Chương 150: Trở thành trò cười ღ
Người dịch: Pey
Khi Dương lang toan chạy tới, nữ nhân họ Tế thét chói tai không thôi, đột nhiên "Nguyên nương" đang bị ôm lấy mở miệng khó hiểu hỏi: "Mà mấy người là ai vậy?"
Đám đông hóng hớt: !!!
Hiện trường im lặng.
Một đám người ngây người ra.
Không chỉ những người ở dưới bến tàu, mà người trên thuyền lớn cũng trố mắt vểnh tai.
Lúc này "Nguyên nương" tháo đấu lạp xuống, khuôn mặt có bốn phần giống với Nguyên thị nhưng vẫn nhận ra khác biệt giữa hai người.

Chẳng qua dưới mi mắt có một nốt ruồi, khí chất quyến rũ, đủ loại cộng lại cho nên mọi người nhìn thoáng qua đều có thể nhận ra người này rõ ràng là kỹ nữ, tuyệt đối không thể là cô nương khuê các Nguyên thị được.
"Nguyên nương" liếc nhìn nữ nhân họ Tế đang ôm nàng và ngạc nhiên hỏi: "Nô gia họ Phương, cô nương nhận sai người rồi.

Mà nhân tiện hỏi, Nguyên nương gì đấy là bằng hữu tốt của cô nương sao? Cô nương cư xử như thế này gọi là bằng hữu tốt à? Ngay cả bằng hữu của mình mà cũng nhận lầm." Nói đến đây, Phương thị cười kiều mị và nói: "Lời của nô gia thật ngốc mà, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả một người không có quan hệ với cô nương cũng nhận ra là Nguyên nương rõ ràng bị hãm hại, vấy nước bẩn lên người mà."
Tế thị chết đứng, tuỳ ý để Phương thị châm chọc khiêu khích đến nghẹn họng không trả lời được.

Nàng ta bình thường không có như thế, hiện giờ trong lòng có quỷ, lại không dám nhìn vào mắt Phương thị, càng vội vã thực hiện kế hoạch của mình, có chút thô thiển.

Đương nhiên, chân chính mấu chốt thực sự không ai nghĩ rằng sẽ có một người giống hệt với Nguyên nương.
Phương thị đóng giả Nguyên nương cười nhạo, ngẩng đầu nhìn thấy Dương lang và A Khánh, tấm tắc liên tục, cười vui nói: "Còn có hai tên nam nhân này, thật sự chọc cười nô gia.

Một người là phu thê với Nguyên nương, một người thì nói là người bên gối Nguyên nương, nhưng cuối cùng người thật hay giả đều không phân biệt được, chiêu vẩy nước bẩn đúng là làm quá kém cỏi!"

Sau khi Phương thị rời đi cười nhạo một phen, cuối cùng mọi người cũng hoàn hồn.
Tế thị mặt trắng nhợt buông nàng ta ra, Dương lang vọt tới trước mặt rồi dừng lại.

Nhưng ngoài dự đoán rằng Dương lang vẫn còn mơ hồ, hắn ta nhìn Phương thị giả Nguyên nương, rồi nhìn A Khánh rồi nhìn Tế thị.

Cuối cùng rít gào và nhảy dựng lên: "Cái quái gì đang xảy ra vậy? Nguyên nương đâu? Còn có nô tài khốn kiếp dám hỗn xược với chủ mẫu sao?"
Nhắc đến lại càng tức, Dương lang vọt tới trước A Khánh đá thật mạnh trút giận.

Vẫn một mực kêu lộn xộn hét: "Nguyên nương đâu?"
"Nguyên nương ở đâu?"
"Nàng ở nơi nào?"
Liên tục đá và liên tục hỏi một cách lộn như phẫn uất đè nén ngọn lửa trong người.
Ở một bên cách đó không xa, Lư Oanh đứng dậy, nàng khoác trên người cái áo choàng đen như cũ, khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng, đứng ở đó không ai dám xem thường.

Tức khắc đều im lặng.
Lư Oanh lạnh lùng nhìn Dương lang một cái, "Ta đã thấy Nguyên thị, cách đây không lâu nàng ta đã lên một thuyền trở về Vũ Hán."
Nghe được một thiếu niên lang đứng ra làm chứng.

Tế thị và mấy người tỳ nữ hai mắt sáng ngời, mà Dương lang hùng hổ để nói với mọi người xung quanh rằng Lư Oanh đang nói dối.
Không đợi hắn mở miệng nói, thì Lư Oanh đã thản nhiên nhìn qua Tế thị.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua rất tầm thường, nhưng mọi người vẫn cảm giác có lưỡi đao sáng lạnh kề ngay cổ.
Dùng uy thế trấn áp mọi người, Lư Oanh nhẹ giọng nói: "Tại sao ngươi lại vu cáo ta có tư tình với Nguyên thị?" Nàng cười khúc khích, không chút xấu hổ ngay thẳng cương chính nói: "Thật ngại quá, ta chỉ đam mê nam sắc không hứng thú với nữ nhân." Dứt lời nàng còn dựa lại gần quý nhân.
Quý nhân: ...
Quần chúng ăn dưa: !!!
Trên đời này có người dễ dàng và can đảm thừa nhận bản thân đồng tính, ắt hẳn chỉ có thiếu niên lang xinh đẹp này?
Nhưng người này vẫn có phong thái ưu nhã của một đại gia tộc, nhất thời ai cũng chỉ có thể đần mặt, thậm chí không khỏi chán ghét, khinh thường khi thấy Lư Oanh và quý nhân.
Đương nhiên cũng bởi vì vậy mà không mấy ai chú ý tới, sắc mặt quý nhân càng lúc càng đen như đáy nồi.
Nói tới đây, Lư Oanh nhìn Dương lang tiếp tục giải thích: "Sở dĩ ta biết Nguyên thị là bởi vì phu quân của nàng ta ôm kỹ nữ chơi bời dưới ban ngày ban mặt đá Nguyên thị thật mạnh ..."
Dương lang nghe tới là tức giận nổi trận lôi đình, hắn gào to: "Ngậm máu phun người! Ngươi là kẻ nào mà dám ăn nói bừa bãi?"
Không để ý kẻ điên rít gào đó, Lư Oanh vẫn lớn tiếng mà giải thích: "Nguyên thị bị đá cho hôn mê bất tỉnh, người hầu của ta đã cứu nàng ta.

Cũng nhờ ta giúp đỡ tìm con thuyền khác đưa nàng về Vũ Hán."

Lư Oanh lạnh lùng nhìn đám người Dương lang và Tế thị kia tiếp tục nói: "Ước tính thời gian thì hai ngày nay nàng ta cũng đã đến Vũ Hán.

Có lẽ bây giờ đang ở Dương phủ rồi, các vị có thể trở về nhìn xem."
Vừa nói Lư Oanh vừa mím chặt môi, tỏ vẻ khinh thường.
Xung quanh vẫn hỗn loạn, ồn ào nhốn nháo.

Dương lang vẫn còn tức giận, còn đem cục lửa quăng lên người nàng.

Dương lang này có chút hành xử ấu trĩ, cũng không thể nói thông minh, dù sao hắn mới mười tám đôi mươi, đã quen được nuông chiều không biết thế sự.

Ngoại trừ mắng chửi, không có câu nào trúng trọng tâm, gây sự chú ý cho người khác.
Lúc này, rất nhiều người đứng trên thuyền, trên bến tàu nhìn nhau xầm xì, vẻ mặt rất khó coi.
Bọn họ nói nhiều có ích lợi gì? Rốt cuộc ba người vừa rồi được biết là người quen thuộc với nhân vật Nguyên thị, nhưng bọn họ lại nhận lầm người, thùng nước bẩn kia cũng bọn họ tạt trên người Nguyên thị.
Mọi người xầm xì trào phúng, châm biếm không dứt bên tai.

Rõ ràng khéo quá thành vụng! Tuồng diễn hài trôi qua, sau này có muốn bêu xấu Nguyên thị cũng không ai tin nữa.
Một vài người hầu đã bình tĩnh lại tụ tập trên thuyền, một lúc sau Dương lang đã bị cưỡng chế đưa đi.
Chờ bến tàu giãn cách, Nguyên thị vẫn luôn cúi đầu đi theo sát Lư Oanh lên xe ngựa.
Vừa lên xe ngựa, Nguyên thị đã co thành một cục, cả người run run.
Lư Oanh bước lên ngồi trước mặt nàng ta, nhìn nàng run rẩy hai hàm răng va chạm nhau, nàng nói nhẹ nhàng: "Không cần thất vọng, Tế thị kia cũng không có cách nào."
Nói như vậy, thật không giống người ngoan độc không buông tha như Lư Oanh sẽ nói.

Nguyên thị ngơ ngác mà ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Lư Oanh bình tĩnh, thờ ơ thuật lại: "Ngươi không biết phụ mẫu ngươi cho ngươi rất nhiều tài sản quý giá.

Tài sản này khiến Dương ohur thèm nhỏ dãi chiếm tiện nghi hết mấy năm, càng làm cho bọn họ vô pháp vô thiên.

Nay Dương lang viết những lá thư, đem chuyện xấu xí của gia tộc và hắn phơi bày trước thiên hạ.

Bằng hữu cũ của phụ mẫu ngươi hay tin rất căm hận, Dương phủ càn rỡ thì bọn họ cần thiết phải bêu xấu ngươi.

Chỉ khi ngươi không còn vô tội nữa, thì bọn họ sẽ không thua về mặt đạo đức một cách thảm hại được.

Còn Tế thị sinh ra trong thế giá trung lưu, sinh ra đã xác định lợi ích luôn quan trọng hơn tình cảm."
//Truyện chỉ đăng tải tại truyenhdd.com
Nàng nhìn Nguyên thị rồi mềm lòng nói: "Cho nên nàng ta hãm hại ngươi, dĩ nhiên là có gia tộc đứng sau xúi giục, mà còn nhận 'thù lao' hậu hĩnh từ Dương phủ rồi."
Nàng vẫn quan sát biểu cảm của Nguyên thị, tiếp tục nói: "Nguyên nương này, lúc trước ngươi không nên bước lên con thuyền này.

Một khi đã lên, thanh danh của ngươi liền không có xuôi tai.

Cho nên tế thị vội vàng tới bến tàu, chỉ cần ngươi xuất hiện liền hắt nước bẩn lên người ngươi ngay."
Trong kế hoạch của nàng, nếu nàng ta nghe theo mệnh lệnh mà sai người đi bêu xấu Nguyên thị, ý đồ làm hỏng thanh danh Nguyên thị.

Chỉ cần thùng nước bẩn này hất thành công, mặt sau sẽ dễ dàng tiến triển nhiều.

Cũng dự liệu được tình huống này, Lư Oanh mới cho người đóng giả Nguyên thị.
Lư Oanh ngồi xổm xuống, ấn vào tay Nguyên thị, nhẹ nhàng nói: "Nguyên nương, nếu ngươi nghĩ theo cách này, tình bạn với Tế thị vẫn còn tốt, nếu không phải do gia tộc của nàng ta bị bức hại kèm theo lợi ích khổng lồ Dương phủ đem đến, đúng không? Vì vậy nàng ta hãm hại ngươi đó là điều hợp lý."
Lúc này, bên ngoài có tiếng vó ngựa vang, nghe tiếng Chấp Lục gõ gõ thành xe, báo tin: 'Bên ngoài có bảy tám người, trong đó còn có đồng loã Dương phủ, ba trong sống đó là người quen Nguyên thị.

Dì của nàng ta cũng cử người đến.

Ngươi có muốn gặp mặt không?"
Nguyên thị nghe được sửng sốt, nàng cũng bất chấp thương tâm, ngẩng đầu lên nhìn Lư oanh, vẻ mặt lúng túng không biết làm sao.
Lư Oanh truyền lời ra ngoài, "Không cần thiết, hiện tại quá nhiều người chú ý tới chúng ta, ngươi nói cho người dì của Nguyên thị rằng nàng vẫn bình an, ngày mai sẽ thỉnh an bà ấy."
"Được."
Lư Oanh cúi đầu, nhìn Nguyên thị còn ngốc không rõ tình huống.

Nàng cười cười, nhỏ tiếng giải thích nói: "Nguyên nương, ngươi chưa từng chú ý chuyện bên ngoài, không biết phụ mẫu đã qua đời của ngươi cho biết bao gia sản.

Số hồi môn của ngươi chỉ là số ít trong gia sản đó, nhiều nhất là mối quan hệ làm ăn và sản nghiệp.

Phụ mẫu ngươi còn có hai cái trang trại lớn nuôi ngựa đúng không? Còn âm thầm có không ít quặng sắt đi?"
Nguyên thị ngây thơ, cũng biết ngựa và sắt đều lại thứ có tiền chưa chắc kinh doanh được.

Đặc biệt là quặng sắt, có thể chế tạo vũ khí tạo phản, nàng không tin phụ mẫu sẽ có hai thứ này trong tay.
Còn ngựa, thời thế bây giờ ngựa vô cùng trân quý, Nguyên thị còn biết, rất nhiều đại thế gia chỉ có một ít xe ngựa, nhiều hơn là dùng xe bò thay thế.

Mà phụ mẫu nàng sang hơn, có nguyên cả trang trại nuôi ngựa.
Lư Oanh vô tâm nói tỉ mỉ, vỗ vỗ cái đầu nhỏ Nguyên thị, "Những sản nghiệp đó ngươi không thể muốn cũng không thể quản nổi, giữ không được, chúng ta liền không đề cập tới.

Nói cho ngươi biết một cái tin tốt, dì của ngươi đã lấy lại toàn bộ của hồi môn rồi.

Rất nhiều đấy, cũng đủ cho cả đời ngươi thoải mái dễ chịu sống hết đời."
Nguyên thị gật gật đầu, nhỏ tiếng nói: "Chỉ cần tiền đủ dùng là được, những cái như ngựa gì đó, ta đều không cần."
Cô nương này, tuy sinh ra ở thế gia lại không sống như các cô nương của thế gia, chưa từng tham.

Lư Oanh thì thầm than một tiếng, xoa xoa cái đầu nhỏ nàng ta.
Một lúc sau, Lư Oanh lại nói: "Sau khi những lá thư của Dương lang được tung ra, tất cả những bất bình ủy khuất mà ngươi phải chịu đựng trong Dương phủ những năm qua đều bị người ta công khai ra.

Phỏng chừng những người hầu thân tín của ngươi sẽ quay trở lại trong một thời gian.

Nhưng sẽ có những kẻ rắp tâm hại người trộn lẫn vào trong đó, tốt xấu lẫn lộn, đến lúc đó ngươi không cần ra mặt, có ta giúp ngươi giải quyết."
"Ừm." Nguyên nương ý lại đáp, rồi nhìn Lư Oanh và đột nhiên nói: "Lư tỷ tỷ."
Lư Oanh cúi đầu nhìn nàng.
Bắt gặp ánh mắt của Nguyên thị, vừa rồi còn mệt mỏi kiệt sức, nản lòng thoái chí và giờ đã cười cười, hai mắt còn chút ướŧ áŧ, nghịch ngợm trêu Lư Oanh, "tỷ tỷ, tỷ thật giống lang quân." Mới nói được câu này, nàng lo Lư Oanh hiểu lầm nói tỷ ấy không có giống nữ nhi gia, vội vàng nói lại: "Ý của Nguyên nương là tỷ tỷ hai vai gánh trời đất, so với đại trượng phu còn tin cậy hơn."
"Ta biết." Lư Oanh nhìn Nguyên thị gấp gáp giải thích, thoải mái sờ mặt nàng, cười nói: "Cho nên ngươi cũng có thể xem tỷ đây là đại ca."
ღ Chương 151: Gặp lại ở đạo quan ღ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play