Đồng thời cậu cũng không buông lỏng cảnh giác, dù sao Vương Thái Địch
cũng từng đánh giá anh ta là người không nên trêu chọc và khó chơi.
Sau khi thấy Kỳ Ninh ra tay, Tiêu Lam cũng nhận thức được độ khó chơi
của anh ta. Loại bệnh dịch vô hình vô dạng này quả thực khiến người ta
khó mà phòng bị, hơn nữa Kỳ Ninh dường như còn có năng lực khống chế
thời gian phát triển bệnh dịch, khiến anh ta càng có vẻ nguy hiểm hơn.
Nghe thấy lời của Tiêu Lam, trong giọng của Kỳ Ninh mang theo một chút ý cười: "A, xem ra tiểu Thái Địch nhà Vương gia đã giới thiệu tôi cho cậu rồi."
Kỳ Ninh chỉ vào thi thể trên mặt đất: "Tôn Phong, 38 tuổi, từng vào nhà
cướp bóc, bị chủ nhà phát hiện liền giết cả nhà bọn họ, khiến bốn người
tử vong, trong đó có hai đứa bé còn chưa được 4 tuổi, sau khi lẩn trốn
nhiều năm đã vào Thế giới Hàng Lâm cách đây hai tuần."
"Tôi giết hắn cũng không phải vì công lý, tôi hưởng thụ máu tanh và tội
ác, chẳng qua là cầm dao phẫu thuật nhắm về phía đồ tể mà thôi." Anh
ngẩng đầu lên đối diện với Tiêu Lam, mặt nạ mỏ chim che khuất tất cả
biểu cảm trên gương mặt anh: "Có lẽ tôi còn xấu xa hơn cả hắn, thế nào?
Muốn xét xử tôi sao?"
Tiêu Lam lắc đầu: "Thảo luận công lý ở nơi này cũng chẳng có ý nghĩa gì."
"Cũng đúng, ở chỗ này thì dù có là thánh nhân đi nữa cuối cùng cũng sẽ
trở thành đao phủ mất thôi.." nghe Tiêu Lam nói vậy, Kỳ Ninh thấp giọng
mỉm cười, "Ha ha, mau lớn lên đi, tôi rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo với cậu."
Nói xong anh đi về phía trước, nhưng lúc đi ngang qua Tiêu Lam lại đột nhiên đưa tay nhắm thẳng vào cổ cậu.
Bàn tay vừa thon dài vừa có khớp xương rõ ràng, mang theo một luồng khí lạnh mãnh liệt.
Cảm giác nguy hiểm kéo tới khiến da đầu tê dại, trực giác nói cho Tiêu
Lam biết giờ phút này Kỳ Ninh đang cực kì nguy hiểm, trong nháy mắt toàn thân cậu đều căng cứng, nhanh chóng nhảy sang một bên tránh khỏi bàn
tay của Kỳ Ninh.
Lạc cũng nhanh chóng lách mình đến trước mặt Tiêu Lam, chắn cậu phía sau mình, đầu ngón tay có thể mơ hồ thấy được móng vuốt màu đen.
Kỳ Ninh dừng bước, nhưng không tiếp tục tấn công.
Nửa người anh chìm vào bóng tối trên hành lang, đầu khẽ quay lại: "Phản
ứng nhạy bén đấy, lần này tôi thật sự mong chờ lần gặp mặt tiếp theo, hy vọng có thể nhìn thấy cậu ở sân chơi cao cấp."
"Tạm biệt."
Dứt lời Kỳ Ninh không tiếp tục ở lại nữa, cũng không quay đầu lại mà biến mất ngay tại hành lang.
Tiêu Lam nhẹ nhàng thở ra, người chơi cao cấp, dù cho có bị áp chế năng
lực ở sân chơi cấp thấp, vẫn khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực a.
"Ngài không sao chứ, tiên sinh." Lạc quay đầu lại, có hơi lo lắng.
Tiêu Lam khẽ nhúc nhích cổ, da gà nổi lên vì nguy hiểm lúc trước đã giảm bớt: "Không sao, đi thôi, thời gian không còn nhiều."
- -
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, ước tính khoảng cách hiện tại của họ với tầng hầm ngầm, quang cảnh xung quanh vẫn không ngừng biến đổi.
Hành lang hiện tại càng ngày càng không giống hành lang, vách tường và
sàn nhà lần lượt thay đổi, hình thành một không gian không theo bất cứ
quy luật nào, khiến hành lang trở nên vặn vẹo, dẫn tới gia tăng thêm
không ít chướng ngại cho Tiêu Lam.
Tiêu Lam có ý định muốn cưỡng chế phá tường, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra tác dụng không lớn.
Bởi vì sau khi cậu dỡ một bức tường xuống, liền phát hiện phía sau vẫn
còn hai ba bức tường đang chờ cậu, thậm chí ngay cả bức tường mới bị dỡ
xuống kia trong một thời gian ngắn đã được bổ sung bởi những bức tường
khác.
"Phiền phức." Tiêu Lam cau mày nhìn con đường như mê cung trước mặt.
"Tôi có thể giúp ngài tìm ra con đường nhanh nhất." Lạc nói.
Nói xong hắn nhẹ nhàng đưa tay lên ấn vào mặt tường, bóng đen theo động
tác của hắn tạo thành một sợi dây mảnh trên tường, sợi dây mảnh kia
nhanh chóng bay trên tường, tránh ngõ cụt, dẫn đường cho bọn họ.
"Đi thôi, tiên sinh." Lạc làm ra tư thế mười.
Quả là một người dẫn đường vô cùng đáng tin cậy.
Đi theo tuyến đường Lạc vẽ ra, tốc độ di chuyển của bọn họ cũng nhanh hơn không ít.
Trong mê cung, bọn họ có đi ngang qua một vài cầu thang, theo ước tính, có lẽ bọn họ còn cách tầng hầm không xa lắm.
Tới một góc rẽ, Tiêu Lam dừng bước.
Bởi vì đứng trước mặt cậu là một nhóm người mặc đồng phục hầu gái.
Bọn họ y hệt hầu gái xuất hiện lúc trước, vẻ mặt chết lặng, thậm chí cả
con mắt đều đã bị tròng trắng chiếm lấy, không một tiếng động đứng đó,
bóng người đứng bất động ngay đó như một đống vật chết.
Khi Tiêu Lam xuất hiện ngay ngã rẽ, hầu gái đột nhiên ngẩng đầu, tất cả con mắt trắng dã đều "nhìn" về phía cậu.
Trong nháy măt, trên mặt bọn họ đều xuất hiện nụ cười dữ tợn.
Sau đó bọn chúng di chuyển, tứ chi vùng vẫy một cách khoa trương, vẫn
lao về phía họ rồi tấn công bằng những đòn không theo bất cứ quy tắc nào như trước.
Đám người kia đông đến mức khiến người thấy tê cả da đầu, Tiêu Lam không muốn bị bọn họ bao quanh chút nào, số lượng NPC này, thêm việc đều là
cọng bún có sức chiến đấu bằng 5 [1], nếu chẳng may lỡ giết chết vài người thì có hơi phiền phức.
Nhớ tới vị nữ hướng dẫn viên ở chung điểm siêu thị, Tiêu Lam tuyệt đối không muốn biết kết cục khi giết chết đám hầu gái này.
Cậu lùi về sau vài bước, lấy đà nhảy lên tường, đạp tường một cái rồi
mượn lực đáp xuống hướng khác, bỏ qua làn sóng hầu gái đang lao đến đầu
tiên.
Lạc cũng theo sát phía sau, vì không phải là con người nên hành động của hắn ít bị ảnh hưởng hơn Tiêu Lam. Hắn trực tiếp chạy ở trên tường,
thỉnh thoảng lại đưa tay ra làm đòn bẩy giúp Tiêu Lam.
Tiêu Lam xuyên qua nhóm hầu gái, chỗ có thể vượt qua thì trực tiếp vượt
qua, chỗ khó khăn thì sẽ nhảy lên nắm lấy tay Lạc, hai người phối hợp ăn ý, vượt qua hữu kinh vô hiểm [2] .
Tốc độ của bọn họ nhanh hơn nhiều so với mấy người hầu gái kia, rất nhanh đã vượt qua đoạn đường bị đám người kia chặn lại.
Nhóm hầu gái sau khi mất đi lý trí thì dường như cũng mất luôn cả trí
thông minh, sau khi bọn họ lượn quanh mê cung một lúc liền có thể dễ
dàng cắt đuôi tất cả, thỉnh thoảng nhóm hầu gái sau lưng còn gào thét
những tiếng vô nghĩa.
Bộ dạng này thực sự không thông minh chút nào.
- -
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, tìm đường dẫn đến tầng hầm ngầm.
Lúc này, hành lang mê cung lại thay đổi.
Hành lang bắt đầu tách thành các khối vuông, tựa như trò chơi xếp gỗ
vậy, những phần khác nhau di chuyển về những phía khác nhau.
Thấy vị trí của mình đang di chuyển lên phía cao hơn, Tiêu Lam nhân cơ
hội nhảy xuống khối vuông bên cạnh, Lạc vẫn luôn theo sát phía sau.
Hai người không ngừng nhảy qua các khối vuông rải rác, tốc độ bọn họ lao xuống nhanh hơn nhiều so với lúc đi trong hành lang và mê cung trước
đó.
Tiêu Lam nhảy lên một khối vuông khác, chợt phát hiện phía trên đó đã có người chờ sẵn.
Người nọ mặc đồng phục quản gia gọn gàng tỉ mỉ, nhưng mái tóc lại bay tứ tung, một vài cọng còn tùy tiện rơi trên vai, trên quần áo mơ hồ có thể thấy vài vết bụi -- là nữ quản gia.
Cô ta đang ngồi trên một cái ghế sô pha rộng lớn, phần lưng ghế cao đến
nỗi hoàn toàn che khuất cô, lúc đáp xuống Tiêu Lam lại vừa vặn đứng bên
cạnh sô pha nên mới phát hiện phía trên có người.
Trạng thái lúc này của nữ quản gia cũng không khác gì so với nhóm hầu
gái, nhìn qua vừa đờ đẫn vừa chết lặng, không hề giống người bình thường chút nào.
Nhìn thấy ngay cả quản gia cũng trở thành cái dạng này, trong lòng Tiêu Lam chợt có suy đoán.
Có lẽ không phải phu nhân Bella không cho phép những người khác có mặt
tại nghi thức hiến tế, mà là những người này vào lúc hiến tế đều đã mất
đi ý thức, biến thành công cụ hoàn toàn nghe theo lệnh của phu nhân
Bella, hơn nữa lại không hề có bất cứ ấn tượng nào với những gì mình đã
làm.
Cái này vừa khớp với chuyện lúc trước quản gia từng nói bản thân vốn không biết chi tiết của nghi thức hiến tế.
Quản gia phát hiện có người đứng bên cạnh mình, cô ta cũng đứng lên bắt đầu tấn công về phía Tiêu Lam.
Sức chiến đấu của cô ta vẫn như trước, Tiêu Lam không cần tốn nhiều sức
đã có thể giải quyết cô ta, trực tiếp trói người lại quăng lên khối
vuông đang di chuyển bên cạnh.
Ngay khi Tiêu Lam hoàn toàn xoay người lại, thì có một trận gió lớn ập tới.
Mục tiêu là gáy của cậu.
Một cảm giác ớn lạnh trượt dọc lưng Tiêu Lam, cậu cũng không quay đầu
lại, trực tiếp cúi thấp người xuống rồi nhảy sang bên cạnh, tránh được
lần công kích này.
Khóe mắt vẫn còn thấy ánh sáng nhàn nhạt vụt qua bên cạnh, sau đó biến
mất vào bóng tối. Nếu vừa nãy không tránh kịp, hơn phân nửa cậu hiện tại đã đi bán muối rồi.
Tiêu Lam quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo sát ý nguy hiểm.
Sau đó thiếu chút nữa cậu đã nôn ngay tại chỗ.
Xuất hiện trước mặt cậu là hai nam người chơi đã từng thử qua cơm tình
yêu của phu nhân Bella, hiện tại bọn họ đang nhìn cậu với vẻ mặt điên
cuồng đầy sát khí, dù trông có vẻ thanh tỉnh hơn nhóm hầu gái và quản
gia, nhưng mà.. trên người lại mặc quần áo y hệt hầu gái.
Nhưng mà ngay cả râu còn chưa cạo kia kìa!
Hai người đàn ông râu ria xồm xàm, mặc trang phục hầu gái không phù hợp, bọn họ xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay đầy lông của
mình.
Một người chơi nam thấy Tiêu Lam vậy mà lại tránh được đòn tấn công lúc
trước, gã liền giơ hai tay thô to lên tạo thành hình trái tim ngay ngực
rồi nói lớn: "Nhân danh tình yêu và công lý, tiêu diệt ngươi!"
Vừa dứt lời, lập tức có một mũi tên lửa từ trong tay gã bắn ra, lao thẳng về phía Tiêu Lam.
Người anh em, kỹ năng của anh cũng cay mắt quá đi!
Tiêu Lam nhanh chóng tránh khỏi nguy hiểm trước mặt.
"Đùng!" một tiếng, tên lửa bắn trúng sô pha sau lưng Tiêu Lam, ghế sô
pha đột ngột bốc cháy, trong tích tắc đã bị thiêu đốt đến cả khung ghế.
Kỹ năng này tuy rằng cay mắt, nhưng uy lực không hề nhỏ chút nào.
Tiêu Lam lập tức trở nên thận trọng, là một người thiên về cận chiến,
đối diện với hai người thuộc loại chiến đấu tầm xa như này thì có hơi
bất lợi nha. Cậu quay đầu lại nhìn Lạc, người này cũng không thuộc loại
chiến đấu tầm xa.
Thấy tên lửa không có hiệu quả, người chơi còn lại giơ cánh tay lên, một thứ vô hình xé gió hướng thẳng về phía Tiêu Lam.
Tiêu Lam lại né tránh một lần nữa, lần này cậu đặc biệt chú ý, đó là một thứ gì đó trong suốt, cảm giác tồn tại rất yếu, chỉ phản xạ lại một
chút ánh sáng xung quanh.
Tuy rằng hai người chơi đó đều có kỹ năng, nhưng bây giờ vẫn chưa đến
thời khắc mấu chốt, Tiêu Lam cũng không định để lộ kỹ năng của bản thân. Cậu quan sát hai người kia, kỹ năng của bọn họ chắc hẳn cũng phải có
hạn chế, trò chơi sẽ không cho phép người chơi sử dụng kỹ năng bất cứ
lúc nào để hạ thấp tính nguy hiểm xuống.
Tiêu Lam cho Lạc một ánh mắt, Lạc hiểu ý, hai người chia làm hai hướng tiếp cận bọn họ.
Trước mắt Tiêu Lam chính là người vừa nói câu "Nhân danh tình yêu và
công lý, tiêu diệt ngươi!", gã nhìn Tiêu Lam đầy cẩn trọng, hai tay để
sẵn trước ngực có thể bắn tim bất cứ lúc nào, nhưng lại không lựa chọn
tấn công ngay lập tức.
Hai người tạm thời ở trong trạng thái giằng co.
Có lẽ là do thời gian cold – down kỹ năng của gã khá dài, cũng có thể là do phải nói ra câu kia thì gã mới hành động được.
Tiêu Lam vừa đến gần gã, vừa quan sát động tác của gã.
Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, thấy Tiêu Lam còn cách mình
chưa tới năm bước, gã tình yêu và công lý liền hoảng hốt, hai tay làm
thành hình trái tim rồi há miệng nói lớn: "Nhân danh tình yêu và --"
Trong lòng Tiêu Lam đã xác định, cậu tăng tốc tiến về phía trước, trong
nháy mắt đã tới trước mặt gã tình yêu và công lý. Trực tiếp đấm vào bụng đối phương một cái, đem những lời gã sắp nói ra đánh ngược trở về.
Quả nhiên, chẳng sợ chuẩn bị xong tư thế, chỉ cần không nói từ khóa mấu chốt ra, kỹ năng sẽ không được kích hoạt.
Tiêu Lam nhìn gã tình yêu và công lý ngã rạp trên mặt đất rồi nở một nụ
cười đúng chuẩn nhân vật phản diện: "Hiện tại tao sẽ nhân danh nghèo khó trừng phạt mày."
Loại chiến đấu tầm xa da giòn này một khi chiến đấu trực diện với loại
người thiên về cận chiến như Tiêu Lam, thì kết cục có khác gì cải thìa
nhỏ bay trong gió lạnh.
Cùng lúc đó Lạc cũng đã hạ gục người chơi nam kia xong. Hai người này
cũng bị trói chặt lại như quản gia, Lạc tìm một khối vuông đang đi về
phía trước rồi ném hai người kia lên.
Hiện tại, Tiêu Lam và Lạc đã có thể thấy sàn của sảnh tiệc bên dưới.
Khoảng cách cách tầng hầm đã rất gần.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiêu Lam: Giá trị sức mạnh của nghèo khó, biến thân!
Lạc: Tiên sinh, tới giờ uống thuốc rồi..
Gỡ mìn:
[1] tất cả bọn họ đều là cọng bún có sức chiến đấu bằng năm: câu này nếu không lầm thì tác giả dựa trên một câu trong Dragon Ball Z ấy.
[2] hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT