Chương 57
Beta : drmesx_3
Ninh Thị vào độ tháng 8 có thể khiến người ta nóng đến tan ra, tiếng ve kêu ồn ào trong bầu không khí ngột ngạt. Diệp Khai thu dọn hết bài tập để ở nhà Trần Hựu Hàm, mang theo bản báo cáo thực tập đẹp đẽ có con dấu chính thức, đến giữa trưa liền quay về nhà. Hoa hồng trong vườn hoa đều bị phơi nắng đến héo hon, Diệp Cẩn mang theo mũ rộng vành, đứng dưới ánh mặt trời một cách vô cùng đau đớn.
Hai người nghe thấy tiếng động cơ xe thể thao từ xa đến gần, chiếc Aston Martin DBS đi qua cánh cổng sắt khắc hoa, từ từ đi vào lối vào sân cỏ, dừng lại trước cửa chính.
Diệp Cẩn cởi mũ cầm trên tay quạt gió, thấy Diệp Khai cúi đầu bước ra khỏi xe, đôi mắt nheo lại vì nắng, Trần Hựu Hàm hạ cửa kính xe xuống, giơ điếu thuốc lên chào hỏi với cô: "Mỹ nhân, lớp trang điểm bị phơi khô cả rồi kìa."
Diệp Cẩn cười một tiếng, ném chiếc mũ rộng vành cho người làm vườn, cô đi ngang qua lối nhỏ trong vườn hoa để đến chỗ hắn: "Cậu ngày nào cũng hăng hái làm tài xế nhỉ."
Diệp Khai đeo cặp sách trên vai, đứng dưới mái hiên, hơi lạnh trong nhà mơ hồ thổi qua lưng cậu, thế nhưng bên ngoài vẫn nắng chói chang, hơi nóng tạt vào người, cậu không có kiên nhẫn nhìn họ trò chuyện, dùng cái loại giọng điệu nửa lạ nửa quen của người trưởng thành kia mà nói chuyện. Quá nhạt nhẽo.
"Ngồi lại uống ly trà?" Diệp Cẩn cong eo, chống tay lên cửa xe, phơi nắng mới chừng một phút mà mặt cô đã đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương "Yên tâm đi, nay mẹ tôi không có nhà." Cô khẽ cười.
Trần Hựu Hàm không khỏi bật cười: "Đừng có nói như kiểu tôi với cậu có quan hệ khó nói gì đó được không hả?" Hắn dụi tắt thuốc, lười khách sáo với cô, nhạt nhẽo mà mệt mỏi xua tay," Tôi còn bận về kiếm tiền nuôi gia đình đây, tạm biệt"
Cửa sổ xe hoàn toàn đóng lại, tiếng động cơ vẫn chưa tắt, nhưng Trần Hựu Hàm lại không rời đi ngay.
Diệp Khai bị ánh mặt trời làm cho nheo mắt lại, điện thoại rung lên, cậu nhìn tên người gọi đến, ngây ngốc mở to mắt, lại ngẩng đầu liếc nhìn về chiếc xe.
Mặt Diệp Khai không chút biến sắc mà nhận điện thoại.
"Ơi."
"Anh đi đây, Bảo Bảo." Trần Hựu Hàm một tay giữ vô lăng, giọng nói khàn khàn phát ra từ loa điện thoại: "Lúc nào rảnh thì nhớ nhắn tin cho anh, anh sẽ nhớ em lắm."
Cuối cùng xe cũng khởi động, Diệp Khai đứng dưới hiên, đưa mắt nhìn nó uyển chuyển đi ra khỏi đài phun nước hình tròn, không nhịn được nhếch khóe môi, "Ừ" một tiếng.
"Nhớ phải bôi thuốc, nếu thấy không thoải mái thì nói ngay cho anh, anh đưa em đến bệnh viện."
Diệp Khai: ". . . Anh nói xong chưa vậy."
Trần Hựu Hàm bật cười, có lẽ là do nửa tháng không gặp, đêm qua cả hai lăn qua lăn lại còn dữ hơn lần đầu, chiếc bánh gato mà Diệp Khai tự tay làm còn chưa ăn được hai miếng đã bị gieo vạ.
Diệp Cẩn đứng đấy cùng cậu, nóng đến mức dùng tay quạt gió, thấy sắc mặt Diệp Khai bỗng sầm xuống, cô hỏi: "Ai gọi em vậy?"
Trần Hựu Hàm nghe thấy, không muốn làm người nữa mà trầm giọng nói, tao nhã lễ phép tự giới thiệu mình: "Chồng em ấy."
Điện thoại bỗng nóng đến bỏng tay, Diệp Khai kiên trì dùng sức hơn một chút cầm nó, lạnh như băng mà nói: "Là mấy người lừa đảo."
Người lớn trong nhà đều đi vắng, chỉ có mấy người giúp việc và hai chị em. Cả hai cùng bước vào thang máy, một người ở tầng 3, người còn lại ở tầng 4, Diệp Khai đưa tay ấn tầng của mình, Diệp Cẩn liếc qua, cười nói: "Trần Hựu Hàm tặng em chiếc Breguet này luôn à?"
Lần trước khi đi xem vũ kịch đã từng thấy qua nó, khi đó Diệp Khai nói là của Trần Hựu Hàm, Diệp Cẩn đoán rằng cậu chỉ mượn đeo chơi. Diệp Khai vô thức nắm lấy dây đồng hồ, nói qua loa: "Em xin anh ấy."
"Tuy nói là hơn 80 vạn, nhưng dù sao cũng chỉ là hàng second-hand," Diệp Cẩn nắm lấy cổ áo phông phẩy phẩy, "Sao xứng với em được."
Cửa thang máy mở ra, Diệp Khai ra ngoài trước, cậu còn chưa làm xong bài tập hè, Cù Gia sắp xếp gia sư một kèm một vào nửa tháng sau, cậu đã bắt đầu bước vào nhịp học của lớp 12. Cậu nằm dài trên bàn, còn chưa làm xong hai đề thi thì đã thấy Diệp Cẩn tắm rửa xong xuôi, đang đắp mặt nạ đi vào phòng mình.
Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu xanh ngọc bích, bên ngoài khoác áo dài buộc dây, trước khi Diệp Khai kịp lộ ra biểu cảm gì thì đã tự mình ngồi xuống ghế sô pha, cô bắt chéo chân, đôi chân thon thả lấp ló dưới lớp váy.
"Hôm qua là sinh nhật của Trần Hựu Hàm, em tặng gì cho cậu ta?"
"Một chiếc trâm cài cổ, lần trước mua ở Vancouver." Diệp Khai vẫn còn đương cầm bút làm bài, phân tâm ra để trả lời cô, mắt vẫn không rời khỏi tờ giấy nháp.
"Tặng quà cho cậu ta chắc khó lắm nhỉ, vừa có tiền lại còn kén chọn."
"Có lòng là được rồi."
"Hôm qua mommy hỏi chị tại sao em lại ngủ lại bên chỗ Trần Hựu Hàm." Diệp Cẩn dùng ngón tay vuốt hai bên mũi của chiếc mặt nạ. Dáng vẻ thảnh thơi, động tác lười biếng, chỉ lười biếng ngồi đó thôi đã có phong thái đại tiểu thư. Diệp Khai dừng bút đang viết công thức lại: "Chị nói thế nào?"
"Tiện thôi mà." Cô trả lời như lẽ đương nhiên.
Diệp Khai để bút xuống, xoay người lại nửa vòng, một tay chống lưng ghế nhìn cô, "Sau đó thì sao?"
"Em đã lớn rồi, cứ cùng đi cùng về với cậu ta suốt thế, đương nhiên mommy sẽ hoài nghi."
Căn phòng trong nháy mắt liền yên tĩnh lại —— tuy rằng vốn dĩ đã rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu trong vườn hoa, nhưng sự im lặng trong thời khắc này rõ ràng mà khắc sâu xông vào ý thức lãnh địa. Cả chị gái lẫn em trai đều cùng chú ý đến sự yên tĩnh chớp nhoáng này, cả hai đều đồng thời im lặng, không ai tùy tiện cất lời. Qua chừng hai giây, Diệp Khai nói: "Em hiểu rồi."
"Tiểu Khai, Trần Hựu Hàm có thể không tốt đến thế." Diệp Khai hơi dừng lại một chút, giơ tay đỡ lấy búi tóc hơi rối của mình, "Chị rất tán thưởng cậu ta, từ góc độ của phụ nữ nhìn đàn ông mà nói, chị phải thừa nhận rằng cậu ra rất quyến rũ, cũng rất hấp dẫn về mặt tình dục, nhưng em xem, chị tuyệt đối sẽ không tới gần."
"Chị thích anh ấy." Cậu lạnh nhạt nói.
"Có lẽ, đã từng có một chút. Chị tán thưởng cậu ta không chỉ ở khía cạnh tình yêu hay là hormone, mà còn là toàn bộ phương diện trách nhiệm và sự gánh vác của Trần Hựu Hàm tại gia tộc, công việc kinh doanh. Em có thể hiểu ý của chị không? Bởi vì chị có thể nhìn thấy hết toàn bộ các phương diện của cậu ta, nên chị biết, rằng tình yêu cũng chỉ là thứ không quá quan trọng đối với cậu ta."
". . . Chị muốn nói gì?"
"Em thông minh lên đi." khóe môi Diệp Cẩn nhếch lên cười, sau đó lập tức đè lên hai đường pháp lệnh, "Người như cậu ta, sẽ không vì tình yêu mà nổi điên."
Diệp Khai xoay người, đề bài vật lý bị gián đoạn, cậu không thể không bắt đầu lại từ đầu, "Em cũng sẽ không như vậy."
Diệp Cẩn nhìn bóng lưng cậu đang làm bài, mái tóc đen mềm mềm sau gáy, khung xương mảnh mai thẳng tắp từ bờ vai đến cánh tay, chỉ riêng bóng lưng này đã có thể thỏa mãn mọi ảo tưởng của nữ sinh đối với thiếu niên.
"Con gái không được sao?" Diệp Cẩn lên tiếng hỏi, ánh mắt rất dịu dàng.
Lần này Diệp Khai không ngừng bút, "Em không biết."
Diệp Cẩn nhún vai, khôi phục dáng vẻ đại tiểu thư ngây thơ, cười nói: "Hạn chế gặp mặt đi, mommy khó lừa lắm."
Diệp Khai thở phào một hơi, nói:
". . . Chị, cảm ơn chị."
Diệp Cẩn đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm của cậu: "Chị có thể làm sao đây, dù sao em vẫn còn nhỏ lắm."
Phòng cô ở tầng 4, nếu không có sự cho phép của cô thì không người nào dám tuỳ tiện tới làm phiền. Trên tấm thảm len mềm mại trong phòng khách nhỏ có rải rác vài tấm ảnh, màu sắc còn rất mới, như thể vừa mới in ra. Bàn chân mảnh mai được sơn bằng sơn màu đỏ tía giẫm qua, sau đó cô dựa vào ghế sofa rồi ngồi xuống. Cô nhặt những bức ảnh kia lên, xem lần lượt từng bức một, mặt cô vô cảm, hơi nheo mắt lại. Cô không biết lần thứ bao nhiêu xác nhận hai người bên trong ảnh, cô hít một hơi thật sâu, cất ảnh vào túi hồ sơ.
Chuông điện thoại reo, Diệp Cẩn nhấc máy, ngắn gọn nói: "Tiếp tục".
Sau ngày khai giảng, những ngày sau đó trôi qua rất nhanh, tiết tấu sinh hoạt, tiết tấu học tập, tiết tấu ăn cơm, tiết tấu làm đề. . . Tất cả đều như được ấn nút tua nhanh.
Lần này đến lượt Diệp Khai chuyển phòng ngủ, Thi Dịch cố tình đi cùng cậu. Phòng ngủ lớp 12 cũ hơn một chút, mặt tường quét sơn màu xanh lục cao cỡ nửa người, hoa văn gạch vẫn là gạch men, nghe nói qua khóa này sẽ đổi mới. Không biết vì sao, dù có là học sinh lớp mấy, chỉ cần bước chân đến nơi này đều sẽ bắt đầu hồi hộp. Không khí nơi đây không tính là ngột ngạt, thế nhưng khi nhìn vào những khẩu hiệu đỏ rực góc tường mỗi tầng, bước chân đều sẽ vô thức vội vã, dáng vẻ nghiêm túc thận trọng của thầy giám thị cũng khiến cho người ta không vui cười nổi.
"Sao anh không đăng ký ngoại trú?" Thi Dịch thực sự không thể hiểu được. Thật ra thì học sinh ngoại trú ở Thiên Dực không hề ít, nếu tự mình có thể giữ kỷ luật —— hoặc là ba mẹ quản không nghiêm thì học ngoại trú vẫn có nhiều ưu thế hơn.
"Nhà anh xa."
"Bà mẹ nó, thế mà cũng tính là lý do?" Thi Dịch giúp cậu đặt sách lên giá, lải nhải liên miên: "Bên ngoài trường có nhiều nhà cho thuê như thế, anh còn có thể thuê người đến chăm sóc, còn có thể nấu cơm thỏa thích ——" cậu đột nhiên nghĩ ra, "Diệp Khai , em cảm thấy hình như anh đang quá nghiêm khắc với chính mình."
Lúc nào cậu cũng mang trong mình tự giác mình là con trai của Cù Gia, bỏ qua toàn bộ những con đường tắt có thể đi, ngay cả những chuyện đặc thù một chút cũng không đồng ý làm.
Diệp Khai cười cười: "Em có biết một tiết gia sư cuối tuần của anh giá bao nhiêu không?"
Thi Dịch mờ mịt nhìn cậu, sau đó thấy Diệp Khai giơ lên số [ 8 ]
"... Tám trăm?"
"Đoán lại đi."
Thi Dịch: ". . . " Bỏ đi, có lo cho ai cũng không cần phải lo cho phú hào gia tài bạc triệu bốn năm đời đều là doanh nhân nổi tiếng.
Bạn cùng phòng mới của Diệp Khai đến từ lớp bên cạnh, thành tích trung bình, nhìn cũng có vẻ khá nhút nhát, lúc xem danh sách Diệp Khai cũng không chú ý đến người này. Tranh thủ lúc bạn cùng phòng còn chưa đến, Thi Dịch kéo Diệp Khai đến ban công, cẩn thận căn dặn: "Từ giờ đổi bạn cùng phòng rồi, anh nhớ phải cẩn thận kiềm chế một chút."
Diệp Khai cười mà như không cười: "Ừ."
"Em nói nghiêm túc đấy." vẻ mặt Thi Dịch rất nghiêm túc: "Không phải ai cũng sẵn sàng giúp anh giữ bí mật đâu, ba người thành hổ, cẩn thận vẫn hơn, anh không muốn bị ép phải comeout đúng chứ."
Thật ra thì Thi Dịch lo lắng thừa rồi, bởi vì sau khi khai giảng cả Diệp Khai lẫn Trần Hựu Hàm đều không có thời gian để đường đường chính chính mà yêu đương.
Trần Hựu Hàm đang bận việc đàm phán thu mua các khu nghỉ dưỡng ở Palau. Mấy nhà tư bản mà hắn tiếp xúc đều rất quen thuộc, thậm chí có vài người còn là "bạn" cũ, tất cả họ đều biết gần đây GC không suôn sẻ, cũng biết Palau chính là một tảng mỡ dày, ai nghe thấy mùi cũng muốn bò đến. Dự án đã tiến hành được một nửa, thỏa thuận phát triển đã ký với chính phủ Palau không thể bị đình chỉ. Trần Hựu Hàm bay đến Palau gần như một lần mỗi tháng, có đôi khi qua một đêm đã phải quay trở về, cũng có lúc vướng bận chuyện ở đó hơn một tuần, đều là việc cần giải quyết.
Giai đoạn mở bán đầu của hồ Lưu Hoa quả nhiên giống như hắn đã dự liệu, doanh thu không khả quan, không chỉ là do vấn đề thị trường bị siết chặt mà cũng vì ảnh hưởng của cuộc chiến quan hệ công chúng trước đó xác thực đã đả thương nguyên khí. Tài sản của công ty như GC quả thực rất mạnh, nhưng dự bán, thêm vào cán cân mua đất, lại thêm cán cân mua đất —— 10 tỷ tiền vốn, thêm đòn bẩy 20 tỷ mua đất, dự bán thu hồi 30 tỷ, lại mua thêm 60 tỷ tiền đất, dự bán thu hồi 90 tỷ, rất tốt, vậy lại dám dùng thêm 150 tỷ để mua đất —— đây chính là Lâu thôn. Nợ nần và tài sản giống như hai quả cầu tuyết gắn vào nhau, càng lăn càng lớn. Ba mảnh đất tưởng chừng như tài sản trị giá 240 tỷ, nhưng khoản nợ đã lên đến 100 tỷ, cán cân cao và khoản nợ cao khiến chuỗi mắt xích tài chính của GC không thể phạm phải bất kỳ sai lầm nào.
Một chiếc ô tô thể thao có tốc độ lên tới 300 dặm/giờ có khả năng bị lật xe ngay lập tức dù chỉ đâm phải một chiếc đinh nhỏ. Tiêu thụ bên phía hồ Lưu Hoa không tốt, cùng với các khoản nợ đến kỳ hạn, dòng chảy tiền mặt trong nháy mắt căng lên, dù GC nắm giữ hàng trăm tỷ tài sản chất lượng cao, thì cũng chỉ có thể chọn cách bán đổ bán tháo với giá thấp —— đây chính là lý do tại sao Trần Hựu Hàm nhất định phải dùng Lâu thôn để thoát thân khỏi trận chiến.
Người ngoài có thể không biết, nhưng cái bắt tay tấn công GC lần này của Mỹ Huy và Dung Phó đã thực sự rung chuyển đến mạch máu của GC.
—— Cũng may mà còn có Lâu thôn, chỉ cần Lâu thôn không có vấn đề gì, thì GC có thể bình yên chuyển hình.
Cuối tháng 11, cuộc đàm phán kéo dài cuối cùng cũng đi đến hồi kết, cuối cùng dự án Palau cũng đã được trao tay thành công, 21 tỷ NDT, bao gồm cả đường bộ, đường hàng không và tất cả tài sản hữu hình. GC thiếu máu nặng nề, chỉ có thế này mới có thể tiếp tục duy trì các khoản tín dụng của ngân hàng, mới có thể cung cấp nguồn tài chính kếch xù để mở rộng Lâu thôn. Hội nghị thường niên năm nay của Ninh Thông vẫn được tổ chức tại St. Regis. Trần Phi Nhất không hề xuất hiện, Trần Hựu Hàm một mình chống đỡ một phương, trở thành một tín hiệu cho thị trường —— từ giờ trở đi, hắn chính là người cầm lái chân chính hoàn toàn xứng đáng của GC.
Những người xuất hiện trong bữa tiệc đều chúc mừng cho hắn, hoặc nói nửa là chúc mừng, nửa là nghe ngóng. Mấy trận đàm phán mà hắn thực hiện vô cùng đẹp đẽ, đã trở thành đề tài trò chuyện trong giới mấy ngày cuối năm, có người nói người thừa kế của GC trẻ tuổi nóng tính, hắn từng trực tiếp lật bàn với bên thu mua, có người nói hắn thủ đoạn rất cao minh, hòa giải cho ba nhà tư bản chuyện trò vui vẻ, biến một nước Cộng hòa nhỏ bé Palau trở thành đầu cơ kiếm lợi, thậm chí đến nhà thầu hàng không của Hồng Kông đều không kìm được mà đến nghe ngóng.
Nhưng mà phía sau cảnh tưởng náo nhiệt này lại là những đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm. Mỹ Huy nhìn chằm chằm, giới chính trị mất đi ỷ trượng lớn nhất, sang năm hai kỳ đại hội, kiến thiết đại khu là ưu tiên hàng đầu, chính sách thay đổi trong nháy mắt, liệu Lâu thôn có thể thuận buồm xuôi gió hay không? Chỉ riêng một khu thương mại tự do ở Hải Nam còn bị kéo dài bao nhiêu năm, đã dây dưa đến chết bao nhiêu công ty cơ chứ? Người nắm được tin tức đầu tiên lại biến thành người tốn kém nhất, thê thảm cạn kiệt nhất, giới kinh doanh dù sao cũng phụ thuộc sống nhờ vào hơi thở của người khác, sinh tử chỉ như trở bàn tay.
Bộ lễ phục định chế của Trần Hựu Hàm quá đỗi tao nhã, ánh mắt cũng đủ sắc bén, nhưng khóe miệng vẫn luôn tươi cười, trong lúc nhấc tay thờ ơ hững hờ, khiến người ta không thể đoán được tốt cục người cầm lái trẻ tuổi này còn có bao nhiêu tấm át chủ bài.
Sky Garden trên tầng 23.
Bầu trời trong đêm đông như tấm lụa nhung xanh thẫm, điểm xuyết vài ngôi sao lạnh lẽo. Bờ biển phía xa tối đen như mực, xa xa chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ dập dìu.
Hai nhân viên bảo vệ ở cửa vô cùng trách nhiệm, không cho phép bất cứ ai đi vào.
Trần Hựu Hàm nằm trên lan can hút thuốc, khuôn mặt dưới ánh đèn mờ dù mơ hồ nhưng vẫn rất anh tuấn. Đây là một trong những tuần lạnh nhất ở Ninh Thị, cũng là thời điểm hiếm hoi mà hoa hồng không nở, nhưng dù vậy cũng không làm khó được loại khách sạn hạng sang như này. Juliet vẫn mạnh mẽ nở rộ, dưới màn đêm như một bản ballad bí ẩn, Diệp Khai đẩy cửa thủy tinh ra, cậu như nhớ ra điều gì đó, quay đầu dặn dò vài câu với hai nhân viên bảo vệ rồi mới đi đến.
Trần Hựu Hàm xoay người, dựa vào lan can.
Diệp Khai vẫn mặc một bộ lễ phục màu đen, rất đơn giản, cũng rất lạnh lùng, cậu mỉm cười đi về phía Trần Hựu Hàm, đưa tay xoay chiếc Breguet trên cổ tay trái, dáng vẻ thong dong.
Khi cậu đến gần liền bị Trần Hựu Hàm rất tự nhiên mà ôm vào trong ngực: "Cao hơn rồi."
Rất kỳ diệu. Diệp Khai vẫn còn nhớ buổi chiều năm cậu 16 tuổi, cậu ngồi nói chuyện trời đất với Trần Hựu Hàm trong khu vườn này. Vào khoảnh khắc đó, ánh sáng mặt trời, làn khói thuốc lá và những gì họ nói với nhau đều như đang rõ mồn một trước mắt.
Diệp Khai cầm lấy điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Trần Hựu Hàm, nhấp một hơi rồi nghiêng đầu hôn hắn.
"Trần tiên sinh, mấy tháng này vất vả rồi."
Cậu một lòng chuyên tâm vào việc học của mình, mặc dù biết công ty của Trần Hựu Hàm xảy ra nhiều chuyện, nhưng mãi đến tối nay mới nghe được một chút.
"Không vất vả bằng cấm dục đâu." Trần Hựu Hàm dù bận vẫn ung dung bóp vành tai cậu. Trên đó có một viên kim cương rất đẹp, nó còn lấp lánh hơn cả ngôi sao gần nhất trên bầu trời.
Hai mắt Diệp Khai tối lại, cầm điếu thuốc giơ tay ôm cổ hắn, cậu kiễng chân ghé vào tai hắn nói: "3502, Phòng tổng thống."
Một tấm thẻ phòng chui vào túi trước ngực của Trần Hựu Hàm, ở trong đó nhét một tấm khăn túi màu vuông xanh đậm.
Trần Hựu Hàm nhếch môi, lại hôn cậu lần nữa, lòng bàn tay rộng rãi ấm áp dán lên áo sơ mi, mơn trớn từ sau lưng đến bên eo cậu.
"Anh đi lên trước à? Rồi sao mà em đặt được phòng?" Hắn dán sát vào tai cậu mà hỏi, thở thở giữa trời đông mà vẫn nóng rực lên.
"Nói cho anh biết một bí mật nhé." Diệp Khai nhấp một hơi thuốc, vẫn chỉ là phòng cách ngậm trong miệng mà không đi vào phổi. Nói xong câu đó, cậu lại không nhịn được mà dựa trên vai Trần Hựu Hàm cười khẽ.
"Xin được lắng tai mà nghe." Trần Hựu Hàm nghiền ngẫm nói, bàn tay lần theo mép áo luồn vào. Hoàn toàn là đang trêu chọc khiêu khích.
Diệp Khai dán sát vào hắn, không né tránh, nín thở mà khẽ rên một tiếng, tiết lộ bí mật không ngoan kia ——
" Từ trước đến nay, em chưa từng là học sinh ngoan."