nhóm chat.

Tên là “Nhóm chat của fan CP Vợ chồng trăm năm”.

Trong nhóm chat có khá nhiều người, giống với nhóm chat Ao cá của Nhiễm Nhiễm của cô, có cả nhóm nhỏ.

Cố Nhiễm mơ hồ cảm nhận được “Vợ chồng trăm năm” này có liên quan đến cô, ấn vào xem, y như rằng, ảnh avatar của nhóm chat là ảnh chụp màn hình cảnh cô và Quý Thời Dục “động chạm chân tay” với nhau.

Cơ mà sao lại đặt tên là “Vợ chồng trăm năm”?

Cố Nhiễm nhớ lại bảng thống kê số liệu của “Thím nào ủng hộ Cố Nhiễm trêu đùa tình cảm của thằng không biết điều kia thì nhấn like cho em, một like nhử thêm một ngày” trước đây. Bình luận này có hơn ba mươi nghìn lượt like, nghĩa là Cố Nhiễm phải trêu đùa tình cảm của không biết điều hơn ba mươi nghìn ngày, chín bỏ làm mười là thành một trăm năm.

Thế nên tên CP của cô và Quý Thời Dục là “Vợ chồng trăm năm”.



Cố Nhiễm lướt xuống nhìn khẩu hiệu của “Nhóm chat của fan CP Vợ chồng trăm năm”: Mọi người phải cố gắng sống đấy nhé, chỉ cần sống thêm một trăm nữa là CP của bọn mình HE rồi!

Cố Nhiễm: “……”

Cô lấy clone lẻn vào bên trong “Nhóm chat của fan CP Vợ chồng trăm năm”, nhận ra trong đó ngoài ship CP ra thì còn chia sẻ cho nhau các kiến thức về sức khỏe và thể chất, mọi người cổ vũ nhau cố lên, hẹn nhau sống đến ngày CP của mình HE.

Cố Nhiễm biết trên đời này không có gì là fan CP không ship được, đến Lâm Đại Ngọc và Voldemort còn có fan Cat Paw cơ mà. Chỉ là cô không ngờ CP của cô với Quý Thời Dục lại có phong cách như thế này, bỗng không biết nói gì.



Cố Nhiễm phồng má, thoát khỏi nhóm chat của fan CP Vợ chồng trăm năm.

Chuông cửa vang lên.

Cố Nhiễm biết là người giúp việc đến.

Cô đi mở cửa, trong tay Quý Thời Dục vẫn là đồ ăn khuya như mọi khi.

Hôm nay anh đến muộn hơn bình thường một chút, chắc là tối nay vừa tăng ca.

Cố Nhiễm nhìn đồ ăn khuya trong tay Quý Thời Dục, nhớ lại con số trên chiếc cân ban sáng.

Cô lẩm bẩm: “Không ăn tiếp được đâu.”

Vì mấy thứ đồ ăn khuya như thế, cô dạo này đã tăng hai cân.

Dù là bây giờ làm streamer hay ngày xưa làm chim hoàng yến, Cố Nhiễm đều có yêu cầu rất nghiêm khắc về cân nặng và dáng người. Cô không phải là tạng người dễ béo, bình thường cũng không phải ăn kiêng, nhưng mà làm sao có thể chịu được cái kiểu bồi bổ như vậy.

Quý Thời Dục đến cực kì đều đặn, ngày nào cũng đến, ngoài tôm hùm đất ra còn mang đủ loại đồ ăn nữa, bánh bao chiên, cánh gà, còn có cả mì lạnh nướng ven đường.







Quý Thời Dục nghe Cố Nhiễm bảo không ăn tiếp được đâu, hỏi: “Sao em?”

Ánh mắt Cố Nhiễm nhìn Quý Thời Dục bỗng có hơi u oán: “Em béo lên rồi.”

“Hai cân.”

“Tại anh đấy!” Cứ nhắc đến hai cân là cô lại đau lòng, xoay người ngồi lên sofa.

Quý Thời Dục tự nhiên cảm thấy cái túi mình đang xách hơi khó giải quyết.

Anh đi qua, đặt túi lên bàn uống nước, nhìn Cố Nhiễm đang ôm gối cầm điều khiển chuyển kênh liên tục.

“Em không ăn thật à?” Quý Thời Dục lại hỏi.

Cố Nhiễm liếc mắt một cái, nuốt nước miếng rồi lại quay đầu đi: “Không ăn.”

“Mang ra chỗ khác đi.”

Quý Thời Dục biết Cố Nhiễm khá chú trọng đến cân nặng nên cũng không ý kiến nữa, để túi lên bàn ăn, chờ nguội thì cất vào tủ lạnh.



Cố Nhiễm vừa xem TV vừa nghịch điện thoại, thấy Đinh Tắc vừa nhắn cho cô vài cái WeChat.

Vài cái voice chat.

Cố Nhiễm thích dùng loa ngoài để nghe voice, cô để âm lương hơi lớn, nhấn mở cái thứ nhất, khắp phòng oang oang tiếng hỏi đầy ngạc nhiên của Đinh Tắc: “Em thuê người giúp việc mất có hai mươi tệ một tiếng thôi á???”

Điện thoại tự động phát voice chat thứ hai: 

“Vờ lờ, em thuê ở đâu đấy, cho anh phương thức liên hệ đi, nhà anh cũng phải dọn dẹp đàng hoàng lại tí.”

“Có biết nấu ăn không, người thế nào, chăm làm không, hay là em chụp cho anh xem cái ảnh…”

Cố Nhiễm vội tắt voice chat đi, bắt đầu mắng Đinh Tắc trong lòng.

Động tác sắp xếp đồ của Quý Thời Dục hơi khựng lại một chút.

Quý Thời Dục cất đồ ăn xong, quay lại.

Cố Nhiễm cất điện thoại, bất giác ngồi thẳng lên một chút trên sofa, ánh mắt hơi có vẻ ngơ ngác, không biết vừa nãy Quý Thời Dục có nghe thấy không.

Dù cô có mở loa ngoài thì tùy tiện nghe lén voice chat của người khác cũng là tật xấu, Cố Nhiễm vừa nghĩ bụng không phục vừa quan sát biểu cảm của Quý Thời Dục.

“Anh ngồi một lát rồi về đi.” Cố Nhiễm nhìn mãi cũng không thấy được phản ứng gì của Quý Thời Dục, nghĩ chắc anh không nghe thấy, lên tiếng trước.

Quý Thời Dục liếc qua đồng hồ: “Ở lại thêm 52 phút nữa.”

Cố Nhiễm: “Gì? Chính xác như thế á?”

Quý Thời Dục: “Là đủ một tiếng, rồi em thanh toán lương, hai mươi tệ.”

Cố Nhiễm: “……”

Đồ nhỏ mọn này.

Nếu anh đã  biết thì Cố Nhiễm cũng ngồi thẳng lên cãi lại luôn: “Do em không biết giá thị trường nên mới bảo hai mươi thôi, em có biết hai mươi tệ trong ngành dịch vụ nhà cửa là thấp đâu. Bây giờ sinh viên đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi cũng chỉ được hai mươi tệ thôi còn gì, cùng lắm thì lần sau cho anh năm mươi tệ.”

Quý Thời Dục nghe mà giật giật lông mày: “Năm mươi?”

Cố Nhiễm ngạc nhiên: “Chẳng lẽ anh còn đòi tận một trăm à?”

Quý Thời Dục: “……”

“Cố Nhiễm!” Anh nghiến răng, đột nhiên cúi người xuống, cứ như một con báo đang nhắm chuẩn con mồi chuẩn bị tiến công. Anh chống tay bên cạnh người Cố Nhiễm, vây cô giữa thân hình của anh và ghế sofa.

Cố Nhiễm giật mình ngả người ra phía sau, trong ngực vẫn còn ôm gối ôm, tựa lưng vào ghế sofa, thân hình Quý Thời Dục chắn mất ánh sáng của đèn trần, tầm mắt của cô tối sầm xuống, ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người anh.

Trong khoảnh khắc anh cúi người xuống người, Cố Nhiễm nghe thấy trái tim mình đập “thịch” một tiếng, rồi lấy gối chặn giữa hai người, cảnh giác: “Anh định làm gì?”

Ánh mắt của Quý Thời Dục dừng lại ở đôi môi hồng hào, căng mọng của Cố Nhiễm, hơi khó thở.

Cảm giác tra tấn con người hơn bất cứ thứ gì.

Cái anh cần là tiền ư?

Cố Nhiễm căng thẳng siết chặt cái gối ôm, đang định lên án mạnh mẽ người giúp việc không xác định đúng vị trí của bản thân, bắt đầu có hành vi không chuẩn mực, thì Quý Thời Dục chợt nhắm mắt, nặng nề hít vào một hơi, kiềm chế ham muốn của mình.

Rồi anh đứng dậy, không gian và ánh sáng trước mắt trở lại như bình thường.

Cố Nhiễm lồm cồm bò dậy, mặt còn hơi hồng lên, ngập ngừng bảo: “Anh về được rồi đấy.”

Quý Thời Dục cười khổ một tiếng: “Ừm.”

Anh đứng dậy, lúc đang định ra cửa, Cố Nhiễm chợt gọi lại: “Này.”

Quý Thời Dục quay đầu lại.

Cố Nhiễm nhìn chằm chằm vào sàn nhà, nghĩ mãi cuối cùng vẫn nói: “Em không có ý nói một tiếng của anh chỉ đáng giá hai mươi tệ.”

“Em cũng không có ý nói anh làm không tốt.”

Cố Nhiễm nói một cách nghiêm túc, vừa ngẩng đầu lại phát hiện ánh mắt Quý Thời Dục nhìn mình thay đổi.

Ánh mắt hơi mất tự nhiên.

Phản ứng đầu tiên của Cố Nhiễm là chẳng hiểu gì, sau đó giật mình nhận ra mình nói thiếu một chữ.

“……”

Tại cái bạn fan nói thiếu một chữ đấy!

Cô lại đội quần.

Cố Nhiễm cố gắng giả vờ bình tĩnh, giải thích: “Cái em nói là làm việc, em không có ý nói anh làm việc không tốt.”

Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm cuống quýt giải thích, “Ừm” một tiếng.

Cố Nhiễm dẩu dẩu miệng: “Nhưng mà em chưa thấy người giúp việc nào làm ít mà đòi hỏi nhiều như anh đấy.”

Quý Thời Dục: “Thế anh làm việc khác nhớ?”

Cố Nhiễm ngoảnh mặt đi: “Không cần.”

Cô đứng dậy khỏi sofa, nhìn Quý Thời Dục, ra hiệu bảo anh ra đây.

Quý Thời Dục lại gần.

Cố Nhiễm đứng trên ghế sofa, cao hơn anh một cái đầu, anh hơi ngước lên.

Cố Nhiễm nhìn vào mắt Quý Thời Dục, khẽ cúi đầu, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Một nụ hôn rất nhẹ, mang theo hơi thở của cô thoảng qua, nhưng lại khiến anh phải ngơ ngẩn, tựa như có pháo hoa nổ ra trong đầu.

Ngón tay Cố Nhiễm chọc chọc vai anh: “Sau này em bảo được mới được.”

“Về đi.”
Mọi người có hiểu cái “làm” không =))))) Mình không biết giải thích thế nào nhưng “làm” là 🔞🔞🔞 còn “làm việc” vẫn là làm việc nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play