Chương 68
Hai cuộn tranh chữ cứ kéo dài lần lữa mãi, Diệp Thông thúc giục hỏi han nhiều lần, Diệp Khai rốt cục cũng nhận ra mình không thể tránh khỏi chuyện này, đành miễn cưỡng chủ động gọi điện cho Trần Hựu Hàm để hẹn gặp.
Trần Hựu Hàm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức khỏi cơn say triền miên không biết ngày đêm. Bác sĩ từ lâu đã nhắc nhở hắn không được uống quá nhiều, hắn không đam mê việc sống mơ mơ màng màng, chỉ là hiện thực muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.
Ánh nắng quá chói mắt, Kiều Sở sau vô số lần nhặt xác giúp hắn đã quên kéo rèm cửa. Trần Hựu Hàm đau đớn rên lên hai tiếng, hai tay sờ soạng trên chiếc giường lộn xộn, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại trước khi người kia mất hết kiên nhẫn mà cúp máy.
"Alo."
Giọng hắn khàn không tưởng tượng nổi, trong giọng nói lộ ra mệt mỏi rã rời cùng với không tỉnh táo.
"Là em."
Trần Hựu Hàm cau mày, trở mình, đưa tay lên che mắt, không kiên nhẫn nói: "Ai vậy?"
Diệp Khai cố huy động sự kiên nhẫn của mình, lập tức nhận ra có thể đối phương vừa mới thức dậy sau một đêm phóng túng, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng, vô cảm nói: "Diệp Khai."
Trần Hựu Hàm từ từ mở mắt, xác nhận tính chân thực của cuộc gọi bằng tiếng sột soạt từ điện thoại giữa hai nhịp thở yên lặng, hắn choàng dậy: "Là em sao? Xin lỗi, thật là, anh vừa mới tỉnh dậy. . ." Hắn hung hăng lau mặt, giọng nói dịu dàng xuống: "Em tìm anh có chuyện gì sao?"
"Lúc nào anh có nhà, em mang chữ qua đưa cho anh."
Trần Hựu Hàm rốt cục cũng nhớ ra chuyện này, hắn che mắt lại, đầu óc quay cuồng mà nói: "Anh đang ở nhà, bây giờ đang ở nhà." Ngón tay hắn luồn vào tóc: "Em đến ngay bây giờ sao? Được thôi, anh rất rảnh. . ." Một câu "Đi đường cẩn thận" còn chưa kịp nói ra thì bên kia đã cúp điện thoại.
Trần Hựu Hàm cầm điện thoại, cúi đầu ngồi một hồi, chậm rãi mắng "ĐM."
Trong nhà bừa bộn kinh khủng, chính hắn cũng không khá hơn là bao. Từ đường Tư Nguyên đi qua đây chỉ mất chừng 40 phút nếu đường thoáng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để tắm xong. Bàn tay gạt qua tấm gương bị hơi nóng làm mờ mịt, lộ ra khuôn mặt say rượu mỏi mệt của hắn, tia máu trong mắt, quầng thâm, và râu ria xồm xoàm. Trần Hựu Hàm thở ra một hơi, cong môi tự giễu, cúi đầu nặn kem cạo râu vào lòng bàn tay.
Xét về mối quan hệ hiện tại của họ, Diệp Khai chắc hẳn sẽ không muốn đặt chân vào phòng ngủ của hắn, cho nên đủ thứ đồ đạc lộn xộn được nhét hết vào phòng ngủ chính, phòng khách rốt cục cũng sạch sẽ gọn gàng lại. . . Còn bao lâu nữa Diệp Khai sẽ đến? Hiện giờ là 10 rưỡi sáng, có lẽ có thể mời cậu ở lại ăn trưa. Trần Hựu Hàm đặt Dyson xuống, rửa tay rồi đi xem nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh. . . Hắn quả nhiên là bị đần thật rồi, đã bao lâu rồi hắn không làm cơm ở nhà cơ chứ? Hắn nhanh chóng gọi điện thoại đặt mua nguyên liệu tại siêu thị đồ tươi nhập khẩu gần nhất trong khu dân cư, Nấm Khẩu Bắc, măng tây, cá hồi, wagyu, chanh, húng quế, cỏ xạ hương, bơ, kem tươi ... tất cả những thứ hắn có thể nghĩ ra đều được thêm vào giỏ hàng, suýt nữa thì quên mất nước Perrier.
Máy hút bụi không để lọt một kẽ nhỏ nào, thảm sô pha đã được gấp gọn gàng. Hoa súng trong bình đã tàn từ lâu, trên bàn trà có vài quả cam sắp thối, toàn bộ đều bị ném vào sọt rác. Còn có gì nữa? Trần Hựu Hàm lướt qua mọi ngóc ngách từ cửa ra vào, phòng khách, quầy bar cho đến đảo bếp, đại não còn mê man bị ép phải hoạt động, suy nghĩ xem liệu mình có bỏ sót gì không.
Chuông cửa vang lên, Trần Hựu Hàm gần như căng thẳng đến giật mình, lập tức nhận ra có lẽ đó là nhân viên giao hàng của siêu thị. Hắn trầm mặc, giấu trong lòng ngàn vạn khả năng để đề phòng, ra vẻ ung dung mà đẩy cửa ra, lập tức thả lỏng ra chiều thoải mái. Người thanh niên mặc đồng phục màu xanh dương cất lời chào hỏi hắn, rồi cậu ta đặt hai túi thực phẩm tươi sống ngay trước cửa.
Mua quá nhiều. Tủ lạnh gần như không chứa hết. Thịt bò bít tết cần phải được tẩm ướp trước, hắn có thể chuẩn bị trước soda cơm cháy mà cậu thích. Trần Hựu Hàm cố gắng nhớ một lúc mới nhớ ra công thức của món đồ uống tự chế đó, nhưng hắn lại quên không mua muối biển và thanh long.
. . . Tại sao Diệp Khai vẫn chưa đến?
Không lẽ là bị tắc đường? Hôm nay là cuối tuần, tầm này đúng là vào thời gian cao điểm để tiến vào trung tâm thành phố. App Bản đồ vừa mở ra, Trần Hựu Hàm còn chưa kịp vào xem tình hình các tuyến đường thì chuông cửa lại vang lên. Hắn vội vàng đặt điện thoại xuống, lúc đi ngang qua tấm kính thì đứng lại một chút để nhìn mình trong gương, sau đó thả chậm bước chân. Khi hắn mở cửa ra, một cảm giác căng thẳng và mong đợi râm ran từ trái tim truyền đến cổ tay hắn.
Diệp Khai ôm trong ngực hai ống tranh dài nhỏ, ánh mắt xa cách khách sáo lướt qua khuôn mặt của Trần Hựu Hàm: "Hai bức tranh chữ, đã được đóng viền. Ông nội nói nếu anh thích thì lần sau lại viết tặng anh thêm bức nữa."
Trần Hựu Hàm không nhận lấy tranh, nghiêng người sang một bên mở ra một lối đi rộng rãi: "Vất vả cho em rồi, vào uống cốc nước chứ?"
Diệp Khai hơi giật mình: "Không cần," cậu cười cười: "Lucas đang đợi em dưới lầu."
Toàn thân Trần Hựu Hàm cứng đờ lại: "Em chỉ là đến đưa chữ thôi sao."
"Em chỉ là đến đưa chữ." Diệp Khai khẳng định một lần nữa, lập tức nhận ra bầu không khí có chút vi diệu, cậu liền ngắt lời: "Lâu như vậy không đến, không ngờ bảo vệ dưới lầu vẫn còn nhớ mặt em, vốn còn tưởng cần anh phải xuống lâu một chuyến."
Bàn tay đang nắm chốt cửa phía sau đột nhiên siết chặt, Trần Hựu Hàm không biết từ đâu dâng lên một cảm giác buồn bực bất lực, hắn không kiên nhẫn trầm giọng nói: "Nếu vậy lần sau anh có thể tự mình đến lấy, không cần em mất công đi xa mang đến."
Diệp Khai nhạt nhẽo nhếch môi: "Anh nói quá lời rồi, chỉ là tiện đường mà thôi."
Trần Hựu Hàm tỉnh táo mà nguy hiểm nhìn cậu chằm chằm, gằn từng chữ: "Phiền cho em rồi."
Diệp Khai cạn kiệt kiên nhẫn, lại đưa ống tranh ra: "Rốt cuộc anh có nhận hay không?"
Tranh chữ cuối cùng cũng bị đối phương nhận lấy, Diệp Khai buông tay quay người, đột nhiên cậu bị kéo lại bởi một lực mạnh -- cánh cửa đóng sầm lại, lưng cậu bị va vào vách tường, Diệp Khai đau đến mức hít vào một hơi, đang lúc trời đất quay cuồng, Trần Hựu Hàm vội vàng đè cậu lại. Lưỡi kiếm sắc bén đã nhô ra từ giữa các móng vuốt, hắn giam cầm con mồi của mình, bối rối mà bá đạo nói: "Đừng đi mà."
Diệp Khai dùng ánh mắt xa lạ mà lạnh lùng nhìn hắn, sau đó trào phúng cười một cái: "Lần này lại là gì đây? Anh cảm thấy "dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng", tình cũ không rủ cũng đến khá là kích thích, hay là chơi chán quay đầu nhận ra em cũng không tệ?"
Trần Hựu Hàm dùng cánh tay gắt gao đè ngực cậu lại, giọng điệu vẫn luôn hững hờ ngày thường nhuốm lên vẻ lo lắng bất lực: "Em đừng nói như vậy."
"Vậy thì là gì?" Diệp Khai thật sự ung dung mà dò xét hắn, ánh mắt như khi hành quyết, mơ hồ mà cảm thấy nực cười, tỉ mỉ quét qua khuôn mặt Trần Hựu Hàm, "Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, Hựu Hàm ca ca. Anh là do tâm huyết dâng trào cũng được, hối hận cũng được, em thật sự không có hứng thú."
Trong đôi mắt sâu thẳm của Trần Hựu Hàm hiện ra sương mù dày đặc, cổ họng hắn giật giật: ". . . Em thật sự đã buông xuống."
Xoang mũi Diệp Khai chua xót, nhưng ánh mắt cậu không hề thay đổi, lạnh lùng cứng rắn mà bình tĩnh nói: "Vốn là không buông bỏ được, nhưng chính anh ép em không thể không buông xuống mà. Anh ghét bỏ phiền phức, nhàm chán, anh không thể chỉ yêu một người, chỉ làm tình với một người, anh muốn em phải làm sao đây? Em như một con chó khóc lóc cầu xin anh ngoài cửa, tình nghĩa hơn chục năm của chúng ta, trái tim anh khi ấy có mềm ra chút nào không?"
Ánh mắt Trần Hựu Hàm nhói đau, trái tim đã bị tra tấn lặp đi lặp lại hai năm nay, lúc này lại như bị trói lại bởi một chiếc lưới đánh cá sắc bén, nó càng lúc càng siết chặt hơn, hắn đau đớn đến nghẹt thở, khàn giọng hỏi: "Cho nên em đã đồng ý với người bạn Hoa kiều kia của em rồi sao?"
Ánh mắt căng cứng của Diệp Khai chợt thả lỏng: "Sao cơ?"
"Anh nhìn thấy rồi." Trần Hựu Hàm nhìn chăm chú đôi môi cậu, ngón tay thô bạo mà rê qua. Hắn muốn điên lên rồi, lòng ham chiếm hữu cùng với ghen tuông giày vò hắn đến mức hai mắt đỏ bừng nhìn mà khiếp người, "Anh nhìn thấy em hôn hắn ta. . . Bảo Bảo, lúc em thân mật, lên giường với người khác, có từng nhớ đến anh dù chỉ một giây không?"
Diệp Khai gần như bị đâm thấu tim bởi câu hỏi này, cắn răng nghiến lợi đáp lại: "Không hề, - - ---- "
Môi lưỡi cậu bị sức nóng bịt kín, mắt cậu mở to, giằng co dữ dội trong hoảng loạn, nhưng Trần Hựu Hàm dùng hết sức đè cậu lại. Đầu lưỡi hắn bá đạo đẩy vào, liếm láp khoang hàm trên mẫn cảm của cậu, vừa trêu chọc vừa mút lấy đầu lưỡi. Diệp Khai không thể chống đỡ được, môi cậu hé mở, gần như để người kia muốn gì lấy đó. Cậu thuận theo nhắm mắt lại, tỉnh lại nhờ cơn đau thấu tim gan, cuối cung hăng hăng cắn xuống đầu lưỡi.
Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, Trần Hựu Hàm bị cắn đến mức căng cứng cơ bắp, lưng hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh -- nhưng hắn vẫn không buông tha cho cậu, cố chấp dùng cánh môi ngậm mút môi Diệp Khai, hết lần này đến lần khác.
Diệp Khai tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai tay chống vào tường, cánh tay, vai và toàn bộ phần trên cơ thể đều đang phát run nhè nhẹ.
Khắp đất trời xung quanh đều là hơi thở của tình nhân cũ, bờ môi cậu rốt cuộc cũng bị mút đến sưng đỏ.
Trong căn phòng hoàn toàn im lặng. Chỉ có ánh nắng từ cửa sổ sát đất không quan tâm đến bất cứ điều gì mà tràn ngập mọi thứ.
Hai tay Trần Hựu Hàm nâng mặt Diệp Khai lên, trán họ áp vào nhau, cam chịu cười cười: ". . . Xin lỗi em, anh lại làm rối tung mọi chuyện lần nữa rồi."
Lần này Diệp Khai dễ dàng đẩy hắn ra, dùng mu bàn tay hung hăng lau môi, hốc mắt cậu đỏ bừng.
Rõ ràng không muốn như thế này, rõ ràng đã tự hứa với lòng mình rằng chỉ cần Diệp Khai đang sống tốt, hắn có thể không hỏi han, không quấy rầy, không ôm may mắn, hoàn toàn coi mình như người xa lạ với cậu. Hắn cho rằng mình có thể, có thể nhìn cậu hạnh phúc nắm tay người khác. . . Kết quả là, hắn chỉ đang tự thêu dệt lên cho mình một lời nói dối to lớn xinh đẹp. Chỉ nhìn thấy cậu hôn người khác thôi mà đã như vậy rồi, Trần Hựu Hàm, mi sao có thể bình tĩnh nhìn em ấy nắm tay người khác tiến vào nhà thờ đây?
Trong đôi mắt đen kịt bỗng đau đến co rụt lại, Trần Hựu Hàm mấp máy môi: "Em chấp nhận hắn ta rồi sao? Nói cho anh đi, nghiêm túc nói cho anh biết đi."
Diệp Khai nhắm mắt lại: "Chúng em đã ở bên nhau lâu lắm rồi. Anh không nhìn ra sao? Ván trượt của em là do anh ấy tặng, bà ngoại cũng rất thích anh ấy, tất cả mọi người đều rất thích anh ấy, anh ấy không giống anh. . . chúng em có quá nhiều chủ đề chung, không giống như anh, ngày nào em cũng phải tốn hết tâm tư để nghĩ xem nên nói chuyện gì với anh, trừ công việc ra cũng chỉ còn công việc, em cũng chán ngấy từ lâu rồi. . . Anh chắc không biết đâu, em và Lucas còn có thể cùng trượt tuyết với nhau, nếu như không may gặp phải tuyết lở, vậy thì thậm chí còn có thể chết chung một chỗ --"
"Em im miệng đi!". Trần Hựu Hàm nghẹn ngào gầm nhẹ, trái tim hãi hùng đập nhanh, hắn gần như mất tiếng, sau khi thở hổn hển một hồi mới bình tĩnh lại: "Đừng tự nguyền rủa bản thân như vậy."
Diệp Khai mấp máy môi, tái nhợt mà bình tĩnh nói: "Anh còn muốn biết gì nữa? Em có thể nói cho anh mọi chuyện."
Trần Hựu Hàm gần như không đứng vững nổi nữa, hai mắt hắn mệt mỏi mà khẩn cầu nhìn Diệp Khai, cầu xin cậu phủ nhận: "Cho nên em đã dẫn hắn ta về nhà rồi?"
Diệp Khai sững sờ, thật sự cong lên khóe môi: "Đúng vậy, em đã đưa anh ấy về nhà." Cậu u ám cười, "Em có thể rất dũng cảm, là chính anh không cần đến nó."
Diệp Khai không nhớ mình đã xuống lầu như thế nào, lại bị Lucas ôm vào ngực ra sao. Đôi môi sưng đỏ của cậu lúc này không lừa được ai, trong lòng Lucas hiểu rõ: "Thì ra đúng là hắn." Ánh mắt Diệp Khai giật giật.
"Ngày đó thấy hai người gặp nhau anh đã cảm thấy có gì đó không ổn. Leslie, thì ra người mà em nhớ mãi không quên là hắn ta, anh hoàn toàn hiểu được. Nhưng em đã đau khổ như vậy, một sự việc đã sai không cần lại đi chứng minh nó sai một lần nữa, em hiểu không?"
Diệp Khai âm thầm lặp lại những lời này trong lòng hai lần, nhẹ nhàng gật đầu: "Em không thấy đau khổ, em đã buông tay rồi."
Đèn xe nhấp nháy mở khóa, Lucas ôm lấy cậu, cười nói: "Được rồi, em không thấy đau khổ, có điều hiện giờ em cũng không thích hợp để lái xe. Để anh lái."
Hai người đổi chỗ cho nhau, Lucas cúi người giúp cậu thắt dây an toàn, thấp giọng nói: "Sau này anh có thể gọi em là Tiểu Khai không?"
Đôi mắt vô hồn vì tim đập nhanh của Diệp Khai cuối cùng cũng có chút rung động, cậu nhìn Lucas một cách khó hiểu.
"Em không biết lần trước sau khi gọi Leslie anh đã hối hận cỡ nào đâu," Lucas cười cười, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào môi Diệp Khai: "Lần sau lúc anh hôn em, sẽ không thức tỉnh em nữa. . . Ví dụ như hiện giờ."
Diệp Khai cảm giác được hơi thở gần trong gang tấc của hắn, hương nước hoa mùi gỗ lạnh, hoàn toàn khác với Trần Hựu Hàm. Ở giây cuối cùng, cậu rốt cuộc vẫn là quay đầu đi: "Xin lỗi, em vẫn chưa sẵn sàng."
Lucas cũng không cảm thấy xấu hổ, mỉm cười nói: "Tiểu Khai, anh thật sự không ngại, em có thể coi anh như người thay thế. Cho đến một ngày nào đó tất cả mọi vết tích, mọi thói quen trong cuộc sống của em đều biến thành anh."
Diệp Khai không muốn tranh luận với hắn. Cậu có thể nhận ra sự kiên nhẫn của Lucas đang dần đi đến hồi cuối. Vất vả theo đuổi hơn một năm, kết quả chỉ đổi lại được một nụ hôn, thực sự không phù hợp với phong cách quản lý thời gian của nhân sĩ phố Wall.
Lucas vỗ nhẹ lên mu bàn tay ấm áp của cậu: "Thật ra thì anh cũng có một cái tên tiếng Trung, là grandpa của anh đặt cho, ông ấy là người Phúc Kiến."
Diệp Khai vốn không thực sự quan tâm, nhưng vẫn hỏi theo phép lịch sự: "Tên là gì?"
Lucas nhìn cậu, phun ra hai chữ: "Nguyễn Đường."
"Nguyễn. . . Đường?" (*ý DK là kẹo, đồ ngọt)
Lucas bật cười, khởi động xe: "Không phải hai chữ mà em nghĩ đâu, Nguyễn của Nguyễn Cầm, Đường của Hải Đường."
Diệp Khai cuối cùng cũng cười theo: "Vậy thì anh không nên tên là Lucas, lẽ ra phải gọi là Candy."
Lucas đúng lúc buông lời tán tỉnh: "Nếu em đồng ý thì có gọi anh là Sweetheart cũng không thành vấn đề." Không đợi Diệp Khai tiếp lời, hắn liền thoải mái chuyển chủ đề, nói: "Có thể khiến em cười là được rồi."
Hắn sẽ chính thức nhận chức vào ngày mốt. Là CEO trẻ tuổi nhất trong lịch sử của SA, từ trụ sở chính đến khu vực Trung Quốc đại lục có không biết bao nhiêu con mắt đang nhìn hắn chằm chằm, ngay khi bắt đầu nhậm chức nhất định sẽ vô cùng bận rộn. Hắn thực sự rất vội vàng, nhất là khi biết tình địch của mình là Trần Hựu Hàm. Nếu như còn không nhanh chóng bắt được Diệp Khai vào tay, hắn chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
Diệp Khai cũng có việc phải làm trong kỳ nghỉ hè này. Sau khi tiễn Lucas đi, cậu lập tức mua vé đi Vân Nam một tuần sau. Sau khi tốt nghiệp vào năm ngoái, có một đàn anh khóa trên đã được phái đến đó phụ trách làng sinh viên. Cù Gia muốn thành lập một quỹ giáo dục từ thiện ở một ngôi làng miền núi dưới danh nghĩa Ninh Thông, Diệp Khai muốn mượn mối quan hệ của đàn anh kia để tiến hành điều tra thực tế, sau đó sẽ đích thân thiết kế các dự án công ích có liên quan.
Những ngôi làng ẩn mình trong cao nguyên và núi non trùng điệp gần như biệt lập với thế giới. Diệp Khai đầu tiên là hạ cánh ở Lệ Giang, sau đó ngồi xe buýt vòng quanh núi chừng 6 tiếng đồng hồ, sau đó lại là 3 tiếng đồng hồ đi qua khu vực Hồng Quang, cuối cùng lại mất thêm nửa tiếng trên một chiếc mô tô ba bánh đón khách bất hợp pháp rồi mới có thể đến được đích đến. Nơi đây là một ngôi làng miền núi đa sắc tộc với hơn 200 hộ gia đình, đàn anh Khương Nham của cậu đứng chờ trước cổng làng. Diệp Khai chỉ mang theo một chiếc balo leo núi, sáng nay trời vừa mới mưa, đường núi vẫn còn ướt, mỗi một bước đi đều mang theo bùn đất. Khương Nham ngay câu đầu tiên đã hỏi: "Em có mang theo áo khoác gió lót lông không?"
Diệp Khai vỗ vỗ balo của mình, thở hổn hển nói: "Ở trong này đây."
Khương Nham nghe vậy mới nhẹ nhõm thở ra: "May đấy, nếu không sau khi mặt trời lặn em sẽ bị đông cứng luôn."
Anh chậm rãi đi bên cạnh Diệp Khai, mặc dù đã quen với nơi này hơn một năm, nhưng lúc nói chuyện cũng không tránh được thở dốc: "Nơi này cao hơn mặt nước biển những 3500 mét, có hơn 200 hộ gia đình nằm rải rác trên thung lũng và sườn núi ở độ cao từ 3000 đến 3500 -- anh thực sự không nghĩ ra tại sao em lại muốn đến tận nơi này, những chuyện như quỹ giáo dục gì đó, thiếu gia như em đứng chỉ đạo rồi thiết kế là được rồi, cần gì phải đến đây chịu khổ cơ chứ."
Diệp Khai cười hai tiếng liền bắt đầu thở hổn hển: "Đồng chí Tiểu Khương, người ta mời anh đến trung tâm Hồng Kông làm với mức lương 3 triệu mỗi năm, anh không làm mà chạy tới đây làm cán bộ thôn để giúp đỡ người nghèo, anh hà cớ gì phải làm vậy?"
Khương Nham ho khan một tiếng, không nhịn được cười.
Quay đầu nhìn lại, những dãy núi phía xa mờ ảo trong cơn mưa phùn, sương mù mịt mờ bao trùm cả thung lũng và dòng sông. Những đồng cỏ trên núi cao len lỏi dọc theo ngọn núi mọc đầy những bông hoa nhỏ màu vàng, vài con bò Tây Tạng và ngựa đen nằm đó. Trong không khí có hơi nước ẩm ướt, cùng với mùi phân, mùi nước tiểu động vật phảng phất như không bao giờ tiêu tan.
Khương Nham dẫn cậu đi trên con đường núi quanh co như ruột dê, nhà của ủy ban thôn cách cổng vào thôn không xa.
Diệp Khai nhìn thấy có rất nhiều gạch đỏ và xi măng chất đống ở lối vào làng, cậu cười nói: "Được lắm nha bạn học Tiểu Khương, lãnh đạo dân làng xây căn nhà lớn."
Khương Nham nhìn thoáng qua: "Không phải anh đâu, có thổ hào quyên góp xây trường tiểu học đấy."
Diệp Khai đi qua máy trộn bê tông đã ngừng chạy, lại nghe thấy Khương Nham nói tiếp: "Người khác là quyên góp từng trường từng trường một, hắn ta thì cầm danh sách các huyện nghèo, ghi tên cả huyện rồi thúc đẩy một thể luôn."
Nghe thì thấy có vẻ như một tên nhà giàu mới nổi siêu cấp thô bạo, đơn giản mà khí phách. Ngôi làng này của Khương Nham cũng coi như còn ổn, về cơ bản thì đã được coi là thoát nghèo. Diệp Khai nhếch môi, hỏi: "Không có đường thì phải làm sao bây giờ."
"Thực sự không có đường để lái xe thì cũng hết cách, nhưng sau này quốc gia của chúng ta cũng có quy hoạch xây đường rồi, ngày càng có ít những nơi không thể tiếp cận."
Diệp Khai cười nói: "Trường tiểu học thôn chúng ta xây xong chưa?"
Khương Nham dừng lại, chợt vỗ vai cậu cười nói: "Em cũng nhập gia tùy tục nhanh quá đấy!" Sau đó anh lập tức chỉ vào một tòa nhà gạch đỏ đã xây được một nửa ở đằng xa: "Nó ở đó, ước chừng còn phải mất thêm ba tháng nữa, công nhân đều là những người nông dân trong làng."
Sương mù lúc chiều tối làm ướt nhẹp áo sơ mi của Diệp Khai, Khương Nham nói không sai, mặt trời vừa xuống núi thì nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm xuống, nếu cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi thì nhất định không thể chịu nổi. Khương Nham có ký túc xá của mình, anh sắp xếp cho Diệp Khai vào ở nhà của một hộ gia đình người Tây Tạng có điều kiện tốt nhất trong làng. Những ngôi nhà bằng đá của người Tạng đông ấm hạ mát, nhược điểm duy nhất chính là ngay dưới lầu một là nơi dành cho động vật ở, vậy nên Diệp Khai đã phải chìm vào giấc ngủ với mùi động vật nồng nặc và tiếng nhảy mũi không ngừng vào ban đêm.
Căn phòng ngủ vuông vắn thiếu ánh sáng, ga trải giường mới thay xong còn thơm mùi bột giặt. Chiếc giường và bàn bằng gỗ cứng chắc chắn đã được sơn sáp, nhìn sáng bóng sạch sẽ. Diệp Khai đặt balo xuống, trước tiên là thay sang một chiếc áo len mỏng, sau đó mới bắt đầu từ từ thu dọn hành lý.
Chủ nhân của ngôi nhà là một người đàn ông Tây Tạng, màu da đen đỏ, khuôn mặt hẹp dài với đôi mắt đen và sáng. Anh ta đi lên lầu và mang theo một cái khay, bên trên là một cái nồi bằng bạc có khắc hoa trên bề mặt và hai cái bát sứ, một trong hai cái bát đựng một đống khoai tây hấp muối nhỏ.
"Trà ngọt, uống đi cho ấm." Anh ta cười ngượng ngùng.
Diệp Khai gật đầu cảm ơn: "Tashi Delek." (*là một thành ngữ Tây Tạng được sử dụng để chào hỏi, chúc mừng và chúc may mắn.)
"Tashi Delek." Chủ nhân căn nhà xoa xoa tay. Anh cười với hàng răng trắng và hai lúm đồng tiền rất sâu, nói bằng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm rất nặng: "Tôi tên là Trát Tây."
Diệp Khai cũng cười cười: "Diệp Khai."
Trà ngọt uống hơi giống trà sữa, nóng hổi, uống rất ngon, cậu uống hết một bát thì thấy Trát Tây vẫn còn đứng nhìn, tưởng rằng anh đang đợi để lấy khay đi, liền đặt bát xuống rồi nói: "Tôi uống xong rồi."
Trát Tây xua tay: "Không, không, cậu uống, uống hết đi, đây là chuẩn bị riêng cho cậu."
Nhưng rõ ràng là anh ta có chuyện gì đó muốn nói, Diệp Khai liền yên lặng chờ đợi, ánh mắt ôn nhu, không hề gây ra bất kì áp lực gì.
"Là như thế này, phòng bên cạnh là phòng trống," Anh chỉ vào căn phòng tối om, "Hai ngày nữa sẽ có một vị khách quý khác đến ở." Nói xong, Trát Tây có vẻ hơi căng thẳng mà nhìn Diệp Khai, chờ đợi câu trả lời của cậu.
Diệp Khai gật gật đầu: "Được thôi, không có vấn đề gì."
"Hắn cũng là một người trẻ tuổi." Trát Tây khoa tay: "Cao như vậy này, rất trẻ, chỉ lớn hơn cậu một chút thôi."
Diệp Khai nghĩ thầm, có thể đó là một sinh viên đến đây dạy hè, hoặc là một cán bộ nào đó từ trên xuống để điều tra xóa đói giảm nghèo. Cậu không quan tâm cho lắm, Trát Tây chào tạm biệt xong thì đi xuống nhà. Cầu thang được cắt trực tiếp từ thân cây, cực kỳ kiên cố, mặc dù có hơi hẹp, nhưng mà không hề có tiễng kẽo kẹt. Bọn họ sống trên tầng bốn, Trát Tây ở tầng ba, tầng hai là phòng khách và phòng khách, tầng một thì là nơi ở của bốn con bò Tây Tạng và chục con ngựa.
Lúc tối Diệp Khai với Khương Nham hai người chỉ đơn giản ăn gì đó lót dạ, cũng chưa ăn đủ no, bát khoai tây hấp muối mà Trát Tây mang đến quả đúng là cứu mạng cậu. Một lát sau Cù Gia gọi điện thoại cho cậu, biết cậu chỉ ăn khoai tây thôi mà còn ăn ngon như thế thì đau lòng đến nỗi rơi nước mắt, dọa cho Diệp Khai suýt chút nữa thì nghẹn, vừa vỗ ngực vừa thề thốt: "Chỗ này thực sự không nghèo vậy mà!" Nơi này có đầy đủ mọi thứ, từ đèn điện, TV đến bồn cầu, không những thế Trát Tây còn có một chiếc xe mô tô rất ngầu!
Cậu mở videocall đưa Cù Gia đi tham quan một lượt, sau khi nhìn thấy những thiết bị gia dụng hiện đại đầy màn hình thì bà cũng đã an tâm hơn một chút. Diệp Khai mở cửa sổ ra, hít một hơi khí lạnh: "Mẹ, mẹ nhìn xem, những ngọn núi phủ tuyết đang phản quang dưới ánh trăng."
Trong màn hình hiện ra một mảnh không gian đen xì, Diệp Khai bất lực bỏ cuộc. Cù Gia không hiểu sao cảm thấy mũi chua xót: "Bảo Bảo, con phải sống thật tốt."
Diệp Khai nâng má, "Dạ" một tiếng, "Vẫn tốt đây mà."
Yên lặng như tờ, chỉ có tiếng loài côn trùng không biết tên nào đó nằm trong bụi cỏ véo von kêu lên từng tiếng một.
Ngày hôm sau Khương Nham mang cậu đi dạo quanh một vòng ngôi làng trên núi. Trên công trường trường tiểu học đang xây dở, có mấy người công nhân đang ngồi xổm trên tường mà xếp gạch.
"Có vẻ như tên thổ hào kia hai ngày nữa sẽ đến đây."
Diệp Khai kinh ngạc nhướng mày: "Không đến mức vậy chứ?"
Khương Nham bật cười: "Anh thấy em cũng không đến mức đó đâu."
Xem ra không chỉ là một thổ hào lương thiện mà còn là một thổ hào tận tâm hết lòng hết dạ.
Diệp Khai tiện tay nắm lấy một chiếc lá: "Vậy cũng tiện cho em hỏi người ta vài vấn đề."
Ngày đầu tiên cậu đã mệt đến ngất ngư, đến giờ mới hiểu ra được tại sao lúc trước Khương Nham một tháng đi hỏng một đôi giày Asics, mỗi ngày đều vinh quang chiếm lĩnh trang bìa của vòng bạn bè. Sau khi mặt trời lặn, số bước chân mà ngày hôm nay cậu đi đã vượt qua 3 vạn bước, thành công trèo lên đỉnh vinh quang, được mọi người like điên cuồng. Cù Gia liền gửi qua hàng chục tin nhắn, lúc thì hỏi chân cậu có bị nổi mụn nước không, lúc lại hỏi cậu có mang đủ giày không, một lúc sau lại đột nhiên muốn gửi một dì giúp việc đến đây chăm sóc cậu. Sau khi ăn cơm xong, cậu dứt khoát gọi điện lại cho Cù Gia. Bò Tây Tạng kêu lên bò....ò... Bò....ò... , Cù Gia hoảng hốt hỏi: "Con sống chung với động vật sao?"
Diệp Khai vừa cười vừa giải thích đây chính là phong tục của người dân Tây Tạng.
Đi qua cầu thang tầng một, cả căn nhà im phăng phắc, dưới ánh đèn điện mờ ảo, trên bức tường sơn màu vàng nhạt treo một bức tranh sơn dầu vẽ một thiếu nữ mặc trang phục Dolma của Tây Tạng.
Cù Gia: "Liệu một mình con sống ở đó có nguy hiểm lắm không?"
"Không đâu, hai ngày nữa sẽ có hàng xóm mới tới đây."
"Hàng xóm?"
"Là một sinh viên đến dạy tình nguyện." Diệp Khai lười giải thích, tùy tiện lấy một lý do có thể khiến Cù Gia yên tâm nhất.
"Con có ăn quen đồ ăn Tây Tạng không? Mẹ nghe nói toàn là ăn tsampa? Bảo Bảo, hay là con về luôn đi --"
"Tối nay con ăn lẩu bò Tây Tạng."
Cù Gia im luôn.
Diệp Khai lại đi lên chiếc cầu thang chật hẹp kia, bên trong thấp thoáng truyền ra tiếng vợ chồng Trát Tây đang nhỏ giọng nói chuyện bằng tiếng Tây Tạng.
Cuối cùng, Cù Gia đã không còn tìm được ra chuyện gì để dặn dò nữa, bắt đầu tổng kết lại: "Tóm lại, con phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, mặc quần áo cho thật ấm, nhớ kỹ phải bồi bổ glucose và rhodiola bất cứ lúc nào. Phù phổi không phải chuyện đùa đâu. . . "
Diệp Khai qua loa "Dạ" một tiếng rồi lại một tiếng, bàn tay nhét trong túi áo lông có chút đổ mồ hôi.
Một gian phòng trên tầng bốn sáng đèn.
Cậu cứ tưởng là mình quên tắt đèn lúc đi ra ngoài -- hoặc là Trát Tây tưởng rằng cậu sợ tối nên đã cẩn thận bật đèn trước cho cậu.
Nhưng sau đó cậu lập tức nhận ra mình đã sai, đèn sáng là ở một gian phòng khác. Cậu vực dậy tinh thần, đi ba bước cuối cùng của bậc thang trong tiếng dặn dò của Cù Gia, Diệp Khai thuận lợi cúp điện thoại. Trong lúc cậu đang suy nghĩ không biết nên chào hỏi trực tiếp hay chờ sau này lại nói thì cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt một tiếng rồi mở ra, một bóng người cao lớn đang tắm trong ánh đèn bước ra từ bên trong. Hắn mặc chiếc áo len cao cổ mỏng, vai rộng eo hẹp, mơ hồ lộ ra cơ ngực, trên tay còn cầm một cái móc áo, có vẻ là đang sắp xếp quần áo.
Cạch một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.
Diệp Khai thở không ra hơi, trái tim điên cuồng đập loạn xạ, cậu lẳng lặng nhìn Trần Hựu Hàm hồi lâu rồi mới hỏi: ". . . Sao lại là anh?"