Trong khoảnh khắc vừa rồi, Trần Gia Bảo thật sự cho rằng mình sắp
chết, cảm giác toát mồ hôi lạnh khi cận kề cái chết thế này vẫn là đầu
tiên anh gặp phải. Thậm chí chỉ cần ngón tay của Lưu Ly động nhẹ một
chút thôi cũng dễ dàng đe dọa tính mạng anh, nếu Lưu Ly thật sự muốn ra
tay thì anh sẽ không có cách nào có thể chống trả.
Cho dù là người có tính cách như Lưu Ly cũng nhịn không được mà trợn tròn mắt nói: “Do anh đã từng cứu tôi.”
“Đơn giản vậy sao?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
“Đương nhiên không chỉ có vậy.” Lưu Ly tiếp tục nói: “Bởi vì tôi
không tin người thừa kế của Thiên Hành Cửu Châm lại là một tên côn đồ
tội ác tày trời.”
Còn một lý do quan trọng nữa mà cô ấy không nói, chính là ánh mắt đơn thuần của Trần Gia Bảo giống như mang theo ánh sáng mặt trời, mà một
người xấu xa độc ác thì không thể nào có loại ánh mắt như vậy.
Lưu Ly vẫn rất tự tin với mắt nhìn người của mình.
Lúc này Trần Gia Bảo mới lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó cười
nói: “Tuy tôi không dám tự nhận mình là một người tốt, nhưng nghe được
cô nói như vậy thì tôi cũng rất lấy làm vinh hạnh. À đúng rồi, cô chờ
tôi một chút.”
Trần Gia Bảo nói xong thì chạy vọt vào trong nhà tranh.
Một lát sau, trong ánh mắt đầy nghi hoặc của Lưu Ly và Ngụy Nhã Huyên lấy ra hai cái hộp màu xanh lam.
“Đây là cái gì?” Ngụy Nhã Huyên tò mò hỏi.
“Mặc dù phong cảnh ở đây rất đẹp nhưng điều kiện lại quá nghèo nàn.
Tôi nghĩ thức ăn thường ngày ở đây chắc chắn sẽ rất nhạt nhẽo, nên hôm
nay mới đặc biệt mang đến đây một vài món ăn bắt mắt một chút, nếu không dạ dày của hai người chắc chắn sẽ kháng nghị đó.”
Trần Gia Bảo mở nắp hộp lộ ra một cái giỏ trúc ở bên trong, Trần Gia
Bảo lấy lần lượt lấy từng đĩa thức ăn thơm lừng từ trong giỏ ra, hầu hết đều là các món chay, nào là nấm kim châm ngư hương, bí đỏ xào, bánh
gạo, salad nấm biển,…
Tất cả những món này đều là do Trần Gia Bảo đặc biệt nhờ Thành Trung
tìm một đầu bếp có tiếng làm ra, có thể nói là hài hòa giữa màu sắc và
hương vị.
Hương thơm từ những đĩa thức ăn này nhanh chóng lan tỏa khắp thung lũng vắng vẻ này.
Bàn tay cầm đũa của Ngụy Nhã Huyên không ngừng gắp thức ăn, mấy ngày
nay ở trong thung lũng chỉ toàn ăn qua loa sơ xài, tuy không đến mức ăn
không vô nhưng đối với cô con gái cưng đã quen với cuộc sống xa hoa ở
nhà họ Ngụy như cô ấy mà nói, mớ thức ăn đó phải miễn cưỡng lắm mới có
thể nuốt trôi.
Nếu là bình thường thì cô ấy nhất định sẽ chẳng thèm ngó ngàn đến mấy đĩa thức ăn này rồi, nhưng hiện tại thì khác, hai mắt cô sáng rực điên
cuồng mà lắp đầy cái bụng đang kêu réo inh ỏi.
Tuy Lưu Ly không có tâm trạng ăn uống cho lắm, nhưng cũng không nỡ từ chối bàn thức ăn ngon ở trước mặt thế này, cô ấy nói: “Coi như anh có
lòng.”
Ba người ngồi xếp bằng dưới đất, chẳng mất bao lâu đã quét sạch hết toàn bộ thức ăn trước mặt.
Ngụy Nhã Huyên vừa nhai miếng bánh gạo trong miệng vừa nhồm nhoàm
nói: “Trần Gia Bảo, anh đừng… đừng cho rằng chỉ với chút thức ăn này là
sẽ mua chuộc được tôi. Nói cho anh biết, tôi đây gặp nghèo khó không
lung lay, gặp quyền thế không khuất phục, gặp giàu sang… ợ…”
Còn chưa nói xong thì Ngụy Nhã Huyên đã ợ một cái rõ to, gương mặt thanh tú cũng vì thế mà đỏ bừng lên.
“Nói đi cũng phải nói lại, anh kéo hai gia đình giàu có quyền thế kia xuống bùn hẳn cũng có lý do nhỉ?”
Lưu Ly đúng lúc đổi đề tài, dĩ nhiên đây cũng là chuyện khiến cô ấy tò mò.
Trần Gia Bảo có hơi trầm ngâm, sau đó thản nhiên nói ra chuyện Quỷ Y
Môn và gia tộc lớn ở thành phố Hòa Bình hợp tác với nhau bắt cóc Tô Ánh
Mai để ép anh giao ra “Thiên Hành Cửu Châm”.
Cùng lúc đó, trong biệt thự mà Trần Gia Bảo tạm thời đang ở lại vang lên một tiếng nổ phá vỡ sự phồn hoa vốn có.
Một chiếc quan tài bằng đá rất lớn trực tiếp bay thẳng vào trong sân, nặng nề rơi xuống đất khiến mặt đất rung lên như động đất.
Thành Trung và Hoàng Thiên Hạnh rất sửng sốt vội vàng chạy ra khỏi
biệt thự để xem tình hình, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì
chợt biến sắc. Còn những người làm trong biệt thự thì cả khuôn mặt đều
trắng bệch, hai chân run rẩy chỉ biết đứng sững tại chỗ.
Đột nhiên có bảy người từ chỗ quan tài bằng đá bước ra, đang từ từ đi đến đây. Dẫn đầu là một bậc tiền bối đã trên trăm tuổi, người nọ chắp
hai tay sau lưng mang theo một loại phong thái thâm trầm dày dặn kinh
nghiệm, khí thế bức người thong thả bước đến đây.
Bảy người này, rõ ràng là gia chủ nhà họ Tô Tô Nguyên Hùng ở Tỉnh
Trung Thiên và sáu vị cường giả cấp bậc Tông Sư được mệnh danh là “Lục
đại hộ pháp”.
Hôm nay bọn họ đạp cửa xông đến đây chỉ có duy nhất một mục đích,
chính là giết chết Trần Gia Bảo để lấy máu trả lại nợ máu. Mà chiếc quan tài bằng đá có kích thước to lớn trước mắt, là do Tô Nguyên Hùng tìm
được một khối đá nặng ngàn cân vào tối qua, sau đó dốc sức đục rỗng dùng để nhặt xác Trần Gia Bảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT