Thành Trung vô tình chạm mắt với Tô Nguyên Hùng trong giây lát, theo
bản năng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tô Nguyên Hùng, loại ánh mắt
có thể xuyên thẳng vào từng tế bào khiến người ta phải rùng mình. Ông ấy vội cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh trên trán nháy mắt đã chảy xuống ròng
ròng, trong lòng xuất hiện một dự cảm không lành.
Bất kể là phong thái hay ánh mắt của người này đều vô cùng đáng sợ,
rốt cuộc đây là ai chứ? Mà chiếc quan tài bằng đá kia ít nhất cũng nặng
khoảng ngàn cân, bọn họ làm sao có thể nâng nó lên rồi quăng vào trong
sân một cách nhẹ nhàng như thế được vậy?
Những vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu Thành Trung, nhưng có một
chuyện mà ông ấy có thể chắc chắn, những người này nhất định không thể
coi thường.
Hoàng Thiên Hạnh đứng bên cạnh cũng tái mét mặt mày, hiển nhiên bị dọa đến ngơ người luôn rồi.
Tô Nguyên Hùng liếc mắt nhìn Thành Trung và Hoàng Thiên Hạnh một cái, sau đó khẽ nhíu mày, Trần Gia Bảo không có ở đây sao?
Ông ta tiến lên vào bước rồi quát lớn: “Tên khốn Trần Gia Bảo đang ở đâu?”
Với tần số âm thanh thế này thì dù là Thành Trung, Hoàng Thiên Hạnh
hay những người giúp việc nghe thấy cũng đều biến sắc muốn nôn khan tại
chỗ, thậm chí chấn động đến mức ù cả hai tai.
Trong lòng Thành Trung rất hoảng loạn, sức mạnh đáng sợ thế này chẳng lẽ ông ta là cường giả cấp bậc Tông Sư sao?
Nghĩ tới đây thì mọi cảm giác không khoẻ trong người đã đỡ hơn rất
nhiều, ông ấy nhanh chóng bày ra vẻ mặt tươi cười: “Thật ngại quá, đúng
lúc cậu Gia Bảo có việc vừa mới đi ra ngoài không có ở nhà. Các vị là
ai, tìm cậu Gia Bảo có chuyện gì không? Chờ cậu Gia Bảo trở về tôi nhất
định sẽ chuyển lời cho cậu ấy, còn bây giờ thì mời các vị về cho.”
Tô Nguyên Hùng dùng ánh mắt dò xét liếc ông ấy một cái, sau đó chắp
tay sau lưng rồi nói: “Tôi là gia chủ của nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên
tên Tô Nguyên Hùng…”
Gia chủ của nhà họ Tô ở Tỉnh Trung Thiên đích thân tới thành phố Nam Định sao?
Sắc mặt Thành Trung đột ngột thay đổi, trong lòng lo lắng không thôi. Nhưng cũng không chờ ông ấy tiêu hóa tin tức lớn này xong thì Tô Nguyên Hùng đã nói tiếp: “Sáu người sau lưng tôi là “Lục đại hộ pháp”
của nhà họ Tô, hôm nay đến đây là để lấy mạng của Trần Gia Bảo.”
“Vù vù” Thành Trung chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chuyện xấu, chuyện xấu ập đến thật rồi.
“Tôi chỉ hỏi ông một lần cuối cùng, Trần Gia Bảo đang ở đâu?” Tô
Nguyên Hùng gằn giọng nói từng chữ, giọng điệu tràn ngập tính uy hiếp
khiến người ta không thể kháng cự.
Sắc mặt Thành Trung thay đổi không ngừng, ông ấy đương nhiên biết
Trần Gia Bảo và Hồng Liên đã đi đến núi Yên Tử. Nhưng gia chủ nhà họ Tô
cộng thêm lục đại hộ pháp cùng đến một lúc, cho dù cậu Gia Bảo có mạnh
đến đâu khi đối mặt trực tiếp với đội hình phô trương như vậy cũng chắc
chắn không phải đối thủ của bọn họ. Nếu để lộ tin tức của cậu Gia Bảo ra ngoài, thì khác nào đẩy cậu ấy vào chỗ chết sao?
Ngay tại Thành Trung đang do dự thì đột nhiên Lục Đình Nhân khẽ nhíu
mày xông đến phía sau, mọi người chỉ hoa mắt chưa kịp nhìn rõ chuyện gì
thì Lục Đình Nhân đã tóm được Hoàng Thiên Hạnh, anh ta cười nói: “Nếu
ông không nói Trần Gia Bảo ở đâu thì cô bé như hoa như ngọc này sẽ tàn
đời đấy.”
Sắc mặt Thành Trung tái mét nhất thời vô cùng rối rắm không biết phải làm sao mới tốt.
“Ông, ông đừng nói cho bọn họ…” Hoàng Thiên Hạnh vội hét lên, nhưng
không đợi cô nói hết câu thì Lục Đình Nhân đã điểm vào một vị trí trên
người cô. Một luồng khí theo đó thô bạo xâm nhập vào trong cơ thể của
Hoàng Thiên Hạnh chỉ trong nháy mắt.
Hoàng Thiên Hạnh nhăn mặt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, rõ ràng đang phải chịu đựng cơn đau rất thống khổ.
Lục Đình Nhân nhìn về phía Thành Trung nói: “Thì ra cô bé này là cháu của ông, vậy thì dễ xử lý rồi, trong vòng ba tiếng đồng hồ nếu không
giải phóng luồng khí trong cơ thể ra, thì cô bé này chắc chắn sẽ chết
ngay lập tức. Bây giờ sống chết của cô bé đều phụ thuộc vào lựa chọn của ông đấy!”
Thành Trung thấy dáng vẻ nhẫn nhịn chịu đau đớn Hoàng Thiên Hạnh thì
lòng đau như cắt, ông ấy cắn răng nói một câu: “Núi Yên Tử, cậu Gia Bảo
đang ở núi Yên Tử.”
Những lời này giống như dùng hết sức lực để nói ra vậy, sau khi nói xong thì sắc mặt Thành Trung trắng bệch như tờ giấy.
“Núi Yên Tử à, cái tên này nghe cũng khá hay đấy, nơi này vừa hay sẽ
là chỗ chôn thây của Trần Gia Bảo. Nếu ông chịu nói ra cái tên này sớm
một chút thì cháu của ông đã không phải chịu đau đớn như vậy rồi.” Lục
Đình Nhân giơ ra một ngón tay, tạm thời giải phóng luồng khí đang tàn
phá bừa bãi trong cơ thể của Hoàng Thiên Hạnh ra ngoài, sau đó nói:
“Trước tiên tôi sẽ đưa cô bé này đi theo, nếu Trần Gia Bảo không có ở
núi Yên Tử thì hậu quả mà cô bé phải gánh chịu còn thê thảm hơn bây giờ
nữa đấy.”
Không đợi Thành Trung đáp lại, nhưng cho dù Thành Trung có lên tiếng
phản đối thì cũng không có tác dụng gì, Tô Nguyên Hùng và những người
kia bắt Hoàng Thiên Hạnh đi ra ngoài.
Tô Nguyên Hùng chắp hai tay sau lưng vừa đi vừa nói: “Hôm nay chính
là ngày chết của Trần Gia Bảo, ai dám cản đường của nhà họ Tô đều phải
chôn cùng với cậu ta. Chiếc quan tài này tạm thời cứ để đây đi, chiều
nay bài ca đưa tiễn Trần Gia Bảo sẽ vang vọng khắp tỉnh này. Đây cũng là kết cục cho những kẻ dám chống đối nhà họ Tô.”
Thành Trung hình theo bóng lưng rời đi của bọn họ thì run rẩy giống như già thêm cả chục tuổi.
Có thể nói sự trả thù của nhà họ Tô đến quá nhanh, nhanh đến mức khiến bọn họ không kịp đề phòng.
Vào lúc này, sâu trong thung lũng ở núi Yên Tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT